Ông nội

Tôi chợt nhớ về ông nội khi mà chính tôi cũng đã là ông nội của thằng cháu hơn 10 tuổi, có nghĩa, tôi đã làm ông nội hơn 10 năm rồi!

Ông nội tôi đã đi xa gần 50 năm. Nửa thế kỉ sắp trôi qua kể từ cái ngày ông nội tôi rời xa con cháu để kết thúc một vòng luân hồi của ông trên thế gian này, vậy mà tôi cứ ngỡ như mọi việc chỉ như vừa mới đây thôi!

Không giống như nhiều người may mắn có thời thơ ấu gắn bó với bố mẹ, được bố mẹ chăm sóc, cưng chiều, tôi gần gũi thân thiết với ông nội hơn. Đối với tôi, ông nội tôi gần gũi như một người cha, thậm chí như một người bạn.

Suốt cả tuổi ấu thơ, hằng đêm tôi đều ngủ với ông nội trên mặt một chiếc hòm cáng kê ngay sau giá bày bán giày dép da, bóng đá bằng da của ông. Trong chiếc hòm cáng ấy, ông nội tôi đựng dụng cụ nghề da giày như bịt phe bằng sắt, kìm bấm, búa các cỡ, cặp bang, dùi lòng máng, kim cong, dao tống xê và các khuôn giày dép các cỡ, cùng một số nguyên phụ liệu phục vụ cho nghề làm giày, sửa chữa giày. Đóng nắp hòm xuống rồi trải lên đó một chiếc chiếu cói là ông cháu tôi lại có một chiếc giường phản để nằm rồi. Trên chiếc giường hòm ấy, tôi đã trải qua cả tuổi ấu thơ bên ông nội kính yêu của mình...

Ông nội

Trong những năm tháng tuổi thơ, mong đợi lớn nhất của tôi mỗi năm là dịp nghỉ Hè, tôi được ông nội cho ra Hà Nội thăm họ hàng; cho về thăm quê cũ ở Hải Dương, Hải Phòng. Những dịp như thế, tôi có cơ hội được ông nội cho đi ô tô, tàu hỏa, lại được mút mát que kem mà cả năm chỉ có một hai lần được ăn. Nếu có ai đó hỏi tôi từ khi nào có được khái niệm trọn vẹn của từ “ngon”, tôi sẽ không do dự mà trả lời ngay: Đó là khi tôi được ăn que kem mà ông nội tôi mua cho tôi trong những ngày tháng ấy! Trong sâu thẳm kí ức của tôi, chiếc giường hòm mà tôi đã từng ngủ với ông nội tôi suốt những ngày thơ bé, được ông gãi lưng, được ông quạt mát bằng mảnh quạt cắt ra từ chiếc mo cau... đã trở thành hình ảnh không bao giờ tôi quên.

Ông nội mất ngày 31/10/1976, hai ngày sau khi tôi bước chân vào trường đại học. Dường như ông tôi sẽ ra đi sớm hơn nếu như không có cái mốc ngày 29/10/1976, ngày tôi được trường đại học gọi nhập học. Ông đã cố sống qua cái ngày đó, không phải bằng sức lực mà bằng nghị lực phi thường của một con người luôn hết lòng vì con cháu, chỉ để cho tôi - Thằng cháu đích tôn có được niềm vui trọn vẹn trong ngày đầu trở thành sinh viên đại học.

Một tuần sau ngày nhập học, tôi nóng ruột bắt xe về thăm ông với ý định xem tình hình sức khỏe của ông thế nào. Bước chân vào nhà, tôi đã bàng hoàng khi nhìn thấy một bàn thờ nghi ngút khói hương với tấm ảnh ông ở giữa, người thân họ hàng có mặt gần như đông đủ tại nhà tôi trong lễ cúng tuần đầu của ông. Ra nghĩa trang của xã để thắp hương thì mộ của ông nội tôi đã lấm tấm cỏ xanh. Qua lời kể của mẹ tôi và bà cô ruột của tôi, tôi được biết ông đã gọi tôi rất nhiều trong những hơi thở thoi thóp cuối cùng trước khi từ giã cõi đời! Vậy là chỉ sau vỏn vẹn 1 tháng kể từ khi ông tôi ốm mệt, phải buông tay khâu bóng, khâu giày và hưởng sự chăm sóc, nâng giấc của thằng cháu nội là tôi, ông đã trút hơi thở cuối cùng. Nhìn quả bóng da bò ông đang khâu dở dang kẹp trong chiếc cặp bang - một dụng cụ chuyên dụng của người thợ da giày, nước mắt tôi trào ra không thể nào ngăn nổi, ở thời điểm gần 50 năm trước cũng như bây giờ, khi tôi đang viết ra những dòng này. Ông nội tôi ra đi đã để lại cho tôi một thứ tài sản vô giá là tấm gương về lao động. Hình ảnh ông gầy guộc, tay cầm chiếc dùi run run mỗi lần ông cần cố sức đẩy dùi để tạo ra một lỗ trên sản phẩm da bò là quả bóng hoặc chiếc giày, để sau đó luồn chiếc kim kéo theo một sợi dây gai đã được chuốt sáp ong kĩ càng qua đó rồi xiết lại… đã trở thành một tượng đài về tấm gương lao động trong lòng đứa cháu nhỏ là tôi khi đó, và cho tới tận bây giờ.

Ông tôi sinh ra trong một gia đình làm nghề da dép ở tỉnh Hải Dương xưa. Nhà nghèo, lại vào thời chiến tranh loạn lạc, ông nội tôi với trách nhiệm là người đàn ông trong gia đình đã dũng cảm dắt díu vợ con đi tới những miền đất mới để hành nghề kiếm sống, cũng là để thực hiện nhiệm vụ do tổ chức phân công, vì ông tôi là đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam ngay từ khi Pháp, Nhật còn thay nhau chiếm đóng Việt Nam. Khi Uông Bí, lúc Hải Phòng, và cuối cùng khi hòa bình lập lại năm 1954, ông tôi và cả gia đình đã chọn Bắc Giang làm bến đỗ. Người vợ đầu tiên của ông tôi hiếm muộn, chỉ sinh được một con trai nhưng mất khi chưa qua tuổi 13. Bố tôi và cô tôi là con của bà vợ thứ hai của ông, bà về với ông tôi khi bà cả đã không sinh đẻ được nữa. Bà nội của tôi cũng đã ra đi ở tuổi 25 do hậu sản, ngay sau khi sinh ra cô tôi được 7 tháng. Mọi gánh nặng gia đình chất lên vai của ông tưởng chừng có thể khiến ông không thể đứng dậy được nữa. Vậy mà ông tôi vẫn vượt qua, đã vượt qua tất cả mọi khó khăn để đi đến được ngày hôm nay...

Gia đình - chưa bao giờ cái khái niệm ấy trở nên thiêng liêng đối với tôi như thế! Đó là nơi mỗi người chúng ta được sinh ra, được lớn lên trong sự chăm sóc của những người thân. Chúng ta sinh ra ở đời ai cũng có một gia đình, một quê hương. Chúng ta chỉ có quyền, có trách nhiệm thương yêu trân trọng gia đình, quê hương, và rộng ra là cả đất nước. Với riêng tôi, ông nội đã hàm chứa trong hình ảnh của mình cả khái niệm gia đình, quê hương, để lưu vào sâu thẳm tiềm thức của đứa cháu nội là tôi những điều bất tử, bất hủ và vô cùng thiêng liêng về gia đình, về quê hương.

Và tôi sẽ nói lại với cháu nội của tôi tất cả những điều này, ngay khi cháu nội của tôi vừa tỉnh dậy trong vòng tay yêu thương của tôi dành cho cháu.

Hoài Hạ

Tin liên quan

Ý kiến bạn đọc

* Vui lòng gõ tiếng Việt có dấu

Cùng chuyên mục

Ông Tò khuất núi

Ông Tò khuất núi

Một buổi chiều, Linh thong thả điều khiển chiếc xe máy điện từ cơ quan về nhà. Đầu hạ nên trời vừa có nắng vàng, vừa có chút gió mát, làm Linh thấy lòng thư thái ! Bất chợt, một chiếc xe tang chạy qua, Linh giật thót khi nhìn thấy di ảnh của người đã khuất: “Ông Tò !” - Linh thốt lên thành tiếng - Chắc chắn là ông Tò đồng hương rồi ! Ông Tò mất rồi sao?...
Nhớ hoa hành

Nhớ hoa hành

“Đố em biết hoa gì ?” - Người đồng nghiệp nơi xa gửi vào Zalo cho tôi hình ảnh một bông hoa trong vườn nhà và nhắn hỏi với vẻ đắc ý, ngờ rằng một đứa sống ở phố xá như tôi sẽ chẳng bao giờ trả lời đúng. “Ơ ! Hoa hành” - câu trả lời của tôi đã làm bạn ấy… thất vọng. Vì bạn không biết rằng đây chính là loài hoa đã gắn bó với tuổi thơ tôi, với những năm tháng tôi theo chân bố ra đồng, trồng, chăm sóc và thu hoạch những củ hành tây tròn trịa, nhẵn bóng mà mùi hăng của nó thì không thể nhầm lẫn với bất kỳ thứ mùi nào khác.
Dư âm từ buổi gặp mặt nhân kỉ niệm 40 năm ngày ra trường (1984-2024)

Dư âm từ buổi gặp mặt nhân kỉ niệm 40 năm ngày ra trường (1984-2024)

"K.XI ơi, mình yêu các bạn, tôi yêu các ông bà!" Đó lời nói từ gan, ruột, không riêng gì của Phó giáo sư,Tiến sỹ Dương Hồng Thái, giảng viên cao cấp, nguyên Phó Giám đốc Bệnh viện Đa khoa Trung ương Thái Nguyên, Trưởng ban Liên lạc Khóa XI (1978-1984) Trường Đại học Y Bắc Thái (nay là Trường Đại học Y Dược Thái Nguyên) mà của tất cả 66 cựu sinh viên (SV) khóa K.XI có mặt trong cuộc gặp mặt nhân kỷ niệm 40 năm ngày ra trường (1984-2024) tại cao nguyên Mộc Châu, tỉnh Sơn La, trong những ngày trung tuần tháng 11/2024
Bà nội của các con tôi

Bà nội của các con tôi

Những câu thơ trong bài thơ “Mẹ của anh” của thi sĩ Xuân Quỳnh viết tặng mẹ chồng, mà đến nay tôi vẫn còn yêu thích.
Đôi dép cao su huyền thoại của ông tôi

Đôi dép cao su huyền thoại của ông tôi

Ông tôi là người đã trực tiếp tham gia Chiến dịch Điện Biên Phủ cho đến kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Bởi vậy, kí ức đậm sâu nhất trong ông là những năm tháng kháng chiến gian khổ mà hào hùng, và những kỉ vật vô giá với ông vẫn là những kỉ vật thời chiến. Trong đó, ấn tượng nhất là đôi dép cao su cùng ông đi qua hai cuộc kháng chiến trường kì của dân tộc!

Tin khác

Niềm vui của ông tôi

Niềm vui của ông tôi
Bà mất, con cháu ở xa về đầy đủ lo việc hiếu cho bà xong thì lại “mỗi người mỗi ngả”, còn nhà cửa, công việc, bỏ sao được. Vườn, nhà chỉ còn ông, một mình lủi thủi vào ra.

Bà ngoại tôi

Bà ngoại tôi
Bà ngoại tôi mất năm bà 103 tuổi. Cả một năm sau ngày bà mất, gần như nhà ngoại lúc nào cũng có người đến thắp hương. Nhiều người đến, kể những kỉ niệm về ông bà ngoại, rồi mọi người lại cùng nhau nức nở.

Tình yêu bình dị của ông bà tôi

Tình yêu bình dị của ông bà tôi
Ông Lê Đình Bạ và vợ là bà Hoàng Thị Châu, năm nay đều đã ngoài 90 tuổi. Ông từng tham gia hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ.

Chút quà của ngoại mãi còn vấn vương

Chút quà của ngoại mãi còn vấn vương
Sinh ra và lớn lên tại một miền quê nghèo của dải đất miền Trung đầy nắng gió. Tuổi thơ tôi gắn với bao kỉ niệm đẹp về bà ngoại. Đến tận bây giờ, hình ảnh của ngoại vẫn luôn in hằn trong kí ức tôi với nhiều cảm xúc khó tả.

Bà ngoại tôi là người dũng cảm

Bà ngoại tôi là người dũng cảm
Những năm 1949-1953, quê tôi bị giặc Pháp chiếm đóng; giặc Pháp và bọn tay sai ra sức đàn áp cách mạng. Cán bộ của ta phải hoạt động bí mật. Nhiều cán bộ cách mạng của ta vô cùng gian khổ mà anh dũng.

Hình bóng bà mãi trong tim...

Hình bóng bà mãi trong tim...
Bà nội tôi tên là Hoàng Thị Liễu, người làng Tiên Hòa, xã Hà Lĩnh, huyện Hà Trung, tỉnh Thanh Hóa. Cả cuộc đời bà sống thầm lặng và dành trọn yêu thương, sự hi sinh cho gia đình, cho con cháu. Tôi cảm thấy mình may mắn và tự hào vì được là cháu của bà. Những kỉ niệm về bà, với tôi, chính là món quà quý giá, chẳng gì sánh bằng.

Ông tôi - tấm gương sáng ngời về lòng yêu nước

Ông tôi - tấm gương sáng ngời về lòng yêu nước
Ông tôi mất gần 10 năm nay nhưng về miền quê Đức Chánh, huyện Mộ Đức, tỉnh Quảng Ngãi, hỏi về cụ Nguyễn Thăng Văn, ai cũng nhớ và tự hào về một người lính yêu nước thiết tha, một người con ưu tú của quê hương Đức Chánh.

Ông ngoại trong lòng tôi

Ông ngoại trong lòng tôi
Ông ngoại mất khi tôi còn rất nhỏ nhưng trong số con cháu trong nhà, tôi may mắn hơn cả, vì thường xuyên được ở cạnh và gần gũi với ông.

Những cuốn sách quý của ông tôi

Những cuốn sách quý của ông tôi
Có lẽ, niềm đam mê đọc sách trong tôi có được là từ ông. Với tôi, ông không chỉ là người yêu sách mà còn là người biết khơi dậy niềm yêu thích việc đọc cho những người xung quanh.

Chuyện về ông nội tôi

Chuyện về ông nội tôi
Ông nội tôi, cụ Hoàng Thanh Liêm, sinh ra ở làng quê nghèo thuộc xã Đốc Tín, huyện Mỹ Đức, TP Hà Nội. Thuở thiếu thời, ông được cha mẹ cho theo thầy học chữ quốc ngữ, khi trưởng thành, ông theo nghiệp “gõ đầu trẻ”.

Lòng ngoại mênh mông tựa biển trời

Lòng ngoại mênh mông tựa biển trời
Bà ngoại tôi dù đã đi về miền mây trắng từ nhiều năm trước, nhưng tấm lòng nhân hậu, vị tha của bà luôn là tấm gương sáng để con cháu chúng tôi noi theo.

Lời khuyên và điều ước của ông nội tôi

Lời khuyên và điều ước của ông nội tôi
Ông nội tôi tên Hồ Chí Trọng, người dân tộc Bru Vân Kiều mang họ Hồ ở bản miền núi Cửa Mẹc, xã Ngân Thuỷ, huyện Lệ Thuỷ, tỉnh Quảng Bình.

Từ lời chỉ dạy, khuyên bảo của ông bà ngoại

Từ lời chỉ dạy, khuyên bảo của ông bà ngoại
Cứ đến ngày húy nhật ông bà ngoại, mẹ tôi cùng các dì, các cậu lại đến nhà cậu (em trai mẹ tôi nhưng là trưởng nam của ông bà) đông đủ cùng các cháu, chắt làm giỗ, thắp nén tâm hương tưởng nhớ bậc sinh thành. Khi công việc xong xuôi, mẹ tôi cùng các dì, các cậu lại ôn những kỉ niệm về ông bà.

Thúng khoai của bà

Thúng khoai của bà
Đang hưởng thú điền viên yên lành, ngày chăm sóc cây cảnh, tối nghe cải lương, đột nhiên bà đề nghị với ba mẹ:

Đâu rồi tiếng gậy khua của bà?

Đâu rồi tiếng gậy khua của bà?
Bà nội tôi mất đã 50 năm, nhưng tôi vẫn nhớ tiếng gậy khua của bà. Nhiều lúc anh em tôi gọi điện cho nhau, rồi tự hỏi: “Đâu rồi tiếng gậy khua của bà?”
Xem thêm
Khó nói chuyện tuổi già

Khó nói chuyện tuổi già

LTS: “Bảy mươi vẫn thương nhau như thuở mới cưới, mà ngọn lửa yêu đương cứ lụi dần…” Chuyện nghe quen mà vẫn cứ… ngại nói! Thực ra, sinh lí tuổi già suy giảm không phải “trời bắt”, cũng không phải “hết thời” mà là quy luật tự nhiên. Tuy nhiên, nếu hiểu đúng và biết cách chăm sóc, NCT hoàn toàn có thể giữ lửa yêu thương, thậm chí còn ấm áp hơn cả thời son trẻ.
Thảnh thơi tuổi xế chiều

Thảnh thơi tuổi xế chiều

Nhắc đến tuổi già, có thể nhiều người sẽ nghĩ đến hình ảnh một người thiếu sức sống, sức khỏe tinh thần, thể chất suy giảm, cơ hội nghề nghiệp và xã hội hạn chế, cô đơn, mất phương hướng. Song, rất nhiều NCT đã đem đến cái nhìn tích cực về tuổi già. Họ sống một cuộc sống khỏe mạnh, vui vẻ, ý nghĩa và vẫn giữ vai trò tích cực trong xã hội, bởi họ đã chuẩn bị tâm thế để có một “tuổi già chủ động”.
Ông Trần Văn Thái và chiến công bắn rơi máy bay Mỹ bằng súng bộ binh, bắt sống phi công William Andrew Robinson

Ông Trần Văn Thái và chiến công bắn rơi máy bay Mỹ bằng súng bộ binh, bắt sống phi công William Andrew Robinson

Trong không khí cả nước tưng bừng kỷ niệm 50 năm ngày Giải phóng miền Nam thống nhất đất nước (30/4/1975 - 30/4/2025), chúng ta cùng nhau hướng lòng về một con người đặc biệt – một người con ưu tú của quê hương Hà Tĩnh – ông Trần Văn Thái, sinh năm 1947, ở huyện Thạch Hà, tỉnh Hà Tĩnh.
Khánh thành "nhà nghĩa tình Cựu chiến binh" tại Thanh Hóa

Khánh thành "nhà nghĩa tình Cựu chiến binh" tại Thanh Hóa

Khánh thành nhà “Nghĩa tình CCB” cho gia đình hội viên CCB Mã Hồng Phàn (thôn 7, xã Tân Tiến, tỉnh Thanh Hóa), bàn giao kinh phí hỗ trợ xây nhà 80 triệu đồng
Bình Thuận: Giúp thêm bệnh nhân nghèo có bữa ăn no

Bình Thuận: Giúp thêm bệnh nhân nghèo có bữa ăn no

Không ít lần chúng tôi cùng các Mạnh Thường Quân đến Bếp ăn từ thiện tại Bệnh viện đa khoa tỉnh Bình Thuận mới thấy những hoàn cảnh cầm được hỗ trợ của những bệnh nhân có hoàn cảnh khó khăn nơi đây. Và việc thiết thực nhất là chăm lo những bữa ăn miễn phí để giúp họ yên tâm hơn lo điều trị bệnh, không phải lo cái ăn hàng ngày…
Nữ doanh nhân hơn 10 năm đồng hành cùng công tác nhân đạo

Nữ doanh nhân hơn 10 năm đồng hành cùng công tác nhân đạo

quan tâm, chia sẻ, giúp đỡ nhiều người có hoàn cảnh khó khăn, những mảnh đời bất hạnh tại địa phương.
Làm thơ để thêm lạc quan yêu đời

Làm thơ để thêm lạc quan yêu đời

Ông vẫn thường sẻ chia với các thi hữu như vậy trong các kì sinh hoạt chuyên đề bộ môn thơ CLB Thăng Long, Hà Nội. Ông là cựu chiến binh (CCB) Cao Văn Khoa, hội viên Hội Nhà văn Hà Nội, hội viên thơ CLB Thăng Long, hiện ở 33/12 Nguyễn Cảnh Dị, TP Hà Nội.
Điểm sáng trong xây dựng nông thôn mới kiểu mẫu

Điểm sáng trong xây dựng nông thôn mới kiểu mẫu

Với sự quyết tâm cao cùng sự đồng thuận trong cách nghĩ, cách làm, Chương trình MTQG xây dựng NTM ở Thanh Hóa đã đạt được nhiều thành quả nổi bật.
Người làm báo phải có tâm và nhiệt huyết với nghề

Người làm báo phải có tâm và nhiệt huyết với nghề

Đó là chia sẻ của nhà báo Phạm Xuân Yên, hiện ở số nhà 64, đường Lê Thị Hồng Gấm, phường Vĩnh Thanh, TP Rạch Giá, tỉnh Kiên Giang; nguyên Phó Giám đốc Đài Truyền hình tỉnh Kiên Giang, Chủ tịch Hội Nhà báo tỉnh Kiên Giang, Tổng Biên tập báo Kiên Giang.
Phiên bản di động