Bài dự thi viết về về ông bà kính yêu lần thứ I năm 2024:

Bà ngoại tôi

Bà ngoại tôi mất năm bà 103 tuổi. Cả một năm sau ngày bà mất, gần như nhà ngoại lúc nào cũng có người đến thắp hương. Nhiều người đến, kể những kỉ niệm về ông bà ngoại, rồi mọi người lại cùng nhau nức nở.

Tôi luôn tự hào, nể phục về bà ngoại. Bà ngoại khiến tôi thay đổi, mạnh mẽ hơn, sống tốt hơn và suy nghĩ thấu đáo hơn, đó là tiền đề mở ra rất nhiều trang tươi đẹp trong tương lai của cuộc đời.

Bà ngoại tôi tên là Nguyễn Thị Cẩn, sống tại thôn Bích Bắc, làng Bích Trâm, xã Điện Hòa, huyện Điện Bàn, tỉnh Quảng Nam. Bà được Nhà nước phong tặng danh hiệu Bà Mẹ Việt Nam anh hùng.

Lúc còn khỏe, dáng người bà cao gầy với mái tóc pha sương nay bạc màu mây trắng. Đôi mắt bà nhìn đã kém không còn tinh tường như xưa nữa, cái lưng đã còng, còn bàn tay, bàn chân bà đã nổi rõ những đường gân dưới lớp da mỏng. Khuôn mặt bà có rất nhiều nếp nhăn. Mỗi khi bà cười, những nếp nhăn đó lại hằn lên thành nếp rất rõ. Những lúc buồn, đôi mắt bà đăm chiêu như phản chiếu lên những tháng ngày lăn lộn vất vả vì miếng cơm manh áo. Nhưng bà lại rất thân thiện, với sự nồng nhiệt dành cho cuộc sống được bộc lộ theo rất nhiều cách khác nhau. Những ngày thơ ấu, tôi được sống trong vòng tay yêu thương của bà. Thấy tôi chưa đúng hoặc làm sai việc gì thì bà bảo ban khuyên nhủ. Những bài hát ru êm dịu của bà đã đưa tôi vào giấc ngủ say hàng đêm. Đến lúc lớn, bà đã dạy cho tôi nữ công gia chánh, bà còn dạy tôi ý tứ, nết na, dạy chị em tôi cách sống nhân hậu, biết quan tâm đến mọi người xung quanh. Bà còn thể hiện những bài học, lời khuyên nhủ qua những câu thành ngữ, tục ngữ, ca dao. Bà con, hàng xóm láng giềng ai cũng quý mến bà ngoại tôi.

Bà ngoại tôi

Bà nuôi lớn 9 người con, rồi giúp các con nuôi cả những đứa cháu, rồi còn chăm sóc ông ngoại hay ốm đau nữa. Tôi luôn cảm thấy mình may mắn và có một tuổi thơ hạnh phúc vì được lớn lên cùng bà. Bà làm việc chăm chỉ, cười to, và không bao giờ sợ những gì cuộc sống mang đến cho mình. Tôi khâm phục và phát thèm tình cảm ông bà ngoại dành cho nhau. Ông bà cứ tranh làm việc hộ nhau, không ai muốn người kia phải động tay, động chân. Bà chăm sóc ông bằng tất cả tình yêu thương bất kể là sáng sớm hay đêm khuya. Mỗi khi trái gió trở trời, vết thương do chiến tranh để lại, ông đau đớn khủng khiếp. Nhờ có bà chăm sóc mà cơn đau đã qua đi trong niềm hạnh phúc vô bờ cho đến tận lúc ông ngoại về với thế giới bên kia.

Bà ngoại tôi còn nhớ như in cái ngày nhận được giấy báo tử lần lượt của 4 người con, hồn bà như lìa khỏi xác, bước chân dường như không thể trụ vững. Bà tưởng đất dưới chân sụt lún, mắt bà hoa lên rồi ngất xỉu trên thềm nhà, chỉ đến khi nghe thấy tiếng khóc của các con, bà mới choàng tỉnh dậy. Nhìn hai đứa con còn nhỏ, mặt mũi, chân tay lem luốc, tâm can người mẹ như được tiếp thêm luồng sinh khí mới. Cứ thế, bà trở thành người phụ nữ cứng rắn lúc nào không hay. Bà tần tảo một sương hai nắng cốt sao để đủ cơm cho cả nhà. Các con ngày một khôn lớn trên những cơ cực của bà. Lúc khỏe mạnh đã vậy, những lúc con ốm đau thân gầy của bà lại càng như cánh vạc còm cõi thức suốt đêm. Nhưng càng vất vả bao nhiêu thì nghị lực vươn lên của bà lại càng phi thường bấy nhiêu. Không kêu than, không trách phận, tình thương với các con lại càng nhân lên, nhân lên gấp bội. Các cậu, các dì được bà chăm chút, nuôi ăn học thành tài. Dường như khi con người ta sống trong cái khốn khó của thời kì chiến tranh loạn lạc thì nghị lực ấy càng dẻo dai thì phải. Giữa cái khó khăn của thời kì còn nhiều đói khổ, ngoài việc lo sao cho đủ no, bà lại chạy đôn, chạy đáo để lo cho các con được đầy đủ. Hàng đêm khi các con ngủ, đó là lúc bà sống cho riêng mình. Bà nhớ 4 người con đã hi sinh, tiếng khóc không thể phát ra thành lời. Bà lật giở từng kỉ niệm, từ cái áo đến cái thư gửi về từ chiến trường bà luôn giữ bên mình như báu vật, nét chữ của các con, tất cả tạo cho bà thêm sức mạnh, nghị lực để bà sống tiếp. Kể cả khi chiến tranh đã đi qua nhưng nỗi nhớ các con chưa bao giờ nguôi ngoai trong bà. Giờ nghĩ lại, bà cũng không thể hiểu, mình đã lấy đâu ra nhiều sức mạnh đến thế!…

Tình cảm gia đình giúp chúng ta bước đi trong cuộc sống này, qua mọi khó khăn. Chính tình cảm quá lớn của bà tôi đối với ông, đối với mọi người và đối với cuộc đời đã giúp bà có một tâm hồn thanh thản đến vậy. Chính tình cảm yêu thương của bà là tấm gương để các con, các cháu noi theo, học tập. Hình ảnh bà luôn in sâu vào trí nhớ tôi và suốt đời tôi sẽ nhớ mãi những tháng năm được sống bên bà. Tôi rất may mắn và hạnh phúc khi có một người bà như thế.

Thu Hiền

Tin liên quan

Cùng chuyên mục

Xấu hổ khi nhắc đến tình dục, “vết thương vô hình” của NCT

Xấu hổ khi nhắc đến tình dục, “vết thương vô hình” của NCT

Tuổi già thường bị gán với suy giảm ham muốn và cơ thể đã quên rung động. Nhưng thực tế, “nỗi xấu hổ” khi nhắc đến tình dục mới là thứ khiến người già thật sự “già đi” chứ không phải tuổi tác. Tình dục ở NCT không phải là điều đáng xấu hổ, mà là phần tiếp nối tự nhiên của tình yêu và sự sống. Khi cơ thể yếu đi, trái tim vẫn có quyền được rung động, được chạm, được sẻ chia, yêu thương và chữa lành...
Làm thế nào để ông bà yêu thương, chăm sóc nhau hơn?

Làm thế nào để ông bà yêu thương, chăm sóc nhau hơn?

Ở tuổi xế chiều, yêu không còn là những lời hứa nồng nàn, mà là sự hiện diện, là cái nắm tay ấm, là ánh mắt biết dừng lại để lắng nghe nhau. Giống như với sức khỏe, tình yêu tuổi già cần được chăm sóc, nuôi dưỡng sự dịu dàng của trái tim...
Tình dục - không phải để giải tỏa, mà là để kết nối

Tình dục - không phải để giải tỏa, mà là để kết nối

Tình dục không chỉ là nhu cầu sinh học, mà còn là một phần thiết yếu của sức khỏe và cảm xúc con người kể cả ở tuổi già. Khi hiểu và thực hành đúng, ở tuổi xế chiều, tình dục không chỉ để “giải tỏa”, mà để thấu hiểu, gắn bó và sống trọn vẹn cùng nhau...
Minh triết yêu thương ở tuổi xế chiều

Minh triết yêu thương ở tuổi xế chiều

Tuổi già không khép lại cánh cửa của yêu thương, mà chỉ thay đổi cách yêu thương. Khi bản năng dần lắng lại, ý nghĩa thật sự của tình dục không còn là chiếm hữu hay ham muốn, mà là năng lượng giúp hàn gắn, nuôi dưỡng và khai sáng tâm hồn. Ở độ tuổi xế chiều, yêu không còn là bản năng mà trở thành minh triết sống...
Khi một người muốn và một người né tránh

Khi một người muốn và một người né tránh

Tình dục tuổi già là một phần tự nhiên của sức khỏe và hạnh phúc, nhưng thường bị bỏ quên hoặc né tránh. Thực tế, nhiều nghiên cứu cho thấy duy trì đời sống tình dục ở tuổi xế chiều không chỉ giúp gắn kết tình cảm, mà còn mang lại lợi ích về tim mạch, thần kinh và tâm lí. Điều quan trọng là phải tiếp cận bằng sự hiểu biết, khoa học và yêu thương để “chuyện yêu” trở thành dưỡng sinh cho cả thân và tâm...

Tin khác

Nghệ thuật yêu tuổi già: Khi tình thân, sức khỏe và cảm xúc hòa quyện

Nghệ thuật yêu tuổi già: Khi tình thân, sức khỏe và cảm xúc hòa quyện
Tình yêu và tình dục ở tuổi già vốn là đề tài thường bị né tránh trong văn hóa Á Đông. Thế nhưng, nhiều nghiên cứu khẳng định: duy trì đời sống tình dục lành mạnh ở tuổi xế chiều không chỉ giúp gắn kết tình cảm vợ chồng, mà còn mang lại lợi ích cho tim mạch, thần kinh, tinh thần. Yêu ở tuổi già, được thực hành văn minh, khoa học là liệu pháp dưỡng sinh quý giá, giúp con người sống vui - sống khỏe - sống hạnh phúc đến cuối đời...

Khi yêu chỉ cần một bàn tay

Khi yêu chỉ cần một bàn tay
“Khi bàn tay biết chạm đúng cách, còn mạnh hơn trăm nghìn viên thuốc bổ” - lời của một cụ bà 86 tuổi, sau 20 phút được xoa bóp thắt lưng bởi người bạn đời đã già yếu của mình...

Giấc mơ tình dục - khi tiềm thức còn yêu thì ta còn sống

Giấc mơ tình dục - khi tiềm thức còn yêu thì ta còn sống
Giấc mơ tình dục ở NCT là hiện tượng sinh lí, tâm lí tự nhiên, phản ánh khí huyết còn vận hành và nhu cầu gắn kết tình cảm vẫn hiện hữu. Theo khoa học, đây là sự tái kích hoạt kí ức xúc cảm qua vùng não limbic, giúp duy trì cảm giác yêu thương và ý nghĩa sống. Từ góc nhìn y học cổ truyền, mộng dục còn là dấu hiệu thận tinh chưa suy, có thể góp phần dưỡng sinh và cải thiện sức khỏe tinh thần...

Quan niệm tình dục trong các nền văn minh cổ

Quan niệm tình dục trong các nền văn minh cổ
Trong các nền văn minh trước đây, tình dục không bị cấm kị, mà còn là một nghệ thuật dưỡng sinh, nuôi dưỡng tinh - khí - thần, đặc biệt ở NCT. Dù ở Ấn Độ, Trung Quốc hay Việt Nam, triết lý chung vẫn là: yêu chậm, yêu nhẹ nhàng, yêu bằng tình thương và sự điều hòa để sống khỏe, sống vui và sống thọ một cách tự nhiên...

Phòng sự dưỡng sinh trong y học cổ truyền Việt Nam và đông Phương

Phòng sự dưỡng sinh trong y học cổ truyền Việt Nam và đông Phương
Phòng sự dưỡng sinh trong y học cổ truyền không đơn thuần là “chuyện gối chăn”, mà là một nghệ thuật giữ gìn khí huyết, điều hòa tạng phủ và kéo dài tuổi thọ. Ở NCT, nếu biết yêu đúng cách, thuận thời tiết, tiết chế tinh khí, dưỡng tâm hòa khí, thì tình yêu sẽ trở thành phương thuốc dưỡng sinh quý giá, giúp ngủ ngon, tinh thần sảng khoái, thân tâm an hòa...

10 điều cấm kị trong tình dục của người cao tuổi

10 điều cấm kị trong tình dục của người cao tuổi
Tình dục ở NCT không chỉ là chuyện thể xác, mà là nghệ thuật thấu hiểu thân - tâm - khí. Nếu không cẩn trọng, chỉ một sai lầm nhỏ cũng có thể gây tổn hao sinh lực, ảnh hưởng đến sức khỏe và tinh thần. Bài viết này nêu rõ 10 điều cấm kị trong phòng sự, giúp NCT yêu an toàn - sống vui - dưỡng sinh trọn vẹn...

Tình dục và quyền lực

Tình dục và quyền lực
Tuổi già không phải là dấu chấm hết của yêu thương mà là thời điểm để tình yêu được chưng cất từ trải nghiệm, thấu hiểu và bao dung. Khi trái tim còn biết rung động, còn giữ được lửa yêu thương, đó chính là quyền lực đẹp đẽ và cao quý nhất của con người.

Tình dục - Ngọn lửa của trường thọ

Tình dục -  Ngọn lửa của trường thọ
Trong y học cổ truyền, tình dục là một phần không thể tách rời của “Tinh - Khí - Thần” - tam bảo duy trì sự sống.

Chuyện yêu có cần thiết khi tuổi đã xế chiều

Chuyện yêu có cần thiết khi tuổi đã xế chiều
Nhiều NCT thường e ngại hoặc cho rằng “chuyện ấy” không còn cần thiết khi tuổi đã xế chiều. Tuy nhiên, các nghiên cứu y học hiện đại đã khẳng định rằng: Duy trì hoạt động tình dục điều độ và phù hợp với thể trạng mang lại nhiều lợi ích cho sức khỏe…

Ông Tò khuất núi

Ông Tò khuất núi
Một buổi chiều, Linh thong thả điều khiển chiếc xe máy điện từ cơ quan về nhà. Đầu hạ nên trời vừa có nắng vàng, vừa có chút gió mát, làm Linh thấy lòng thư thái ! Bất chợt, một chiếc xe tang chạy qua, Linh giật thót khi nhìn thấy di ảnh của người đã khuất: “Ông Tò !” - Linh thốt lên thành tiếng - Chắc chắn là ông Tò đồng hương rồi ! Ông Tò mất rồi sao?...

Nhớ hoa hành

Nhớ hoa hành
“Đố em biết hoa gì ?” - Người đồng nghiệp nơi xa gửi vào Zalo cho tôi hình ảnh một bông hoa trong vườn nhà và nhắn hỏi với vẻ đắc ý, ngờ rằng một đứa sống ở phố xá như tôi sẽ chẳng bao giờ trả lời đúng. “Ơ ! Hoa hành” - câu trả lời của tôi đã làm bạn ấy… thất vọng. Vì bạn không biết rằng đây chính là loài hoa đã gắn bó với tuổi thơ tôi, với những năm tháng tôi theo chân bố ra đồng, trồng, chăm sóc và thu hoạch những củ hành tây tròn trịa, nhẵn bóng mà mùi hăng của nó thì không thể nhầm lẫn với bất kỳ thứ mùi nào khác.

Dư âm từ buổi gặp mặt nhân kỉ niệm 40 năm ngày ra trường (1984-2024)

Dư âm từ buổi gặp mặt nhân kỉ niệm 40 năm ngày ra trường (1984-2024)
"K.XI ơi, mình yêu các bạn, tôi yêu các ông bà!" Đó lời nói từ gan, ruột, không riêng gì của Phó giáo sư,Tiến sỹ Dương Hồng Thái, giảng viên cao cấp, nguyên Phó Giám đốc Bệnh viện Đa khoa Trung ương Thái Nguyên, Trưởng ban Liên lạc Khóa XI (1978-1984) Trường Đại học Y Bắc Thái (nay là Trường Đại học Y Dược Thái Nguyên) mà của tất cả 66 cựu sinh viên (SV) khóa K.XI có mặt trong cuộc gặp mặt nhân kỷ niệm 40 năm ngày ra trường (1984-2024) tại cao nguyên Mộc Châu, tỉnh Sơn La, trong những ngày trung tuần tháng 11/2024

Bà nội của các con tôi

Bà nội của các con tôi
Những câu thơ trong bài thơ “Mẹ của anh” của thi sĩ Xuân Quỳnh viết tặng mẹ chồng, mà đến nay tôi vẫn còn yêu thích.

Đôi dép cao su huyền thoại của ông tôi

Đôi dép cao su huyền thoại của ông tôi
Ông tôi là người đã trực tiếp tham gia Chiến dịch Điện Biên Phủ cho đến kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Bởi vậy, kí ức đậm sâu nhất trong ông là những năm tháng kháng chiến gian khổ mà hào hùng, và những kỉ vật vô giá với ông vẫn là những kỉ vật thời chiến. Trong đó, ấn tượng nhất là đôi dép cao su cùng ông đi qua hai cuộc kháng chiến trường kì của dân tộc!

Kí ức cùng ngoại

Kí ức cùng ngoại
Từ thuở ấu thơ đến lúc trưởng thành, hình ảnh ông bà nội, ông bà ngoại luôn hằn sâu trong tâm trí mỗi người. Những kỉ niệm đẹp về bà ngoại vẫn còn nguyên trong tôi, cho dù tóc tôi đã muối tiêu và bà cũng không còn nữa.
Xem thêm
Lãng mạn tuổi già: Làm thơ tặng bà, pha trà cho ông, tặng hoa cho nhau

Lãng mạn tuổi già: Làm thơ tặng bà, pha trà cho ông, tặng hoa cho nhau

Tuổi già không phải là đoạn cuối của tình yêu, mà là khoảnh khắc dịu dàng nhất, khi người ta học cách yêu bằng những điều thật nhỏ: Một tách trà, một bài thơ, một bông hoa. Ở tuổi này, lãng mạn không còn là những lời hứa, mà là hơi ấm còn lưu lại trong tay, là ánh mắt vẫn biết mỉm cười giữa những nếp nhăn....
Khó nói chuyện tuổi già

Khó nói chuyện tuổi già

LTS: “Bảy mươi vẫn thương nhau như thuở mới cưới, mà ngọn lửa yêu đương cứ lụi dần…” Chuyện nghe quen mà vẫn cứ… ngại nói! Thực ra, sinh lí tuổi già suy giảm không phải “trời bắt”, cũng không phải “hết thời” mà là quy luật tự nhiên. Tuy nhiên, nếu hiểu đúng và biết cách chăm sóc, NCT hoàn toàn có thể giữ lửa yêu thương, thậm chí còn ấm áp hơn cả thời son trẻ.
Thảnh thơi tuổi xế chiều

Thảnh thơi tuổi xế chiều

Nhắc đến tuổi già, có thể nhiều người sẽ nghĩ đến hình ảnh một người thiếu sức sống, sức khỏe tinh thần, thể chất suy giảm, cơ hội nghề nghiệp và xã hội hạn chế, cô đơn, mất phương hướng. Song, rất nhiều NCT đã đem đến cái nhìn tích cực về tuổi già. Họ sống một cuộc sống khỏe mạnh, vui vẻ, ý nghĩa và vẫn giữ vai trò tích cực trong xã hội, bởi họ đã chuẩn bị tâm thế để có một “tuổi già chủ động”.
Chùa Kim Bửu, tỉnh Đồng Tháp nơi cưu mang NCT cô đơn, trẻ em mồ côi

Chùa Kim Bửu, tỉnh Đồng Tháp nơi cưu mang NCT cô đơn, trẻ em mồ côi

Chúng tôi cùng đoàn từ thiện (gồm 80 người) do Sư cô Thích nữ Hoàn Thiện ở TP Hồ Chí Minh, đến thăm và tặng quà những NCT cô đơn và trẻ em mồ côi đang được chùa Kim Bửu, huyện Lấp Vò (cũ), tỉnh Đồng Tháp nuôi dưỡng.
Cụ ông neo đơn, bệnh tật cần sự giúp đỡ của cộng đồng

Cụ ông neo đơn, bệnh tật cần sự giúp đỡ của cộng đồng

Mặc dù đã hơn 80 tuổi lại mắc bệnh viêm phế quản mãn tính, nhưng mỗi ngày cụ Nguyễn Văn Thành đi bộ khoảng 20km để bán vé số, tối về sống một mình trong căn phòng trọ rộng vỏn vẹn 10m²...
Quán cơm chay 1.000 đồng ấm lòng người nghèo

Quán cơm chay 1.000 đồng ấm lòng người nghèo

Suốt hơn 7 năm qua, giữa lòng TP Cần Thơ, có một địa chỉ nhỏ bé nhưng chan chứa yêu thương - Quán cơm chay thiện nguyện 1.000 đồng, tại số 100 Trần Việt Châu, phường Cái Khế (trước đây thuộc phường An Hòa, quận Ninh Kiều)...
Trường thọ là sống lâu, sống khoẻ, sống có ý nghĩa

Trường thọ là sống lâu, sống khoẻ, sống có ý nghĩa

Càng ngày con người càng sống lâu hơn, nhưng sống lâu không đồng nghĩa với sống thọ. Y học cho thấy tuổi thọ thật sự không chỉ nằm ở số năm, mà ở chất lượng từng ngày: một cơ thể khỏe mạnh, tinh thần an hòa và trí tuệ sáng suốt. Khi hiểu đúng về cách vận hành của cơ thể và học cách thuận theo tự nhiên, mỗi người hoàn toàn có thể mở ra hành trình sống thọ một cách chủ động, bền vững...
Chuyện những giám sát thi công là NCT

Chuyện những giám sát thi công là NCT

7 giờ sáng, giữa khu đô thị mới phía Tây Hà Nội, ông Nguyễn Văn Tùng, 67 tuổi, ở phường Đại Mỗ đã có mặt tại công trường, tay cầm sổ ghi chép và thước laser. Dáng người nhỏ, da sạm nắng, ông Tùng vẫn bước nhanh, ánh mắt quét qua từng mảng tường, từng mối hàn. “Về hưu được 5 năm rồi, nhưng nghe mùi vôi vữa vẫn thấy thân quen lắm. Làm giám sát giờ đỡ nặng hơn, nhưng trách nhiệm thì chẳng nhẹ chút nào”, ông cười nói...
Ký ức ba lần gặp Bác trong tiếng hát NSƯT Song Thao

Ký ức ba lần gặp Bác trong tiếng hát NSƯT Song Thao

NSƯT Song Thao, người con của quê lúa Yên Thành (Nghệ An), đã có ba lần được gặp Bác Hồ và một lần cất tiếng hát về Người trong nước mắt của cả dân tộc. Hơn nửa thế kỷ trôi qua, giọng hát ấy vẫn vang vọng, như một nén hương lòng của người nghệ sĩ dành cho vị Cha già kính yêu...
Phiên bản di động