Bài dự thi viết về về ông bà kính yêu lần thứ I năm 2024:

Hình bóng bà mãi trong tim...

Bà nội tôi tên là Hoàng Thị Liễu, người làng Tiên Hòa, xã Hà Lĩnh, huyện Hà Trung, tỉnh Thanh Hóa. Cả cuộc đời bà sống thầm lặng và dành trọn yêu thương, sự hi sinh cho gia đình, cho con cháu. Tôi cảm thấy mình may mắn và tự hào vì được là cháu của bà. Những kỉ niệm về bà, với tôi, chính là món quà quý giá, chẳng gì sánh bằng.

Bà tôi là người phụ nữ tảo tần, đảm đang và tháo vát. Ông bà nội tôi sinh được 7 người con. Ngày ấy, ông nội làm chủ nhiệm hợp tác xã, luôn bận bịu với việc làng, việc xã nên mọi việc trong nhà, từ chăm sóc, nuôi dạy các o, các bác và bố tôi đến việc lúa má, hoa màu ngoài đồng rồi việc buôn thúng bán bưng, đều một tay bà xoay xở, gánh gồng. Các o, các bác và bố tôi cứ thế trưởng thành, dẫu không ai đỗ đạt thành tài, chức cao vọng trọng, không ai làm công nhân viên chức Nhà nước, nhưng ai nấy đều ổn định với cuộc sống thuần nông, cửa nhà yên ấm, gia đình an vui hạnh phúc, thuận hòa.

Hình bóng bà mãi trong tim...
Ảnh minh họa

Trong tôi, hình bóng bà nội vẫn thấp thoáng bên góc bếp nhỏ, đỏ lửa mỗi ngày. Với nồi cơm be bé chỉ nấu vừa đủ một lon gạo, nồi canh be bé chỉ nấu đủ bát canh rau đay, mồng tơi, thêm cái trách đất cũng be bé, khi kho mớ cá đồng mềm rục với cà muối trường, khi thì kho miếng thịt ba chỉ với trám bùi... Tôi nhớ những bữa cơm bà nấu, tuy đạm bạc nhưng dạt dào hương vị yêu thương. Những bữa cơm tuyệt vời ấy, đến bây giờ, tôi vẫn ước ao, vẫn thèm được một lần thưởng thức, vậy nhưng... chỉ có thể là ước ao trong miền nhớ.

Tôi nhớ những ngày đi chăn bò, vì mải mê cùng đám bạn chơi trò ô ăn quan nên để mặc bò chạy xuống đồng ăn hoa màu của làng, bị ông Quyền bảo vệ đồng bắt mất bò. Mặc cho tôi có khóc lóc van xin ông thế nào, ông cũng không tha. Trong dáng vẻ sợ hãi, nước mắt lưng tròng, tôi ba chân bốn cẳng chạy về nhà cầu cứu bà. Giữa trưa Hè nắng gay nắng gắt, bà bước thấp bước cao lặn lội sang tận nhà ông Quyền, đền tiền cho làng, sau đó mới được dắt bò về. Sau lần đó, tôi cứ ngỡ bà sẽ rất giận, thế nhưng bà không hề trách mắng, hay rầy la cũng như đánh đòn tôi. Bà động viên, dặn dò, nhắc nhở tôi phải cẩn thận, tránh phạm lại sai lầm cũ. Sự nhân hậu, bao dung của bà đã giúp tôi sửa đổi.

Tôi nhớ năm tôi lên 10 tuổi, làng tôi đang vào vụ gặt lúa chiêm. Hôm ấy, tôi ra đồng phụ mẹ gặt lúa, trưa về chẳng may bị say nắng, đầu đau nhức, chóng mặt, hoa mắt, da đỏ, nóng và khô. Bà vội lấy bột sắn dây hòa với nước đun sôi để nguội, cho thêm đường, khuấy đều bảo tôi uống. Cứ như có phép nhiệm màu, chỉ một lúc sau, tôi đã dần hồi phục, tỉnh táo trở lại. Rồi những ngày ôn thi học kì, thi chuyển cấp, bà quan tâm, chăm sóc tôi khi thì củ khoai, cái ngô luộc, khi thì cái bánh răng bừa, quả ổi, lóng mía... Xoa đầu tôi, bà khích lệ: “Gắng học, mai này cuộc sống của cháu sẽ đỡ vất vả”. Bà yêu thương, nâng niu tất cả vì cháu con. Tình yêu ấy đã giúp tôi trưởng thành, nên người.

Nhớ bà, tôi nhớ đức tính sạch sẽ, gọn gàng, ngăn nắp của bà lúc sinh thời. Bà thường bảo: “Nhà sạch thì mát, bát sạch ngon cơm”. Vì vậy, tất cả mọi đồ đạc trong nhà, ngoài sân vườn,... qua bàn đôi bàn tay khéo léo, đảm đang của bà đều được sắp xếp cẩn thận, tỉ mẩn, lề lối. Hàng xóm láng giềng ai cũng trầm trồ, tấm tắc ngợi khen. Học theo đức tính tốt của bà nên các bác, các o, bố mẹ tôi và cả chị em tôi bây giờ, ai cũng đều thực hành theo lối sống đẹp bà để lại, chẳng những giúp ích cho sức khỏe, nâng cao tính tự lập, trách nhiệm, mà còn là cách để chúng tôi thể hiện nỗi nhớ và tình yêu với bà.

Ngày tôi vào đại học, bà đã bước sang tuổi 80. Vì điều kiện gia đình khó khăn, tôi phải vừa đi học vừa kiếm thêm việc làm để đỡ đần bố mẹ. Xa nhà, xa bà, thường dịp Hè hoặc Tết đến, tôi mới được về thăm quê, thăm bà một lần. Những khi ấy, tôi lại ngồi bên bà, mân mê đôi bàn tay gầy của bà, rủ rỉ đủ chuyện trường chuyện lớp cho bà nghe. Vui vì thấy tôi ngày càng trưởng thành, bà móm mém cười, nụ cười hiền từ thân thương quá đỗi.

Ngày bà mất (ngày 29/7/2007), tôi không kịp về chịu tang. Bà đã đi xa, xa chúng tôi từ đó. Mẹ tôi kể lại, trước khi nhắm mắt xuôi tay, ánh mắt bà nhìn khắp cháu con và thoáng chút buồn, có lẽ vì chưa được nhìn thấy tôi lần cuối. Nghe mẹ nói, tôi càng khóc to hơn, nỗi nhớ thương bà càng đậm sâu, tha thiết.

Bà nội tôi đã ra đi gần 17 năm. Có ai đó đã nói rằng, “Thời gian có thể chữa lành những vết thương, chỉ có kỉ niệm, hồi ức chẳng thể xóa nhòa”. Đúng thế! Dù 20 năm, 30 năm hay nhiều hơn nữa, hình bóng cùng những kỉ niệm về bà vẫn sẽ mãi mãi ở lại, sẽ chẳng bao giờ phai mờ trong tim chúng tôi.

Xanh Nguyên

Tin liên quan

Cùng chuyên mục

Bà nội của các con tôi

Bà nội của các con tôi

Những câu thơ trong bài thơ “Mẹ của anh” của thi sĩ Xuân Quỳnh viết tặng mẹ chồng, mà đến nay tôi vẫn còn yêu thích.
Đôi dép cao su huyền thoại của ông tôi

Đôi dép cao su huyền thoại của ông tôi

Ông tôi là người đã trực tiếp tham gia Chiến dịch Điện Biên Phủ cho đến kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Bởi vậy, kí ức đậm sâu nhất trong ông là những năm tháng kháng chiến gian khổ mà hào hùng, và những kỉ vật vô giá với ông vẫn là những kỉ vật thời chiến. Trong đó, ấn tượng nhất là đôi dép cao su cùng ông đi qua hai cuộc kháng chiến trường kì của dân tộc!
Kí ức cùng ngoại

Kí ức cùng ngoại

Từ thuở ấu thơ đến lúc trưởng thành, hình ảnh ông bà nội, ông bà ngoại luôn hằn sâu trong tâm trí mỗi người. Những kỉ niệm đẹp về bà ngoại vẫn còn nguyên trong tôi, cho dù tóc tôi đã muối tiêu và bà cũng không còn nữa.
Ông nội tôi cả đời lo cho con cháu

Ông nội tôi cả đời lo cho con cháu

Ông tôi tên là Đặng Văn Trụ, ở làng Hạ Bỳ, tổng Hạ Bỳ xưa, nay là xã Xuân Lộc, huyện Thanh thủy, tỉnh Phú Thọ, năm nay đã ngoài 80 tuổi, về hưu trên hai thập kỉ, mọi người yêu kính ông tôi gọi là cụ giáo về hưu.
Niềm vui của ông tôi

Niềm vui của ông tôi

Bà mất, con cháu ở xa về đầy đủ lo việc hiếu cho bà xong thì lại “mỗi người mỗi ngả”, còn nhà cửa, công việc, bỏ sao được. Vườn, nhà chỉ còn ông, một mình lủi thủi vào ra.

Tin khác

Bà ngoại tôi

Bà ngoại tôi
Bà ngoại tôi mất năm bà 103 tuổi. Cả một năm sau ngày bà mất, gần như nhà ngoại lúc nào cũng có người đến thắp hương. Nhiều người đến, kể những kỉ niệm về ông bà ngoại, rồi mọi người lại cùng nhau nức nở.

Tình yêu bình dị của ông bà tôi

Tình yêu bình dị của ông bà tôi
Ông Lê Đình Bạ và vợ là bà Hoàng Thị Châu, năm nay đều đã ngoài 90 tuổi. Ông từng tham gia hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ.

Chút quà của ngoại mãi còn vấn vương

Chút quà của ngoại mãi còn vấn vương
Sinh ra và lớn lên tại một miền quê nghèo của dải đất miền Trung đầy nắng gió. Tuổi thơ tôi gắn với bao kỉ niệm đẹp về bà ngoại. Đến tận bây giờ, hình ảnh của ngoại vẫn luôn in hằn trong kí ức tôi với nhiều cảm xúc khó tả.

Bà ngoại tôi là người dũng cảm

Bà ngoại tôi là người dũng cảm
Những năm 1949-1953, quê tôi bị giặc Pháp chiếm đóng; giặc Pháp và bọn tay sai ra sức đàn áp cách mạng. Cán bộ của ta phải hoạt động bí mật. Nhiều cán bộ cách mạng của ta vô cùng gian khổ mà anh dũng.

Ông tôi - tấm gương sáng ngời về lòng yêu nước

Ông tôi - tấm gương sáng ngời về lòng yêu nước
Ông tôi mất gần 10 năm nay nhưng về miền quê Đức Chánh, huyện Mộ Đức, tỉnh Quảng Ngãi, hỏi về cụ Nguyễn Thăng Văn, ai cũng nhớ và tự hào về một người lính yêu nước thiết tha, một người con ưu tú của quê hương Đức Chánh.

Ông ngoại trong lòng tôi

Ông ngoại trong lòng tôi
Ông ngoại mất khi tôi còn rất nhỏ nhưng trong số con cháu trong nhà, tôi may mắn hơn cả, vì thường xuyên được ở cạnh và gần gũi với ông.

Những cuốn sách quý của ông tôi

Những cuốn sách quý của ông tôi
Có lẽ, niềm đam mê đọc sách trong tôi có được là từ ông. Với tôi, ông không chỉ là người yêu sách mà còn là người biết khơi dậy niềm yêu thích việc đọc cho những người xung quanh.

Chuyện về ông nội tôi

Chuyện về ông nội tôi
Ông nội tôi, cụ Hoàng Thanh Liêm, sinh ra ở làng quê nghèo thuộc xã Đốc Tín, huyện Mỹ Đức, TP Hà Nội. Thuở thiếu thời, ông được cha mẹ cho theo thầy học chữ quốc ngữ, khi trưởng thành, ông theo nghiệp “gõ đầu trẻ”.

Lòng ngoại mênh mông tựa biển trời

Lòng ngoại mênh mông tựa biển trời
Bà ngoại tôi dù đã đi về miền mây trắng từ nhiều năm trước, nhưng tấm lòng nhân hậu, vị tha của bà luôn là tấm gương sáng để con cháu chúng tôi noi theo.

Lời khuyên và điều ước của ông nội tôi

Lời khuyên và điều ước của ông nội tôi
Ông nội tôi tên Hồ Chí Trọng, người dân tộc Bru Vân Kiều mang họ Hồ ở bản miền núi Cửa Mẹc, xã Ngân Thuỷ, huyện Lệ Thuỷ, tỉnh Quảng Bình.

Từ lời chỉ dạy, khuyên bảo của ông bà ngoại

Từ lời chỉ dạy, khuyên bảo của ông bà ngoại
Cứ đến ngày húy nhật ông bà ngoại, mẹ tôi cùng các dì, các cậu lại đến nhà cậu (em trai mẹ tôi nhưng là trưởng nam của ông bà) đông đủ cùng các cháu, chắt làm giỗ, thắp nén tâm hương tưởng nhớ bậc sinh thành. Khi công việc xong xuôi, mẹ tôi cùng các dì, các cậu lại ôn những kỉ niệm về ông bà.

Thúng khoai của bà

Thúng khoai của bà
Đang hưởng thú điền viên yên lành, ngày chăm sóc cây cảnh, tối nghe cải lương, đột nhiên bà đề nghị với ba mẹ:

Đâu rồi tiếng gậy khua của bà?

Đâu rồi tiếng gậy khua của bà?
Bà nội tôi mất đã 50 năm, nhưng tôi vẫn nhớ tiếng gậy khua của bà. Nhiều lúc anh em tôi gọi điện cho nhau, rồi tự hỏi: “Đâu rồi tiếng gậy khua của bà?”

Bà giữ lửa hồng trong căn bếp ấm

Bà giữ lửa hồng trong căn bếp ấm
Hình ảnh bà nội ngồi bên bếp lửa hồng luôn in đậm trong tâm trí tôi. Tôi đã quen với hình ảnh đó suốt cả tuổi thơ của mình và bây giờ nó trở thành một miền kí ức đặc biệt trong tôi.

Tấm lòng vị tha của ông tôi

Tấm lòng vị tha của ông tôi
Vào dịp Quốc khánh 2/9 năm ngoái, gia đình bác cả từ Hà Nội về quê thăm ông bà tôi bằng chiếc xe ô tô 7 chỗ đen bóng, rất đẹp. Vừa vào nhà, bác cả thưa với ông bà tôi: “Nhân dịp nghỉ lễ, con đưa vợ con và các cháu về thăm ông bà.
Xem thêm
Chuyện trong ngõ nhỏ

Chuyện trong ngõ nhỏ

Hôm nay, trong một chuyến đi công tác, lúc tránh nắng bên đường, tôi tình cờ chứng kiến hình ảnh rất cảm động nhưng dung dị vô cùng. Một bà cụ cầm chiếc khăn tang buộc lên lá cờ với vẻ trang trọng và tôn kính.
Sách là vàng chứ không phải là đá sỏi

Sách là vàng chứ không phải là đá sỏi

Đến nay đã ngoài 80 tuổi, nhưng cụ Tín vẫn còn khỏe mạnh, minh mẫn. Tủ sách của gia đình cụ có hàng ngàn quyển. Nhìn thấy sách nhiều không còn chỗ để, cụ phải buộc lại để trên nóc tủ, cô con dâu của cụ một lần về chơi nói:
Bà giáo già sáng bán vé số, tối mang ánh sáng tri thức cho trẻ em nghèo

Bà giáo già sáng bán vé số, tối mang ánh sáng tri thức cho trẻ em nghèo

cụ bà Nguyễn Thị Ba, men từng con hẻm nhỏ ở Bình Dương bán từng tờ vé số, bà giáo gieo mầm tri thức cho những mảnh đời bất hạnh tại lớp học tình thương.
Xin được chung tay giúp đỡ thương binh Phạm Văn Hẹn

Xin được chung tay giúp đỡ thương binh Phạm Văn Hẹn

Chiến tranh đã lùi xa, chỉ còn chưa đầy một năm nữa, đất nước ta sẽ long trọng tổ chức kỷ niệm 50 năm ngày giải phóng miền Nam thống nhất đất nước (30/4 (1975 -2025), nhưng hậu quả của cuộc chiến tranh vẫn còn “bám vào” nhiều người lính có một thời xung trận và gia đình họ.
Hơn 1,2 tỷ đồng giúp NCT nghèo, gia đình, học sinh có hoàn cảnh khó khăn

Hơn 1,2 tỷ đồng giúp NCT nghèo, gia đình, học sinh có hoàn cảnh khó khăn

Chiều tối 4/7, Hội Thiện nguyện Lan tỏa yêu thương tổ chức sơ kết 6 tháng hoạt động đầu năm 2024. Đến dự có đại diện lãnh đạo các sở, ngành, hội đoàn thể, tổ chức cùng hơn 60 hội viên.
Người mẹ thứ hai của những đứa trẻ bị thiệt thòi

Người mẹ thứ hai của những đứa trẻ bị thiệt thòi

Năm nay là năm thứ 23, bà Đoàn Thị Nhẫn, ở thôn Phú Xuyên 4, xã Phú Châu, huyện Ba Vì, TP Hà Nội tận tụy chăm sóc và nuôi dưỡng các cháu ở Nhà trẻ em xã Phú Châu.
Xin đừng lãng phí nước

Xin đừng lãng phí nước

Tình trạng cạn kiệt nguồn nước đã không còn chỉ dừng ở mức nguy cơ. Cùng với hiện tượng El Nino, khô hạn, thiếu nước, xâm nhập mặn và ô nhiễm nguồn nước đã xảy ra ở nhiều vùng trong cả nước.
Nên hạn chế trẻ dùng điện thoại

Nên hạn chế trẻ dùng điện thoại

Vừa rồi, có phụ huynh than thở với tôi về chuyện con họ “nghiện” điện thoại dẫn đến học hành sa sút. Trước đây, cháu rất ham học và học giỏi. Những buổi tối, sau khi học bài, ôn bài chuẩn bị cho ngày hôm sau đến lớp là cháu xem tivi một chút rồi đi ngủ.
“Kế hoạch nhỏ” do người lớn thực hiện!?

“Kế hoạch nhỏ” do người lớn thực hiện!?

Tôi có đứa cháu trai năm nay học lớp 5. Từ năm cháu học lớp 1 đến lớp 4, cứ vào cuối năm học là cháu lại xin tôi 5-6kg báo cũ để thực thi phong trào “Kế hoạch nhỏ” do nhà trường phát động.
Phiên bản di động