Bài dự thi viết về về ông bà kính yêu lần thứ I năm 2024

Bên ông một thời

Tôi vẫn nhớ câu nói cửa miệng mà đám bạn chăn bò ngày nhỏ vẫn thường nói với tôi bằng giọng ghen tị rằng: “Con Xuyên sướng nhất xóm mình vì có người ông tuyệt vời”. Khi ấy, tôi tủm tỉm cười lấy làm hãnh diện lắm.

Ông nội tôi tên là Lê Đình Phin, ở xóm 4, Tiên Hòa, xã Hà Lĩnh, huyện Hà Trung, tỉnh Thanh Hóa, có một thời gian dài làm Chủ nhiệm hợp tác xã. Ông là người liêm khiết, chính trực và sống rất trách nhiệm. Sau hai nhiệm kì làm Chủ nhiệm hợp tác xã, cuộc sống của gia đình ông bà tôi không có gì đổi khác. Ngày tôi lên 8 tuổi, ông nội đã ngoài 60. Ông có dáng người cao gầy, mái tóc hoa râm, khuôn mặt hiền từ, chòm râu bạc như cước, giọng nói truyền cảm, ấm áp. Đám bạn của tôi thời ấy đứa nào cũng quý, cũng thương ông giống như tôi vậy.

Ông nội tôi là một người rất khéo tay. Tuổi thơ của chúng tôi thời ấy chẳng có ti vi, cũng không có điện thoại. Thế nhưng, tôi lại được sống đúng với lứa tuổi của mình, được học tập, vui chơi, được sống hài hòa với thiên nhiên, được tận hưởng tình yêu thương bên người thân, bạn bè. Với tôi, những năm tháng tuổi thơ được ở bên ông chính là món quà vô giá, cả cuộc đời này, tôi sẽ chẳng bao giờ quên.

Bên ông một thời

Ông bà nội tôi ở với vợ chồng bác cả. Nhà tôi cách nhà bác chừng một cây số. Mỗi lần xuống nhà tôi thăm con thăm cháu, ông thường mặc bộ quần áo kaki cũ màu xanh bạc, chân ông đi dép cao su, tay ông chống gậy (cây gậy trúc chính tay ông làm). Lúc nào ông cũng hỏi thăm, động viên tôi học tập. Mỗi khi tôi đạt điểm cao, ông lại thưởng cho tôi khi thì bì kẹo sắn, thanh bỏng cốm; khi thì quả ổi, quả na hái. Trong trái tim của cô bé lên 8 là tôi ngày ấy, ông nội giống như ông Bụt, ông Tiên trong những câu chuyện cổ tích mà bà và mẹ vẫn thường hay kể.

Tôi nhớ nhất món quà là những hòn đá Lèn (hòn đá có nhiều cạnh màu sáng trong lấp lánh) ông lấy từ ngoài hang hiểm về cho tôi - món quà mà biết bao đứa trẻ ở quê tôi bấy giờ luôn ao ước có được. Tôi nâng niu món quà ông tặng như báu vật và gìn giữ cẩn thận suốt tuổi thơ.

Tôi nhớ những buổi chiều quê được thong dong trên đê làng cùng ông. Ông dạy tôi cách làm diều giấy. Ông dạy tôi cách thả diều. Tôi mải mê ngắm nhìn cánh diều no gió, thỏa sức gửi gắm những ước mơ sáng ngần đẹp đẽ... Ông nội khi ấy, với đôi mắt ngời sáng, nụ cười hiền hậu trìu mến nhìn tôi động viên “Cháu hãy cố gắng học tập, mai này lớp lên sẽ được bay cao bay xa như cánh diều này”. Tôi nhìn ông, nở nụ cười rạng rỡ, lòng ngập tràn lời hứa, quyết tâm.

Tôi nhớ những ngày lon ton theo ông nội đi chăn bò, rong ruổi trên khắp đồng làng, mương làng. Đàn bò nhởn nhơ gặm cỏ, còn tôi thì được ông dạy cho biết bao điều lí thú về cỏ cây hoa lá. Từ những câu chuyện về cây lúa đến vô số những cỏ hoa đồng nội, cả câu chuyện về cây rau má - loài cây dân dã, thức ăn “cứu đói” một thời giờ trở thành “sâm” của người dân xứ Thanh quê tôi… Những câu chuyện ông kể khiến tôi được khai sáng. Tôi nhận ra, nếu ở trường, nhờ thầy cô, tôi hiểu thêm về kiến thức sách vở thì ở nhà, nhờ ông nội, tôi được mở mang thêm nhiều kiến thức cuộc sống. Trong niềm hạnh phúc ngập tràn, tôi đem khoe chúng bạn với tất cả lòng tự hào, kiêu hãnh.

Tôi nhớ nhất những ngày Hè, dưới bóng râm cây trứng gà trong vườn nhà ông bà nội, ông đã kể cho tôi và đám bạn tôi nghe rất nhiều chuyện lịch sử của làng, về Thành hoàng làng, về những người anh hùng sinh ra từ làng, những người còn sống, những người đã khuất,… Trong tôi khi ấy, bỗng hiện lên một nỗi lo sợ vẩn vơ, một ngày nào đó ông cũng sẽ không còn ở bên chúng tôi nữa. Tôi vòng tay ôm chặt người ông, ngắm nhìn gương mặt hiền từ của ông rồi thủ thỉ: “Ông ơi, ông mãi ở bên cạnh chúng cháu, ông nhé!”. Xoa đầu tôi, ông cười hiền: “Ông sẽ không đi đâu cả. Ông sẽ mãi ở đây, bên các cháu, bên mọi người, trong làng mình”.

Tôi nhớ những ngày ông bị ốm, phải nằm điều trị tại trạm xá xã. Dù biết sức khỏe của mình ngày một yếu dần, nhưng trước mặt mọi người, ông vẫn cố gắng vui để ai nấy an tâm. Ông bảo, “Sinh lão bệnh tử” là chuyện thường tình. Ông già rồi nên đau bệnh cũng là lẽ đương nhiên. Không phải buồn gì cả”. Bà nội ngồi bên, nắm tay ông, khóc sụt sùi. Bố mẹ tôi, các cô, các bác tôi cũng khóc vì thương ông. Cả cuộc đời mình, ông đã sống tận tụy, trách nhiệm, yêu thương. Vậy mà…

Khi hay tin trạm xá cho ông về nhà vì không thể tiếp tục điều trị nữa, mẹ tôi đã hớt hơ hớt hải nắm tay tôi, bước thấp bước cao chạy ra khỏi nhà. Vừa xuống đường cũng vừa kịp gặp bác và bố đưa ông về. Mẹ khóc thành tiếng, gọi “Thầy ơi”. Tôi chạy chân trần, tay níu áo mẹ, miệng cũng thất thanh gọi “Ông ơi!”.

Hôm ấy là ngày 15/12 âm lịch năm Tân Dậu (1991), sân nhà bác tôi chật kín người. Các ông bà, cô bác, họ hàng, làng xóm... đều có mặt. Ai nấy mắt đỏ hoe, buồn bã. Rồi tiếng khóc vật vã của bố tôi vọng ra từ gian nhà tranh, nơi ông nằm. Sau đó là bà, là các bác, các cô, là mẹ tôi… ai cũng khóc. Tôi ngồi ở một góc sân, bèn đứng bật dậy, len qua đám đông vào nhà. Trên chiếc giường tre đã ọp ẹp, ông nằm thảnh thơi như đang ngủ. Tôi chạy đến bên, gọi ông nhưng ông không trả lời. Mẹ liền kéo tay tôi ra ngoài, mắt mẹ ừng ực nước, giọng mẹ đứt quãng: “Ông… mất rồi”. Tôi càng khóc to hơn. Tôi không tin lời mẹ nói “Không phải, ông không chết. Mẹ đừng nói vậy. Ông hứa sẽ mãi ở bên chúng ta kia mà. Sao ông lại thất hứa...”. Mẹ ôm chặt tôi vào lòng, mặc cho nước mắt cứ thế rơi.

Thấm thoắt đã hơn 30 năm, ông đi xa. Tôi lớn lên học tập, lập nghiệp xa nhà. Lần nào về quê, tôi cũng đến viếng mộ ông, thắp nén nhang thơm, ngồi thủ thỉ với ông đủ chuyện vui buồn thật lâu. Vì tôi biết, ông vẫn luôn dõi theo, phù hộ, che chở cho tôi… Bỗng có cơn gió mát lành từ đâu thổi tới. Tôi cảm nhận được, ông đang ở bên tôi, lúc này…

Lê Thị Xuyên

Tin liên quan

Cùng chuyên mục

Bà nội của các con tôi

Bà nội của các con tôi

Những câu thơ trong bài thơ “Mẹ của anh” của thi sĩ Xuân Quỳnh viết tặng mẹ chồng, mà đến nay tôi vẫn còn yêu thích.
Đôi dép cao su huyền thoại của ông tôi

Đôi dép cao su huyền thoại của ông tôi

Ông tôi là người đã trực tiếp tham gia Chiến dịch Điện Biên Phủ cho đến kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Bởi vậy, kí ức đậm sâu nhất trong ông là những năm tháng kháng chiến gian khổ mà hào hùng, và những kỉ vật vô giá với ông vẫn là những kỉ vật thời chiến. Trong đó, ấn tượng nhất là đôi dép cao su cùng ông đi qua hai cuộc kháng chiến trường kì của dân tộc!
Niềm vui của ông tôi

Niềm vui của ông tôi

Bà mất, con cháu ở xa về đầy đủ lo việc hiếu cho bà xong thì lại “mỗi người mỗi ngả”, còn nhà cửa, công việc, bỏ sao được. Vườn, nhà chỉ còn ông, một mình lủi thủi vào ra.
Bà ngoại tôi

Bà ngoại tôi

Bà ngoại tôi mất năm bà 103 tuổi. Cả một năm sau ngày bà mất, gần như nhà ngoại lúc nào cũng có người đến thắp hương. Nhiều người đến, kể những kỉ niệm về ông bà ngoại, rồi mọi người lại cùng nhau nức nở.
Tình yêu bình dị của ông bà tôi

Tình yêu bình dị của ông bà tôi

Ông Lê Đình Bạ và vợ là bà Hoàng Thị Châu, năm nay đều đã ngoài 90 tuổi. Ông từng tham gia hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ.

Tin khác

Chút quà của ngoại mãi còn vấn vương

Chút quà của ngoại mãi còn vấn vương
Sinh ra và lớn lên tại một miền quê nghèo của dải đất miền Trung đầy nắng gió. Tuổi thơ tôi gắn với bao kỉ niệm đẹp về bà ngoại. Đến tận bây giờ, hình ảnh của ngoại vẫn luôn in hằn trong kí ức tôi với nhiều cảm xúc khó tả.

Bà ngoại tôi là người dũng cảm

Bà ngoại tôi là người dũng cảm
Những năm 1949-1953, quê tôi bị giặc Pháp chiếm đóng; giặc Pháp và bọn tay sai ra sức đàn áp cách mạng. Cán bộ của ta phải hoạt động bí mật. Nhiều cán bộ cách mạng của ta vô cùng gian khổ mà anh dũng.

Hình bóng bà mãi trong tim...

Hình bóng bà mãi trong tim...
Bà nội tôi tên là Hoàng Thị Liễu, người làng Tiên Hòa, xã Hà Lĩnh, huyện Hà Trung, tỉnh Thanh Hóa. Cả cuộc đời bà sống thầm lặng và dành trọn yêu thương, sự hi sinh cho gia đình, cho con cháu. Tôi cảm thấy mình may mắn và tự hào vì được là cháu của bà. Những kỉ niệm về bà, với tôi, chính là món quà quý giá, chẳng gì sánh bằng.

Ông tôi - tấm gương sáng ngời về lòng yêu nước

Ông tôi - tấm gương sáng ngời về lòng yêu nước
Ông tôi mất gần 10 năm nay nhưng về miền quê Đức Chánh, huyện Mộ Đức, tỉnh Quảng Ngãi, hỏi về cụ Nguyễn Thăng Văn, ai cũng nhớ và tự hào về một người lính yêu nước thiết tha, một người con ưu tú của quê hương Đức Chánh.

Ông ngoại trong lòng tôi

Ông ngoại trong lòng tôi
Ông ngoại mất khi tôi còn rất nhỏ nhưng trong số con cháu trong nhà, tôi may mắn hơn cả, vì thường xuyên được ở cạnh và gần gũi với ông.

Những cuốn sách quý của ông tôi

Những cuốn sách quý của ông tôi
Có lẽ, niềm đam mê đọc sách trong tôi có được là từ ông. Với tôi, ông không chỉ là người yêu sách mà còn là người biết khơi dậy niềm yêu thích việc đọc cho những người xung quanh.

Chuyện về ông nội tôi

Chuyện về ông nội tôi
Ông nội tôi, cụ Hoàng Thanh Liêm, sinh ra ở làng quê nghèo thuộc xã Đốc Tín, huyện Mỹ Đức, TP Hà Nội. Thuở thiếu thời, ông được cha mẹ cho theo thầy học chữ quốc ngữ, khi trưởng thành, ông theo nghiệp “gõ đầu trẻ”.

Lòng ngoại mênh mông tựa biển trời

Lòng ngoại mênh mông tựa biển trời
Bà ngoại tôi dù đã đi về miền mây trắng từ nhiều năm trước, nhưng tấm lòng nhân hậu, vị tha của bà luôn là tấm gương sáng để con cháu chúng tôi noi theo.

Lời khuyên và điều ước của ông nội tôi

Lời khuyên và điều ước của ông nội tôi
Ông nội tôi tên Hồ Chí Trọng, người dân tộc Bru Vân Kiều mang họ Hồ ở bản miền núi Cửa Mẹc, xã Ngân Thuỷ, huyện Lệ Thuỷ, tỉnh Quảng Bình.

Từ lời chỉ dạy, khuyên bảo của ông bà ngoại

Từ lời chỉ dạy, khuyên bảo của ông bà ngoại
Cứ đến ngày húy nhật ông bà ngoại, mẹ tôi cùng các dì, các cậu lại đến nhà cậu (em trai mẹ tôi nhưng là trưởng nam của ông bà) đông đủ cùng các cháu, chắt làm giỗ, thắp nén tâm hương tưởng nhớ bậc sinh thành. Khi công việc xong xuôi, mẹ tôi cùng các dì, các cậu lại ôn những kỉ niệm về ông bà.

Thúng khoai của bà

Thúng khoai của bà
Đang hưởng thú điền viên yên lành, ngày chăm sóc cây cảnh, tối nghe cải lương, đột nhiên bà đề nghị với ba mẹ:

Đâu rồi tiếng gậy khua của bà?

Đâu rồi tiếng gậy khua của bà?
Bà nội tôi mất đã 50 năm, nhưng tôi vẫn nhớ tiếng gậy khua của bà. Nhiều lúc anh em tôi gọi điện cho nhau, rồi tự hỏi: “Đâu rồi tiếng gậy khua của bà?”

Bà giữ lửa hồng trong căn bếp ấm

Bà giữ lửa hồng trong căn bếp ấm
Hình ảnh bà nội ngồi bên bếp lửa hồng luôn in đậm trong tâm trí tôi. Tôi đã quen với hình ảnh đó suốt cả tuổi thơ của mình và bây giờ nó trở thành một miền kí ức đặc biệt trong tôi.

Tấm lòng vị tha của ông tôi

Tấm lòng vị tha của ông tôi
Vào dịp Quốc khánh 2/9 năm ngoái, gia đình bác cả từ Hà Nội về quê thăm ông bà tôi bằng chiếc xe ô tô 7 chỗ đen bóng, rất đẹp. Vừa vào nhà, bác cả thưa với ông bà tôi: “Nhân dịp nghỉ lễ, con đưa vợ con và các cháu về thăm ông bà.

Không thể nào quên những kỉ niệm về ông

Không thể nào quên những kỉ niệm về ông
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, ông tôi cũng về bên đồng đội cho trọn tình vẹn nghĩa. Cách đây 13 năm về trước, trong đôi mắt của ông tôi lại lắng đọng những nỗi buồn. Ông thường thẫn thờ, đi ra đi vào mang những kỉ vật chiến trường ra hoài niệm.
Xem thêm
Chuyện trong ngõ nhỏ

Chuyện trong ngõ nhỏ

Hôm nay, trong một chuyến đi công tác, lúc tránh nắng bên đường, tôi tình cờ chứng kiến hình ảnh rất cảm động nhưng dung dị vô cùng. Một bà cụ cầm chiếc khăn tang buộc lên lá cờ với vẻ trang trọng và tôn kính.
Sách là vàng chứ không phải là đá sỏi

Sách là vàng chứ không phải là đá sỏi

Đến nay đã ngoài 80 tuổi, nhưng cụ Tín vẫn còn khỏe mạnh, minh mẫn. Tủ sách của gia đình cụ có hàng ngàn quyển. Nhìn thấy sách nhiều không còn chỗ để, cụ phải buộc lại để trên nóc tủ, cô con dâu của cụ một lần về chơi nói:
Bà giáo già sáng bán vé số, tối mang ánh sáng tri thức cho trẻ em nghèo

Bà giáo già sáng bán vé số, tối mang ánh sáng tri thức cho trẻ em nghèo

cụ bà Nguyễn Thị Ba, men từng con hẻm nhỏ ở Bình Dương bán từng tờ vé số, bà giáo gieo mầm tri thức cho những mảnh đời bất hạnh tại lớp học tình thương.
Phát động Tháng hành động vì bình đẳng giới và phòng ngừa, ứng phó với bạo lực trên cơ sở giới

Phát động Tháng hành động vì bình đẳng giới và phòng ngừa, ứng phó với bạo lực trên cơ sở giới

TP Hải Phòng vừa tổ chức Chương trình Phát động Tháng hành động vì bình đẳng giới và phòng ngừa, ứng phó với bạo lực trên cơ sở giới năm 2024.
Hải Phòng: Phát động Tháng cao điểm vì người nghèo năm 2024

Hải Phòng: Phát động Tháng cao điểm vì người nghèo năm 2024

Sáng 13/11, Uỷ ban nhân dân - Ủy ban MTTQ Việt Nam TP Hải Phòng phối hợp tổ chức Hội nghị phát động Tháng cao điểm vì người nghèo năm 2024.
Nhựa Tiền Phong: Trao tặng 1000 mũ bảo hiểm và xe đạp cho học sinh

Nhựa Tiền Phong: Trao tặng 1000 mũ bảo hiểm và xe đạp cho học sinh

Một nghìn chiếc mũ bảo hiểm và 20 chiếc xe đạp đã được công ty Nhựa Tiền Phong trao tặng trong chương trình ra mắt công trình cổng trường an toàn giao thông tại huyện Tiên Lãng (TP Hải Phòng).
Ngày hội Khởi nghiệp sáng tạo Việt Nam năm 2024

Ngày hội Khởi nghiệp sáng tạo Việt Nam năm 2024

Sáng 21/11, tại Hà Nội, Bộ Khoa học và Công nghệ phối hợp với UBND TP Hải Phòng tổ chức họp báo thông tin về Ngày hội khởi nghiệp sáng tạo Việt Nam (TECHFEST).
Hải Phòng: Đề xuất đầu tư cầu vượt biển với tổng đầu tư hơn 8.700 tỉ đồng

Hải Phòng: Đề xuất đầu tư cầu vượt biển với tổng đầu tư hơn 8.700 tỉ đồng

Hải Phòng sẽ trình Thủ tướng Chính phủ xem xét phê duyệt đề xuất dự án cầu Tân Vũ - Lạch Huyện 2, cây cầu vượt biển thứ 2 từ nội thành Hải Phòng ra đảo Cát Hải.
Đầy cảm xúc với “tiết học đặc biệt” về lòng biết ơn

Đầy cảm xúc với “tiết học đặc biệt” về lòng biết ơn

Sáng 15/11/2024, Trường Tiểu học thị trấn Núi Đối (huyện Kiến Thụy, TP Hải Phòng) đã tổ chức chuyên đề Đội cấp thành phố - Giáo dục Đạo đức, kỹ năng sống với chủ đề “Công cha, Nghĩa mẹ, Ơn thầy’.
Phiên bản di động