Ông bố xóm đường tàu

Trời đã xế chiều, những tia nắng còn sót lại lọt qua khe giữa hai toa tàu in lên đường ray những lát cắt đứt đoạn. Đoàn tàu chợ từ từ tiến vào sân ga. Động cơ hơi nước thở phì phò, thỉnh thoảng tiếng còi tàu lại hú lên lanh lảnh xé toạc hoàng hôn yên tĩnh.

Tàu dừng.

Dòng người mang vác hành lí lủng củng chen nhau xuống tàu.

Lẫn trong đám đông chen chúc ấy, thằng Lanh len lỏi bám theo người đàn ông đeo chiếc ba lô đang vội vã ra cửa toa. Ai cũng muốn xuống tàu thật nhanh để còn kịp đi tiếp chặng nữa về nhà nên họ chen nhau ra cửa.

Khi đám đông đang ép lại như cái bánh, thằng Lanh nhanh lẹ thò tay túi quần sau người đàn ông đi trước rút chiếc ví rồi cúi mình định lách ra cửa toa trốn.

Người đàn ông bị móc ví phát hiện ra hắn kêu lên: “Ăn cắp móc ví” rồi nhanh như cắt dướn người kịp chộp lấy tay nó. Hai người co kéo giữa đám đông đang chen nhau ra cửa. Thằng Lanh tiến đến bậc lên xuống cố tình vùng vẫy nhưng tay hắn vẫn bị người đàn ông túm chặt. Tay kia hắn vẫn nắm chặt chiếc ví. Người đàn ông giằng lấy chiếc ví rồi lôi hắn như lôi một con chó xuống đất đấm đạp túi bụi: “Ăn cắp này, móc túi này! Đánh cho mày chừa thói ăn cắp!”. Mấy thanh niên đi theo cũng xúm lại đánh hội đồng làm hắn chỉ lấy tay đỡ đòn không dám chống cự. Mà chống đỡ được làm sao cơ chứ khi gặp toàn những thanh niên lực lưỡng bu quanh đang tức giận.

Ông bố xóm đường tàu
Minh họa Lão Trần

Sau khi lấy lại được chiếc ví, thấy hắn nằm im bất động, người thanh niên và mấy người vội vã bỏ đi. Hành khách xuống tàu cũng vội vã lướt qua chả để ý đến hắn. Có người còn ngoái lại rủa: “Tụi này cứ phải tẩn cho như vậy mới chừa!”.

Khi hành khách ra hết, thằng Lanh mới lóp ngóp bò dậy. Người hắn rũ ra như mớ giẻ rách, mặt sưng vù bê bết máu. Hắn đưa vạt áo lau máu rồi thản nhiên đi về phía quán nước dưới gốc bàng góc sân ga. Bà bán nước chè chén rót cho hắn một cốc nước nói:

- Tao thấy mày nằm im, tao tưởng họ đánh chết mày rồi!

- Chết làm sao được, tôi phải có mẹo chứ. Có dại mà để cho chúng nó đánh chết!

Bà bán nước lắc đầu khuyên hắn:

- Mày liệu mà tu chỉnh làm ăn, đừng đi theo con đường này nữa, có ngày họ đánh chết không ai can được đâu.

Hắn súc miệng òng ọc rồi ngoái cổ nhổ toẹt ngụm nước có lẫn máu ra đằng sau tỉnh bơ:

- Chết thế nào được bà bô. Chết cũng có số chứ!

Nằm một lúc trời đã tối sập. Hắn thấy đói bụng vội lấy gói mì tôm để pha. Không có nước sôi, hắn lần sang quán ông Sủng xin nước. Ông Sủng ngồi bên mâm cơm trên giường đang nhâm nhi chén rượu. Nhìn thấy hắn mặt mày sưng húp ông hỏi:

- Lại bị đánh hả!

Nó cúi gằm mặt im lặng. Ông Sủng rót nước sôi vào bát mì cho hắn nhìn hắn thương hại:

- Cứ ngồi đây mà ăn. Chỉ có mình tao không ngại gì cả.

Ông Sủng nhìn hắn chằm chằm. Lần nào gặp hắn ông Sủng cũng có cái nhìn như vậy rất lạ. Hắn ngượng ngùng quay mặt tránh cái nhìn của ông Sủng. Khi hắn ăn xong bát mì, ông Sủng lôi trong ngăn chạn ra một túi nhỏ nói:

- Để tao bôi cho mày tí mật gấu là khỏi ngay.

Ông Sủng mở túi vải lấy miếng giấy bản tẩm mật gấu đen thẫm, xé một miếng rồi day day vào chén rượu. Vừa day ông vừa nói: “ Mật gấu rừng đấy, tốt lắm bôi vào một lúc là hết đau ngay!”.

- Hãy thôi đi con ạ, đừng hành nghề này nữa. Họ bắt được đánh cho nhừ tử nhục lắm, có ngày mất mạng. Sắm cái xích lô theo ông Cảo mà làm.

Hắn im lặng không nói gì. Ở xóm đường tàu này hắn nể nhất ông Sủng và ông Cảo. Hắn hay sang nhà hai ông chơi. Hai ông ấy có nói hoặc mắng hắn cũng chẳng tự ái.

* * *

Quê thằng Lanh ở xa lắm. Bố bỏ mẹ nó đi biệt tăm biệt tích từ lúc nó còn bé tí. Giờ nó cũng chả còn nhớ bố mặt ngang mũi dọc thế nào. Nó hỏi mẹ: “Con có giống bố không?”. Mẹ nó trả lời: “Giống! Nhưng giống nhất là cả hai bố con đều có một nốt ruồi to như cúc áo ở bụng gần rốn”. Nó vạch áo lên sờ sờ nốt ruồi trên bụng cười.

Hai mẹ con sống trong căn nhà nhỏ ở cuối xóm. Nghe mọi người kể lại mẹ nó là người phụ nữ lẳng lơ. Sau nhiều lần theo dõi, bố nó phát hiện và bắt quả tang vợ đang gian díu với người đàn ông khác.

Sau lần đánh vợ thừa sống thiếu chết, bố nó lặng lẽ bỏ đi, lúc đó nó mới 4 tuổi. Khi lên 10 thì mẹ nó bị bạo bệnh qua đời. Bố nó vẫn biệt tăm biệt tích. Người nói bố nó bị tù do phạm tội gì đó. Người thì bảo bố nó theo băng đảng giang hồ bị đánh chết.

Họ hàng xúm vào làm ma cho mẹ nó. Khi liệm xong cho mẹ, lúc lập bàn thờ mới thấy chưa có ảnh thờ. Nó lục chiếc hòm con của mẹ để ở gầm giường tìm xem mẹ có chứng minh thư hoặc chiếc ảnh nào không. Ngoài những bộ quần áo của bà, còn có một gói rất cẩn thận bà để ở đáy hòm. Mở gói ra tìm không thấy chứng minh thư, chỉ có một đôi khuyên vàng và một nửa chiếc ảnh đen trắng bị xé nham nhở. Nửa chiếc ảnh có hình mẹ bế hắn còn nhỏ và cánh tay người đàn ông khoác lên vai mẹ. Đằng sau ảnh ghi “Kỉ niệm hiệu ảnh Hồ... ngày 15...” Hắn nhờ người lên hiệu ảnh rửa hình mẹ rồi phóng to ra để thờ. Tuy nhìn bà trẻ hơn tuổi nhưng có ảnh để thờ là tốt rồi.

Sau đám ma của mẹ, nó bỏ nhà theo thằng Đảo lên thành phố lang thang như kẻ bụi đời. Nó theo bạn vào con đường móc túi lúc nào không hay. Lúc đầu nó sống vật vờ ở bến xe, ga tàu và dưới lán chợ. Sau này nó gặp ông Cảo đạp xích lô rủ về sống ở xóm đường tàu này.

* * *

Sau cái lần bị đánh thừa sống thiếu chết ấy nó sợ hẳn. Nghe theo lời khuyên của ông Sủng, nó chuyển sang đạp xích lô. Ông Sủng đưa tiền cho nó nói: “Cầm lấy mà mua xe, khi nào có giả tao cũng được!”.

Hắn sống lương thiện từ đó. Ông Cảo tìm được mối chở hàng cố định cho một đại lí bán vật liệu trong phố rủ nó đi theo. Hai người không phải chầu chực “xếp nốt” ở sân ga đón khách nữa. Ngày ngày hắn cùng ông Cảo đỗ xe trước cửa hàng chờ chở cho khách. Công việc đều đặn có thu nhập ổn định.

Những lần xong việc về nhà, hắn lại sang quán ông Sủng chơi. Ông Sủng thấy hắn bỏ nghề nhảy tàu móc túi, tu chí làm ăn nên càng thêm quý hắn. Những lần về muộn hắn định nấu cơm, ông Sủng rủ: “Nấu làm đếch gì, sang đây ăn với tao cho vui!”.

Ông Sủng là một lão già độc thân người cao gầy, để tóc dài, râu dài nhìn rất lãng tử. Ông cao tuổi nhất xóm. Không những vậy ông còn là người đến ở xóm này đầu tiên. Ông mở quán nước bên cây xà cừ từ khi gốc mới bằng cái thùng gánh nước, giờ nó đã to đến một người ôm không xuể. Mọi người vẫn trêu sau này ông chết sẽ tôn ông là thành hoàng xóm.

Hồi này ông Sủng bán hàng bữa đực bữa cái. Thằng Lanh thấy vậy hỏi thăm, ông chỉ thủng thẳng trả lời: “Tao không việc gì, chỉ hơi mệt tí thôi!”.

Một hôm thằng Lanh đi làm về. Vừa đạp xe đến đầu xóm nó thấy nhà ông Sủng để chiếc quan tài ở cửa. Nó giật mình bỏ xe chạy đến xem sao. Thấy ông Sủng đang hí hoáy dọn dẹp trên giường, nó thở phào hỏi:

- Tao cũng qua thất thập cổ lai hi rồi, bệnh tật ốm đau thế này chả biết sống chết lúc nào, chuẩn bị sẵn thế này nếu tao có mệnh hệ gì có ngay mà dùng, chúng mày cứ bỏ tao vào quan tài đóng nắp lại là xong.

Từ hôm mua chiếc quan tài, trước khi đi ngủ ông Sủng hay vào nằm trong quan tài ướm thử. Ông duỗi chân duỗi tay đặt lên bụng, thẳng người nằm vừa vặn trong quan tài. Cũng thoải mái ra phết. Có tối ông ngủ quên sáng hôm sau thức dậy mới lóp ngóp từ trong quan tài bước ra.

Cuộc sống ở xóm đường tàu đang yên ổn thì một sự kiện quan trọng xảy ra. Đó là một ngày trời đổ mưa rào xối xả, sấm chớp ầm ầm, đường phố nước ngập lênh láng. Đại lí bán vật liệu phải đóng cửa, Lanh đành phải đánh xích lô về nhà.

Qua nhà ông Sủng thấy quán cửa mở toang, mưa hắt vào tận trong nhà mà không thấy ông Sủng đâu. Ngó vào trong thấy ông Sủng đang nằm trên giường vật vã mặt nhăn nhó biến sắc, nó chạy vội vào cầm tay ông Sủng gọi:

- Ông Sủng ơi, ông làm sao vậy? Có cần phải đi viện không?

Ông Sủng thấy nó vào nói qua hơi thở, tay phẩy phẩy:

- Không cần. Lấy chiếc chìa khóa ở trong ngăn chạn. Mở chiếc hòm ở gầm giường ra giúp tao, có hết ở trong đấy!

Thằng Lanh vội vàng tìm chiếc chìa khóa mở hòm. Khi chiếc hòm được mở ra, hắn thấy có một bọc gói rất cẩn thận. Hắn cầm bọc vải đưa cho ông Sủng. Ông Sủng khùa khùa tay phều phào:

- Mở ra.

Thằng Lanh vội mở chiếc gói. Trong gói có một tập giấy, một gói tiền. Nó cầm tờ giấy gấp đôi mở ra đọc. Đó là bệnh án của ông Sủng. Bệnh án ghi ung thư gan giai đoạn cuối.

Một tờ giấy khác ông viết rất dài với nội dung: Khi ông qua đời nhờ bà con xóm đường tàu đưa về quê là làng M. xã H. huyện Bá Thước, tỉnh Thanh Hóa chôn. Số tiền gói trong này nhờ bà con chi phí cho đám ma giúp. Chiếc quán và mọi tài sản của ông cho thằng Lanh.

Thằng Lanh đọc xong ngớ người ngạc nhiên. Đúng là quê nó rồi, chính xác từ tên làng, tên xã và cả tên huyện nữa. Nó lại bất ngờ hơn nữa trong gói này lại có một nửa bức ảnh đen trắng bị xé chỉ có hình ông Sủng hồi còn trẻ đang ngồi, mất phần tay. Linh tính mách bảo nó điều gì.

Nó chạy về lục tìm nửa bức ảnh có hình mẹ con nó. Nó ráp lại rất khớp. Nguyên một tấm ảnh gia đình hiện ra: Ông Sủng khoác vai mẹ nó. Nó ngồi trên đùi mẹ. Đằng sau tấm ảnh ghi: “Kỉ niệm hiệu ảnh Hồ Ký, ngày 15 tháng 11 năm 1961”.

Lúc này ông Cảo cũng vừa về đến nhà chạy sang. Nó run run xúc động chỉ vào tấm ảnh nói:

- Bác Cảo ơi, đây là bố con!

Ông Sủng cầm tay nó chớp chớp mắt nói như hụt hơi:

- Đúng ta là bố của con. Hồi con mới đến đây ở, nhìn thấy con với cái tên Lanh ta đã ngờ ngợ. Rồi ta tìm hiểu dần về gốc tích của con.

Lão ngừng một lúc để thở rồi nói ngắt quãng :

- Hôm con bị họ đánh - khi xoa mật gấu cho con - thấy con có nốt ruồi rất giống nốt ruồi của ta dưới bụng gần rốn - ta càng khẳng định con là con trai của ta - nhưng ta không dám nhận. Ta là người bố khốn nạn. Ta không xứng đáng là bố của con. Cho ta xin lỗi con!

Nói đến đây ông Sủng nấc một tiếng rồi tắt thở, tay vẫn còn nắm chặt tay thằng Lanh. Cho đến khi nhắm mắt xuôi tay ông Sủng vẫn giữ kín đời tư của mình ngoài chuyện ông nhận thằng Lanh là con đẻ.

Truyện ngắn của Phạm Ngọc Kiểm

Tin liên quan

Tin khác

Trả nợ mùa Hè

Trả nợ mùa Hè
1. Có lần, Hải nghe ông nội phẫn nộ chuyện đàn bà nhẫn tâm bỏ bầy con nheo nhóc thì ba bảo: Cô ấy khổ vậy chắc đã quá sức rồi, trước nay ba cũng thấy cái tâm con dâu rất tốt mà, giờ chắc hết duyên nên mới lầm mê rước tiếng phụ chồng bạc con. Thằng Hải nghe ba nói vậy thì không nghĩ mẹ theo chiều hướng tiêu cực như người xung quanh nghĩ nữa. Từ nhỏ tới giờ, ba nói gì nó chẳng tin.

Đinh tặc người nhà

Đinh tặc người nhà
Thời nay, có con gái lớn trong nhà, cha mẹ không lo có “bom nổ chậm” như xưa vì bây giờ công nghệ “phá bom” quá đơn giản. Cái lo chính lại là bom thối, không nổ được. Lấy chồng hoặc ế chồng mà không có con rồi cũng khổ, nhất là đến cuối đời.

Níu giữ hồn quê

Níu giữ hồn quê
Là khách lạ, vòng vo quanh co, hết thôn Nhồi Trên lại đến thôn Nhồi Dưới, qua cổng làng cổ kính rêu phong, được sự chỉ dẫn của người dân địa phương, cuối cùng tôi cũng đã đến được nơi cần đến, đó là nhà bà Nguyễn Thị Nhiên, thôn Dõng Hạ, xã Cổ Loa, huyện Đông Anh, TP Hà Nội, miền quê, nơi có di tích lịch sử quốc gia đặc biệt Cổ Loa.

Lời hứa người đồng đội

Lời hứa người đồng đội
Khoảng trời đầy nắng Thu bé lại vừa bằng một cụ bà với mái tóc bạc trắng đang ngồi hóng nắng trước sân.

Sống lại kí ức

Sống lại kí ức
Cô Xuân cưới chồng, đó là sự kiện gây rung động cái khu tập thể cán bộ công nhân viên chức ngành bưu điện. Rung động hơn nữa, người mà cô Xuân chọn làm chồng lại là anh Lai, Trưởng Đài Truyền thanh tỉnh.

Đảo ngọc trong tim

Đảo ngọc trong tim
Núi nhấp nhô uốn lượn, những ghềnh đá cheo veo, sóng xanh ôm ấp bờ cát trắng dưới chân hàng phi lao gió hát. Đứng trên boong tàu, tôi đã thấy đảo xa hiện ra như một “viên ngọc xanh” giữa biển trời Đông Nam của đất nước.

Mẹ nghèo

Mẹ nghèo
Chồng vào chiến trường thì ở nhà Hà sinh con. Bác sĩ cho biết, thai đã chết trong bụng mẹ phải mổ gấp để cứu mẹ, nhưng sau mổ, thiếu phụ vĩnh viễn không sinh nở nữa. Ca mổ hoàn thành cứu được mẹ.

Hương vị mùa Hè

Hương vị mùa Hè
Ba mẹ đều là con một, nó không có cô chú hoặc cậu dì ruột. Ông bà nội ngoại lại mất sớm nên với nó, quê nội, quê ngoại chỉ là… khái niệm; không giống như lũ bạn cùng lớp mỗi độ chớm Hè lại nhao nhao tính chuyện về thăm ông bà hoặc cô dì chú bác chỗ nọ chỗ kia. Thấy chúng xắng xở mà… rầu thối ruột; nhà nó có chỗ nào đâu để về??

Tình cha

Tình cha
Thấy cha ôm thằng cu Tuấn, cu Bi, một đứa cháu nội, một đứa cháu ngoại vào lòng, vừa hôn, vừa nựng chúng, mắt cha sáng ngời niềm hạnh phúc khôn tả.

Hai người đàn bà

Hai người đàn bà
Chuyện này xảy ra thời bao cấp. Anh thợ sửa chữa ô tô nhìn thấy phó giám đốc xí nghiệp vận tải nhận tiền đút lót của đám lái buôn nhằm mua rẻ mớ lốp ô-tô thanh lí, đã nhỏ to bàn tán với cánh thợ. Chuyện này đến tai sếp, lập tức anh ta được mời lên phòng riêng sếp. Phó giám đốc hỏi:

Mẹ Loan

Mẹ Loan
Thân đặt phịch tấm thân gầy còm xuống phản. Sao hôm nay người anh có vẻ nặng nề đến vậy? Khiến tấm phản kêu rầm một cái, anh cũng cảm thấy giật thót người. Anh đang gặp phải tình huống rất khó nghĩ, khó đi đến quyết định cho vẹn toàn. Thế nhưng số phận như sắp đặt một cách quy lát, khiến anh cảm thấy rất khó lòng mà từ chối.

Nhà có con gái

Nhà có con gái
Sáng, trong lúc thay quần áo chuẩn bị đi làm, chồng Hằng bảo buổi trưa, và có thể cả buổi tối nữa, anh sẽ không ăn cơm nhà. Anh phải tiếp khách trung ương xuống công tác, họ ở đây hai ngày một đêm. Hằng định cự nự với chồng, nhưng nghĩ thế nào lại thôi.

Vẫn còn tình yêu

Vẫn còn tình yêu
Mới đầu mùa Hè mà sao cái nắng gay gắt đến thế. Mới 6 giờ sáng thôi, những tia nắng đã chiếu qua khe cửa sổ rọi vào giường Hà chói chang.

Mẹ con người đàn bà xa lạ

Mẹ con người đàn bà xa lạ
Tỉnh dậy sau mấy ngày hôn mê, Tuấn đưa đôi mắt mệt mỏi nhìn xung quanh và nhận ngay ra mái đầu lấm tấm bạc của mẹ đang gục xuống ngực mình.

Lời nói dối của ông

Lời nói dối của ông
Tháng Tư đến mang hương vị của những lời nói dối phảng phất đâu đây. Cái khí trời thêm se lạnh khiến lòng người như đang chợt hỏi, Xuân vừa ghé qua sao lại mang cái oi ả sớm tới rồi. Người ta thường bảo tháng Tư là tháng của những lời nói dối, nhưng có bao giờ có ai tự nghĩ rằng trong vô số những lời nói ấy, thực sự thì cũng có những lời nói dối thiện - lương?
Xem thêm
Lê Đức Vỹ - Nghệ nhân cao tuổi đa tài

Lê Đức Vỹ - Nghệ nhân cao tuổi đa tài

Mùa Xuân - mùa của sự hồi sinh và khoe sắc, là thời điểm lí tưởng để chúng ta chiêm ngưỡng và lưu giữ vẻ đẹp cuộc sống qua từng khoảnh khắc. Trong khung cảnh đó, câu chuyện về nghệ nhân Lê Đức Vỹ (hay còn gọi là Lê Nguyên Vỹ), ở phường Thọ Quang, quận Sơn Trà, TP Đà Nẵng, người đã cống hiến trọn đời để tạo ra những tác phẩm nghệ thuật độc đáo.
‘Tết nụ cười’ thu hút hàng nghìn lượt khách tham quan  trước thềm Tết Nguyên đán

‘Tết nụ cười’ thu hút hàng nghìn lượt khách tham quan trước thềm Tết Nguyên đán

Trong những ngày đầu tiên của năm 2025, không gian Tết nụ cười tại tòa nhà Bảo Việt (8 Lê Thái Tổ, Hoàn Kiếm, Hà Nội) đã trở thành điểm đến văn hóa độc đáo thu hút đông đảo người dân và du khách tham quan mỗi ngày.
Có 100% hội viên NCT đăng kí xây dựng gia đình văn hóa

Có 100% hội viên NCT đăng kí xây dựng gia đình văn hóa

Hội NCT huyện Na Rì, tỉnh Bắc Kạn hiện có 4.614 hội viên, sinh hoạt tại 208 chi hội, thuộc 17 Hội cơ sở xã, thị trấn.
Khám phá Quan Đế Miếu ở Châu Đốc

Khám phá Quan Đế Miếu ở Châu Đốc

Trải qua lịch sử gần 2 thế kỉ, Quan Đế Miếu (chùa Ông được xây dựng năm 1825), là một trong những công trình kiến trúc và tín ngưỡng quan trọng tại TP Châu Đốc, tỉnh An Giang đã trở thành biểu tượng văn hóa và tâm linh, gắn bó chặt chẽ với cộng đồng người Hoa và cư dân địa phương.
Check “var” những lựa chọn du lịch dịp Tết Ất Tỵ ở miền Bắc

Check “var” những lựa chọn du lịch dịp Tết Ất Tỵ ở miền Bắc

“Tiêu” đâu cho hết 9 ngày nghỉ Tết Ất Tỵ? Và dưới đây là những gợi ý để bạn “xông đất” đầu năm vui hết nấc.
Hé lộ đoàn thần thú trong truyền thuyết sẽ “hạ cánh” Ocean City

Hé lộ đoàn thần thú trong truyền thuyết sẽ “hạ cánh” Ocean City

Những ngày qua, người dân Thủ đô vô cùng ngỡ ngàng trước những chuyến xe chuyên chở thần thú khổng lồ hướng về Ocean City. Hình ảnh nhanh chóng được lan tỏa khiến hàng ngàn cư dân và du khách háo hức, đếm ngược từng ngày đến Lễ hội đèn lồng Ánh sáng phươn
Sa Pa – điểm đến du lịch thu đông giá hợp lý đến khó tin

Sa Pa – điểm đến du lịch thu đông giá hợp lý đến khó tin

Từ nay đến hết năm 2024, Sa Pa có lẽ là điểm đến “ngon- bổ - rẻ” bậc nhất miền Bắc, với mức giảm giá và ưu đãi đến khó tin, cùng loạt trải nghiệm săn mây, dự lễ hội độc đáo.
Giao hữu bóng đá giữa CLB bóng đá cộng đồng doanh nghiệp Quảng Ngãi và CLB bóng đá Tịnh An

Giao hữu bóng đá giữa CLB bóng đá cộng đồng doanh nghiệp Quảng Ngãi và CLB bóng đá Tịnh An

Chiều 11/12, tại sân bóng đá An Lộc, phường An Phú Đông, quận 12, trận đấu giao hữu giữa CLB bóng đá cộng đồng doanh nghiệp Quảng Ngãi (QNG FC) và CLB bóng đá Tịnh An (Tịnh An FC) diễn ra đầy hấp dẫn, bất chấp cơn mưa lớn làm thách thức các cầu thủ và cổ động viện.
Sôi nổi phong trào văn hóa, văn nghệ người cao tuổi

Sôi nổi phong trào văn hóa, văn nghệ người cao tuổi

Toàn tỉnh Lai Châu có 36.424 hội viên, sinh hoạt tại 8 Hội NCT cấp huyện, thành phố; 106 Hội xã, phường, thị trấn với 957 chi hội thôn, bản, tổ dân phố.
Hé lộ dàn nghệ sĩ VPOP tổng duyệt cho siêu nhạc hội 8WONDER Winter

Hé lộ dàn nghệ sĩ VPOP tổng duyệt cho siêu nhạc hội 8WONDER Winter

Chưa đầy 24 tiếng nữa, 8Wonder Winter – siêu nhạc hội được mong chờ bậc nhất năm sẽ chính thức bắt đầu. Tất cả đã sẵn sàng để đưa hàng chục ngàn khán giả bùng nổ cảm xúc cùng dàn nghệ sĩ hàng đầu VPOP Soobin, Chi Pu, Binz, lần lượt xuất hiện tại buổi tổng
Hé lộ sân khấu choáng ngợp của siêu nhạc hội 8WONDER Winter trước giờ G

Hé lộ sân khấu choáng ngợp của siêu nhạc hội 8WONDER Winter trước giờ G

Toàn bộ phần sân khấu “đóng băng” 8WONDER Winter đã hoàn thiện những khâu setup cuối cùng để sẵn sàng chào đón ban nhạc hàng đầu thế giới Imagine Dragons và dàn Vpop Việt đình đám trước hàng chục ngàn khán giả Sài Thành. Ban nhạc hàng đầu thế giới dự kiến
Không khí lễ hội tràn ngập trước giờ G siêu nhạc hội 8Wonder Winter

Không khí lễ hội tràn ngập trước giờ G siêu nhạc hội 8Wonder Winter

Những giai điệu bất hủ của Imagine Dragons ngân vang khắp đại đô thị Vinhomes Grand Park, hàng ngàn người tấp nập check-in, trải nghiệm chuỗi lễ hội Giáng sinh tưng bừng… trước khi bùng nổ cảm xúc cùng ban nhạc huyền thoại hàng đầu thế giới cùng dàn sao V
Phiên bản di động