Xa xăm chốn cũ

Vài lần tôi nói với mẹ, bao giờ thong thả, tôi sẽ dẫn mẹ về rạch Bông Dừa một lần nữa. Nhưng rồi thời gian, khoảng cách địa lí và nhiều thứ khác đã khiến tôi quên đi lời hứa với mẹ, với rạch Bông Dừa mát rượi được che chắn bởi những rặng dừa xanh biêng biếc…

Rạch Bông Dừa - cái tên vừa dân dã, vừa thơ mộng ấy bất giác lại vang lên trong tâm tưởng của tôi.

Ba năm trước, tôi từng đứng ngẩn ngơ trước căn nhà được cất theo kiểu Nam Bộ xưa, mái ngói đã đổ sụp, sơn tường cũng loang lổ, cửa nhà đã sứt một cánh, trên nền nhà những vụn gạch sụp lún… và thì thào, đủ để một mình tôi nghe thấy: “Nhất định con sẽ về lại đây, vì nơi đây là nguồn cội!”.

Mãi đến bây giờ, tôi vẫn chưa có dịp quay trở lại. Lòng tôi hoang hoải, một nỗi đau đáu cội nguồn cứ bồi hồi trong tiềm thức của tôi…

*

Tôi không còn dấu ấn gì nhiều về những khuôn mặt thân thương trong căn nhà ấy. Phần vì ngày ấy tôi còn quá nhỏ, phần vì thời gian trôi qua quá nhanh, ngày tôi trở lại, chốn ấy chẳng còn lấy một ai. Kí ức sót lại trong tôi là một vườn sầu riêng sum suê, đến mùa trái lúc lỉu. Từ trong nhà, con đường đổ đá mịn quanh co dẫn ra vườn sầu riêng mà dạo nhỏ tôi thường đi lững thững trong những buổi chiều sang thăm ba. Thuở đó, tôi thắt bím tóc đuôi sam, mặc áo trúc bâu màu xanh da trời, quần bông, nắm bàn tay mềm của ba bước đi trong những vạt nắng chiều rọi qua tán lá sầu riêng lung linh như gió tung muôn nghìn kim tuyến.

Xa xăm chốn cũ
Minh họa Q. Hùng

Tay ba tôi mềm lắm! Mẹ nói tay tôi giống ba, bàn tay không phải của một người làm lụng vất vả. Nhưng đời ba vất vả, cả vườn sầu riêng này một tay ba tôi gây dựng. Ba tôi sống một đời lam lũ, một màu áo cũ vá chằng vá đụp mà vẫn phong phanh qua bao mùa nắng mưa. Bao giờ kể về ba tôi, mắt mẹ cũng ánh lên niềm tự hào sâu sắc. Những ngày cuối tuần, mẹ thường bơi xuồng chở tôi sang rạch Bông Dừa thăm ba, mẹ ngồi sau lái, tôi ngồi trước mũi, thoảng tôi đưa tay vốc nước mát lành hay hái vơ ngọn bông lục bình tím ngắt. Mẹ bảo bông lục bình là hồn sông nước quê mình. Tôi đưa cành bông lên soi dưới vạt nắng trời thả xuống mặt sông lấp lánh. Tôi ngồi co ro nhìn hoàng hôn buông, lòng vẫn nôn nao khi chiếc xuồng cập bến ba sẽ xuống nắm tay tôi, tay mẹ bước lên rồi thủ thỉ không biết bao nhiêu chuyện.

*

Hình ảnh ba luôn đẹp trong tôi. Ngày bé có lần, tôi hỏi mẹ:

- Mẹ ơi! Ba thương mẹ con mình vậy, sao mình không ở với ba?

Mẹ tôi im lìm không đáp. Gió từ rạch Bông Dừa thổi lồng vào trong nhà thơm nồng mùi cờ bắp vừa bung lá. Một lúc sau, mẹ tôi đáp:

- Có những chuyện con chưa thể hiểu. Con còn quá nhỏ! Mai này lớn lên, mẹ sẽ giải thích.

Tôi ậm ờ cho qua, mà lòng vẫn đinh ninh về câu trả lời của mẹ. Một câu trả lời nửa vời, khiến tôi không thể thoả mãn. Dấu hỏi trong tôi càng lớn hơn.

Ba tôi vẫn thế, lặng lẽ sớm hôm bên vườn sầu riêng, chăm chút mộ bà tôi, trồng hoa hai bên con đường đổ đá dẫn từ bến sông lên nhà bởi vì hồi trẻ mẹ tôi thích những loài hoa xanh đỏ, đủ cả. Tôi để ý, mỗi lần mẹ sang thăm ba, ba tôi rất vui. Ba tôi cười tít mắt, trong mắt ba ánh lên những tia hạnh phúc. Ở cái tuổi bé con, tôi vẫn hiểu được trong trái tim ba, hai mẹ con tôi chiếm vị trí quan trọng như thế nào.

Tôi dụi đầu vào ngực ba. Vườn sầu riêng xanh um, toả bóng mát rười rượi bao bọc lấy ba con tôi. Ba tôi dặng hắng mấy tiếng. Cấp rày trở gió, ba tôi ho. Trước khi đi, mẹ tôi ghé đám rau mùi bên hè hái ít lá cần cho ba làm thuốc. Tôi cũng thủ thỉ với ba y như với mẹ, và ba tôi cũng chỉ cười hiền lành mà không nói rõ vì sao. Lặng lẽ một lúc, ba thì thào một câu cũng giống hệt câu mà mẹ nói với tôi. Tôi tỏ ý giận ba, rời khuôn ngực ấm áp, bỏ đi một mạch vào trong nhà. Ba ở đằng sau tủm tỉm cười nhìn theo bóng dáng ba tôi.

Nắng vàng khuất dạng.

*

Những chuyến đi thăm ba vẫn tiếp diễn, tôi được dịp ngắm nhìn rạch Bông Dừa suốt hai mùa nắng mưa. Mẹ chở tôi lênh đênh trong những buổi chiều mưa, trong những ngày nắng đẹp. Dường như lần nào cũng vậy, hễ sang nhà ba thì tôi vui, đến lúc về lại buồn rười rượi, nhất là khi tôi thấy ba vẫn đứng dưới bến sông nhìn theo bóng mẹ con tôi cho đến khi rặng cây che khuất bóng ba và tiếng con cọ kêu sương não lòng sông nước…

Từ nhỏ, tôi đã biết sợ trước những đổi thay trong đời. Từ đổi thay lớn lao cho đến những đổi thay bé nhỏ. Như việc những chiều cuối tuần, những chiều nắng đẹp cùng mẹ sang thăm ba đã trở thành thói quen, giờ thay đổi, tôi thấy mình không chịu nổi. Những buổi chiều mà lẽ ra tôi sẽ sang nhà ba, giờ tôi ngồi trước nhà hong tóc, bỗng tôi thấy buồn tẻ và vô nghĩa. Lòng tôi trơ trọi quá! Tôi thẫn thờ nhìn chiếc xuồng im lìm dưới bến nước.

Mẹ vẫn lặng lẽ nhen lửa, nấu cơm. Mùi khói bếp vẩn lên thơm nồng không gian.

Tôi nhìn mẹ tôi hồi lâu. Khe khẽ hỏi:

- Mẹ, sao mình không sang thăm ba như lúc trước?

Mẹ tôi đậy cái nắp nồi cơm vừa mới xới, hương thơm thoang thoảng trôi vào mũi tôi. Lặng đi một lúc, mẹ nói:

- Từ nay mình không sang thăm ba nữa, Hạ có buồn không?

Tôi ngơ ngác! Những giọt nước mắt tràn ra, lăn xuống má.

Mẹ tôi nói tiếp:

- Thôi, con đừng buồn! Rồi con sẽ hiểu cho những điều mẹ đang làm ở hiện tại.

Tôi chưa hiểu, lòng tôi như tơ vò. Mẹ cũng không cần biết tôi có hiểu hay không, nhưng một thời gian dài mẹ và tôi không còn chòng chành trên chiếc xuồng con sang Bông Dừa thăm ba trong ánh hoàng hôn đỏ rực…

*

Mãi sau khi tôi lớn lên, học xong cấp ba, mẹ tôi mới khơi lại chuyện xưa, nhắc nhớ kí ức về ba. Để tôi hiểu rằng, vì sao năm xưa mẹ không chở tôi bằng chiếc xuồng nho nhỏ vào những buổi chiều sang nhà ba, để ba nắm tay tôi đi dạo trong khu vườn sầu riêng sum suê lá.

Mẹ nói trong nước mắt, tôi được sinh ra trong một hoàn cảnh không bình thường. Ngày ấy, mẹ tôi vì trót tin một người đàn ông xa lạ mà rời bỏ căn nhà với vườn sầu riêng của ba, rời khỏi rạch Bông Dừa để bước đi theo ông ta, với lời hứa sẽ mang đến cho mẹ cuộc sống ấm no, sung túc. Mẹ lau nước mắt thú nhận, hồi còn xuân trẻ, mẹ tôi thấy mình không thuộc về cái xứ khỉ ho cò gáy này, mẹ không thể sống quẩn quanh suốt ngày trong nhà với những công việc mà phụ nữ xứ này thường làm như nấu cơm, rửa bát… Mẹ chán tiếng con cọ kêu sương mỗi buổi chiều, ngán cảnh đêm đêm cúp điện, xóm vắng tanh không một bóng người, không một âm vang sự sống…

“Em là người của phố thị. Em phải sống ở nơi cao sang, ra đường có xe hơi đưa đón…” - Lời người đàn ông năm ấy vẫn vang mãi trong tiềm thức của mẹ, ám cả vào những cơn mơ.

Rồi mẹ rời đi khỏi rạch Bông Dừa vào những ngày đầu mùa mưa. Khi ấy, mẹ tôi không hay rằng trong mẹ đã có một mầm sống khác sinh sôi, phát triển từng ngày. Mầm sống ấy chính là tôi.

Những ngày ở phố thị của mẹ không lâu. Cái viễn cảnh mà ông ta vẽ ra cho mẹ tôi cũng không được như mong đợi của mẹ. Phát hiện mẹ có mang, ông ta trở mặt, phụ bạc mẹ như chính cái cách mà mẹ đã phụ bạc ba tôi. Sắp đến kì sinh nở, mẹ tôi quyết định trở về quê, bởi dẫu sao ở quê cũng dễ sống. Khi ấy, mẹ tôi đã biết bằng lòng…

Nhưng mẹ không về với ba tôi. Mẹ nhờ người dựng căn nhà lá nhỏ ở xóm bên, trên phần đất mà ngày xưa ông ngoại tôi để lại cho con gái và sống những tháng ngày cơ cực. Tôi được sinh ra trong một đêm trăng, bằng tất cả sự nỗ lực của mẹ tôi để giữ lấy một hài nhi bị nhau quấn mấy vòng trên cơ thể bé nhỏ. Tôi lớn lên, nửa giống mẹ, nửa giống ba. Càng lớn, tôi thấy mình càng giống ba. Trong kí ức tôi, ba nhân từ, hiền lương và tôi tin rằng chưa bao giờ ba tôi thù hận mẹ…

Mẹ tôi kể chuyện xưa trong nước mắt. Tôi ngồi bên mẹ cũng sụt sùi theo. Lau nước mắt khô, mẹ khẽ hỏi tôi:

- Hạ ơi! Con có giận mẹ vì đã phụ bạc ba con không?

Tôi thẫn thờ trong thoáng chốc, rồi tôi lắc đầu:

- Không, mẹ ơi! Con đủ lớn để hiểu rằng, đời người cũng có khi lầm lạc.

Mẹ tôi cúi mặt.

Tôi buột miệng hỏi tiếp:

- Mẹ ơi, vậy sao ngày ấy mẹ lại không đưa con sang thăm ba? Từ nhà mình đến rạch Bông Dừa, có xa xôi gì đâu, mà một khoảng thời gian rất dài mẹ con mình không đến. Ba chờ…

Mẹ nhìn sâu vào mắt tôi, rồi thều thào:

- Vì ba con cũng cần có hạnh phúc riêng. Ngày đó, mẹ hiểu ba vẫn cần một người phụ nữ để chia sẻ, cảm thông, gánh vác việc nhà, vun đắp yêu thương. Nhưng người đó không thể là mẹ được. Mẹ có lỗi với ba con lắm, suốt đời vẫn không thể xoá hết lỗi lầm…

Tôi oà lên nức nở như một đứa trẻ. Hình như đã lâu lắm rồi tôi mới khóc, bởi thế, nước mắt tôi cứ tuôn ra như mưa đầu mùa không sao kiểm soát được. Trong đầu tôi bất chợt chập chờn hình ảnh của ba tôi đứng trên bờ vẫy vẫy bàn tay theo mẹ con tôi trong buổi chiều cuối cùng tôi còn gặp ba… Cho đến tận bây giờ…

*

Và từ đó, tôi vĩnh viễn không thể nhìn thấy mặt ba tôi. Ba năm trước, khi tôi đủ can đảm về lại rạch Bông Dừa, men theo những vệt kí ức cũ còn sót lại, tôi đến được căn nhà cũ, vườn sầu riêng cũ của ba tôi. Vườn sầu riêng vẫn còn nhưng căn nhà đã sụp lún, chỉ còn là những mảnh tường bong tróc màu sơn. Tôi hỏi những người xung quanh thì họ nói ba tôi đã ra đi trong buổi chiều đầy gió, một cuộc ra đi nhẹ tênh, vì cơn đau tim bất chợt. Nhưng ba không nhắm mắt... Còn dì tôi, sau đó ít lâu, dì cũng đem di ảnh ba về nơi chôn nhau cắt rốn của dì tôi, cũng nỗ lực sống tiếp quãng đời còn lại…

Tôi lần theo con đường đổ đá ra vườn sầu riêng cũ, nay đã đổi chủ. Ở đó có một phần của ba tôi. Màu mộ hiền như đất. Xung quanh mộ có hoa thơm cỏ lạ mọc đầy. Tôi quỳ trước mộ ba tôi.

*

Bây giờ, mẹ con tôi không còn ở lại chốn xưa. Hai mẹ con đã lên thành phố sống tiếp trong nhịp điệu hối hả của phố phường. Lạ thật, ngày còn son trẻ, mẹ tôi mơ ước biết bao cuộc sống phố thị, những xe cộ ồn ã, những nói cười rộn ràng. Giờ đây mẹ tôi lại nhớ quê nhà khôn xiết, mẹ nhớ dòng sông nhỏ, mẹ nhớ chiếc xuồng từng chòng chành trên sóng nước rạch Bông Dừa sang thăm ba trong ánh nắng ban chiều… Và mẹ đau đáu nhớ về hình ảnh của ba tôi…

- Mẹ à, con muốn về thăm mộ ba quá! Con nhớ ba lắm! Mấy đêm nay con nằm mơ thấy ba hoài. Ba lại nắm tay con từ chiếc xuồng nhỏ bước lên bờ như hồi xưa. Tay ba mềm lắm…

Mẹ nhìn tôi, mắt mẹ đã mờ đi ít nhiều nhưng trông mẹ vẫn còn đẹp lắm! Nét đẹp của cô gái quê ngày xưa vẫn in hằn không phai.

- Ừ, mẹ cũng nhớ ba, thương ba! Trong lòng mẹ, ba vẫn luôn là hình ảnh đẹp nhất!

Tôi ngả đầu vào vai mẹ. Vai mẹ cũng mềm tựa bàn tay trìu mến của ba tôi.

Hình bóng ba lại chập chờn trong trí nhớ…

Truyện ngắn của Hoàng Khánh Duy

Tin liên quan

Tin khác

Món quà của người giao hàng

Món quà của người giao hàng
Anh chị có một cửa hàng bán quà lưu niệm cho trẻ con. Cửa hàng lúc nào cũng đông khách, đặc biệt là trẻ con. Vào những ngày lễ lớn, mặc dù đã thuê thêm vài người làm nhưng đôi vợ chồng này vẫn không ngơi tay vì lượng khách nhí đông nghẹt.

Đảo xa chắp cánh

Đảo xa chắp cánh
Chiếc tàu cao tốc nhóc mũi lên cao rồi chúi nhanh xuống khoảng trống giữa hai đầu ngọn sóng. Bọt nước bắn tung tóe lên những ô cửa kính của con tàu. Tàu vẫn rít ù ù, lướt phăm phăm về phía trước. Cái điệp khúc như bản nhạc có cao trào lên xuống này lặp đi, lặp lại hầu như không có hồi dứt!

Người mẹ anh hùng

Người mẹ anh hùng
Mẹ chồng ốm đã mấy ngày nay, chị Thu nấu cháo tía tô, hành hoa đập thêm cái lòng đỏ trứng gà, bón cho bà nhưng được lưng bát bà đã đẩy thìa ra:

Chung một mái nhà

Chung một mái nhà
Sáng ra, bầu trời của mùa Thu đẹp thật, nắng vàng như mật ong rót xuống làng quê yên bình. Ông Đại mở cửa bước ra ngoài sân, tập mấy động tác thể dục. Xong xuôi, ông dánh răng rửa mặt, thong thả ngồi vào bàn pha ấm trà ngon Tân Cương để uống. Bà Minh bưng bát mì bốc hơi nghi ngút ra cho ông:

Giọt mật

Giọt mật
Chú Sáu tôi nói với Tâm mùa hạn này mà vắt mật ong thì đã tay phải biết. Mật thơm ngon, sóng sánh, sền sệt mượt mà chảy ra từ đôi bàn tay bóp chặt tảng mật.

Cấy dặm mùa Xuân

Cấy dặm mùa Xuân
Ngày chưa vợ, ba tôi từng có một mối tình đắm say, nhưng không thành. Người ấy là cô Năm Tươi cùng làng. Cô Năm Tươi xinh gái, phổng phao, con một.

Ca mổ đêm Giao thừa

Ca mổ đêm Giao thừa
Chiều 30 Tết, trời se lạnh và mưa bụi. Không khí Tết đã rạo rực lắm. Người xe tấp nập, hối hả ngược xuôi, ai cũng có vẻ vội vàng. Xe máy, xe đạp, xe ôtô các cỡ vào thành phố hầu như xe nào cũng kồng kềnh những cành đào.

Tết muộn

Tết muộn
Tôi sinh ra và lớn lên ở một làng chài ven biển quanh năm đượm mùi tôm cá. Tết của những làng chài ven biển cũng không khác gì ở những nơi khác, có chăng chỉ là tuổi thơ của tôi gắn liền với những chuyến đi biển xa biền biệt của ba.

Lỡ hẹn với người đi

Lỡ hẹn với người đi
Suốt cả đêm, Xoan không hề chợp mắt. Cô trằn trọc, hết xoay ngang rồi lại quay ngửa. Chiếc chăn mỏng, khi thì đắp lên bụng, lúc lại hất tung ra. Đêm về khuya, nghe rõ cả tiếng gà gáy sang canh. Xoan nghe tiếng côn trùng rỉ rả ở phía ngoài vườn, gần với ô cửa sổ. Lại thêm ánh trăng suông hạ tuần, cứ chong chong nhòm qua song cửa.

Ông bố xóm đường tàu

Ông bố xóm đường tàu
Trời đã xế chiều, những tia nắng còn sót lại lọt qua khe giữa hai toa tàu in lên đường ray những lát cắt đứt đoạn. Đoàn tàu chợ từ từ tiến vào sân ga. Động cơ hơi nước thở phì phò, thỉnh thoảng tiếng còi tàu lại hú lên lanh lảnh xé toạc hoàng hôn yên tĩnh.

Bão đến

Bão đến
- Chào chú Hai! Chú dọn dẹp chưa xong hả chú?

Thời gian vẫn ngọt ngào

Thời gian vẫn ngọt ngào
Hương từ sân bay vừa trở về Hà Nội, đi qua hồ Hoàn Kiếm, thời tiết đầu mùa Đông trời đã se lạnh. Hương nhìn lên hai bên đường trải dài những cây hoa sữa, những chùm bông to trông như đĩa xôi cốm tỏa hương thơm mát dịu, Hương vừa đi vừa ngắm.

Anh hai sữa

Anh hai sữa
Ba kính yêu! Mãi đến tuổi dậy thì con mới biết, Hà chỉ là ông anh hai sữa của mình. Thoạt đầu khi biết rõ, chúng con không phải là anh em song sinh. Con hụt hẫng, không chịu tin đó là sự thực.

Bão trời và bão lòng

Bão trời và bão lòng
Cơn bão số ba như một con mãnh thú gầm rú, gào thét. Trong cơn gầm rú, cây cối bị lưỡi hái tử thần tiện phăng, đổ ngổn ngang. Từ trên đỉnh núi cao từng tảng đất khổng lồ bị nước thấm sâu, bứng ra thành mảng đổ ụp xuống.

Trả nợ mùa Hè

Trả nợ mùa Hè
1. Có lần, Hải nghe ông nội phẫn nộ chuyện đàn bà nhẫn tâm bỏ bầy con nheo nhóc thì ba bảo: Cô ấy khổ vậy chắc đã quá sức rồi, trước nay ba cũng thấy cái tâm con dâu rất tốt mà, giờ chắc hết duyên nên mới lầm mê rước tiếng phụ chồng bạc con. Thằng Hải nghe ba nói vậy thì không nghĩ mẹ theo chiều hướng tiêu cực như người xung quanh nghĩ nữa. Từ nhỏ tới giờ, ba nói gì nó chẳng tin.
Xem thêm
Sắc màu sông nước: Khát vọng vươn mình từ dòng chảy văn hóa – du lịch

Sắc màu sông nước: Khát vọng vươn mình từ dòng chảy văn hóa – du lịch

Chiều 1/12, tại buổi họp báo, Phó Chủ tịch UBND TP Cần Thơ Nguyễn Thị Ngọc Điệp chủ trì, thông tin chính thức về Lễ hội Văn hóa Sông nước Cần Thơ 2025 với chủ đề “Cần Thơ - Sắc màu sông nước” diễn ra từ ngày 26/12/2025 đến ngày 1/1/2026. Đây là lần đầu tiên thành phố tổ chức một lễ hội quy mô lớn, diễn ra liên tục từ 26/12/2025 đến 1/1/2026, tại công viên Bến Ninh Kiều, phường Ninh Kiều; công viên Sông Hậu, phường Cái Khế và các khu vực lân cận.
Để di sản văn hóa phố Hội tồn tại với thời gian

Để di sản văn hóa phố Hội tồn tại với thời gian

Hiện phố cổ Hội An có 1.155 di tích và nhà cổ, được vinh danh “Điểm đến Thành phố văn hóa hàng đầu châu Á 2025”, trở thành một thương hiệu du lịch nổi tiếng thế giới. Nhưng sự tàn khốc của thời gian cùng những trận lụt và mối mọt hằng năm, khiến nhiều căn nhà cổ xuống cấp trầm trọng, bất chấp những nỗ lực của chủ nhân, của chính quyền đã áp dụng nhiều phương pháp chống đỡ, bảo tồn...
Sắc màu ẩm thực các dân tộc vùng cao nguyên trắng Bắc Hà - Lào Cai

Sắc màu ẩm thực các dân tộc vùng cao nguyên trắng Bắc Hà - Lào Cai

Festival Mùa đông “Sắc màu Cao nguyên” năm 2025, xã Bắc Hà.
Bay cùng Vietjet đến Vinh: Đón mùa đoàn viên thuận tiện hơn,  tận hưởng giá vé chỉ từ 0 đồng

Bay cùng Vietjet đến Vinh: Đón mùa đoàn viên thuận tiện hơn, tận hưởng giá vé chỉ từ 0 đồng

Chào mừng sân bay Vinh mở cửa trở lại từ 19/12/2025, Vietjet dành tặng khách hàng đại tiệc vé chỉ từ 0 đồng (chưa bao gồm thuế, phí) cùng nhiều ưu đãi hấp dẫn trên khắp các đường bay kết nối Vinh với TP.HCM, Buôn Ma Thuột, Cần Thơ, Đà Lạt.
Bay Côn Đảo chỉ từ 0 đồng với “3 ngày vàng” siêu ưu đãi của Vietjet

Bay Côn Đảo chỉ từ 0 đồng với “3 ngày vàng” siêu ưu đãi của Vietjet

Chào mừng các chuyến bay kết nối Hà Nội, TP.HCM – Côn Đảo được Vietjet khai thác trở lại từ 03/12/2025, Vietjet dành tặng khách hàng ưu đãi “3 ngày vàng” hấp dẫn với vé 0 đồng (chưa bao gồm thuế, phí) áp dụng từ nay đến 04/12/2025. Vé được mở bán trên www
Vietjet tiếp tục khai thác các đường bay đến Côn Đảo từ 03/12/2025

Vietjet tiếp tục khai thác các đường bay đến Côn Đảo từ 03/12/2025

Vietjet chính thức nối lại các đường bay đến Côn Đảo, mở ra thêm lựa chọn về dịch vụ, cùng mức giá hấp dẫn hơn cho hành khách.
Giải Standard Chartered Marathon Di sản Hà Nội 2025: Chạy vì một Hà Nội xanh

Giải Standard Chartered Marathon Di sản Hà Nội 2025: Chạy vì một Hà Nội xanh

Sau hai ngày tranh tài sôi nổi (8-9/11) tại Cung Thể thao Quần Ngựa, Giải Standard Chartered Marathon Di sản Hà Nội 2025 khép lại với dấu ấn đậm nét về quy mô, tính chuyên nghiệp và tinh thần thể thao mạnh mẽ.
Sẵn sàng cùng vận động viên “bứt phá, vươn xa” vì môi trường không khói thuốc lá

Sẵn sàng cùng vận động viên “bứt phá, vươn xa” vì môi trường không khói thuốc lá

Sáng 7/11, Lễ khai mạc Giải Standard Chartered Marathon Di sản Hà Nội 2025 chính thức diễn ra tại Cung Thể thao Quần Ngựa (TP Hà Nội), mở đầu cho mùa giải quy mô và giàu ý nghĩa nhất từ trước đến nay.
Tuổi 71 vẫn đam mê chinh phục đường đua marathon

Tuổi 71 vẫn đam mê chinh phục đường đua marathon

Ở tuổi 71, nhiều người đã chọn niềm vui an nhàn, thì ông Nguyễn Việt Hồng, hội viên Hội Cựu chiến binh, hội viên Hội Người cao tuổi phường Láng (TP Hà Nội) lại chọn cho mình một lối sống khác: Chạy bộ mỗi ngày.
Concert của siêu sao G-DRAGON thăng hoa giữa đại dương ánh sáng Ocean City

Concert của siêu sao G-DRAGON thăng hoa giữa đại dương ánh sáng Ocean City

Tối 8 và 9/11, Ocean City gần như “nổ tung” với concert G-DRAGON 2025 WORLD TOUR [Übermensch] IN HANOI, presented by VPBank; sự kiện do 8Wonder tổ chức đã đón gần 100.000 khán giả trong nước và quốc tế. Từ những bản hit huyền thoại cho đến những chia sẻ đầy xúc động, “ông hoàng Kpop” đã mang đến những màn trình diễn mãn nhãn, thăng hoa và tràn năng lượng.
Ocean City "bùng nổ" trước giờ G: Fan Việt và quốc tế cuồng nhiệt đổ về, tạo nên trải nghiệm âm nhạc hiếm có

Ocean City "bùng nổ" trước giờ G: Fan Việt và quốc tế cuồng nhiệt đổ về, tạo nên trải nghiệm âm nhạc hiếm có

Chỉ còn vài tiếng trước giờ concert G-DRAGON 2025 WORLD TOUR [Übermensch] IN HANOI, presented by VPBank chính thức lên đèn, 8Wonder Ocean City đang trở thành tâm điểm sôi động nhất Hà Nội. Dòng người đổ về mỗi lúc một đông, khắp nơi đều tràn ngập sắc màu,
Nhà sản xuất nước Úc mang đến phiên bản show tốt nhất thế giới tại Phú Quốc

Nhà sản xuất nước Úc mang đến phiên bản show tốt nhất thế giới tại Phú Quốc

Tháng 11 này, show diễn “Bản Giao Hưởng Đại Dương”chính thức quay trở lại Thị trấn Hoàng Hôn vào lúc 19h50 mỗi tối. Đây sẽ là màn trình diễn nghệ thuật pháo hoa, ánh sáng và thể thao mạo hiểm với quy mô lớn chưa từng có cùng công nghệ vượt trội và hệ thốn
Phiên bản di động