Con gái của ba

Từ nhỏ, tôi đã luôn nghĩ ba là người đàn ông lạnh lùng nhất mà tôi biết. Ông cứng nhắc trong tất cả các vấn đề, trong lối sống hằng ngày và cả cách yêu thương vợ con.
Kể từ khi tôi biết nhận thức, tôi gần như chưa bao giờ cảm nhận được dù chỉ một chút tình yêu thương mà ông dành cho gia đình. Có chăng chỉ là hình ảnh nguời mẹ tần tảo và bao dung của tôi cứ đêm về lại ôm chặt tôi trong vòng tay mà nhẹ nhàng răn dạy: “Ba con là người thương yêu gia đình vô cùng”. Điều mẹ nói cứ như không muốn tôi quên, nhưng chính điều đó càng làm tôi nghĩ ngợi, tại sao tình thương lại sợ phải quên? Hay phải chăng vốn dĩ là không có?

Tôi đã luôn thấy ba vô cùng nghiêm khắc với mình. Những lỗi lầm của tôi dù chỉ nhỏ cũng được ba uốn nắn và phạt rất kĩ đủ để chắc chắn rằng tôi sẽ không tái phạm. Thuở bé, dù là người làm sai nhưng đôi chốc tôi cảm thấy có gì đó uất ức lắm, có những việc có thể đơn giản cho qua nhưng ba luôn muốn in hằn trong kí ức tuổi thơ của tôi là những hình phạt đủ để cho tôi biết nếu chỉ cần tôi mắc lỗi, sẽ không thể nào được tha thứ dễ dàng. Tôi gần như đã lớn lên trong sự giáo huấn nghiêm khắc đó, để rồi thời gian trôi qua, khi sự cảm thông mà mẹ gây dựng về ba trong tôi phai nhạt đi, cũng là lúc tôi bắt đầu dần tự cảm nhận được sự ấm áp của ba mình.

Sau này tôi mới biết sở dĩ gia đình nhỏ của tôi phải chuyển đến ở một thành phố khác xa họ hàng là vì ông bà nội tôi không chấp nhận đứa cháu duy nhất của mình là con gái. Tôi nghe các dì kể lại ngày đó phía nội đã bắt ba từ bỏ mẹ con tôi để cưới vợ khác sinh con trai nối dõi. Bên tình bên hiếu vốn là hai điều không thể so sánh và đặt lên bàn cân, thậm chí nếu đưa ra lựa chọn thì dù đứng ở bên nào người khác cũng không thể nào có thể đánh giá người lựa chọn. Thế nhưng khi nhìn hình ảnh đứa con gái nhỏ còn đỏ hỏn trên tay, ba tôi đã lựa chọn bảo vệ gia đình nhỏ của mình. Bù lại, cả gia đình tôi đã bị bên nội đuổi ra khỏi nhà, và ba đã đưa cả gia đình đến một thành phố khác sinh sống với hai bàn tay trắng...

Minh họa Lão Trần
Minh họa Lão Trần

Thi thoảng mẹ kể cho tôi nghe ba tôi vốn ít nói từ trước nhưng mẹ vẫn lựa chọn ba là nguời đàn ông của đời mình vì mẹ cảm nhận được sự ấm áp trong ba. Thuở còn yêu nhau, khi mẹ là cô giáo làng được nhiều người theo đuổi, ba là anh lính vốn khô khan và cục mịch. Mẹ kể trong khi người khác còn ngại ngùng khi tới chơi nhà ngoại, thì ba ngày đó sau khi làm công tác về ghé đến lúc đương đói, mẹ mới gợi ý chế mì cho cả hai ăn, ấy thế mà quay đi quay lại đã thấy ba ăn hết cả hai tô, rồi gãi đầu gãi tai: “Anh tưởng em chế cho mình ăn chứ. Xin lỗi em, anh đói quá”. Nghe thật ngộ nhưng mẹ lại thích sự tự nhiên đó của ba. Ba theo như lời mẹ kể là khô khan lắm, không nói gì nhiều mấy câu yêu thương suốt cả khoảng thời gian theo đuổi mẹ nhưng mẹ cảm nhận được ba sẽ cho mẹ tất cả những gì ba có. Ngày hỏi cưới mẹ, ba chân chất: “Anh sẽ luôn ở bên cạnh và bảo vệ em”. Có lẽ ba đã làm được vào ngày đưa ra quyết định khi tôi chào đời.

Phải nói dù đôi lúc nhớ lại có những sự cảm thông nhưng sự dịu dàng của ba đôi khi phải rất tinh tế mới cảm nhận được. Ngày trước tôi còn bé quá, còn ba cứ tồn tại trong tôi là hình ảnh một người đàn ông cao lớn, lạnh lùng, ít cười ít nói. Cả ngày ba đi làm, tối đến chỉ kịp ăn cùng nhà bữa cơm rồi tôi đi ôn bài, ba đi nằm hoặc làm vài việc vặt giúp mẹ. Thậm chí có những ngày hai cha con không nói với nhau câu nào, mẹ đôi khi còn là cầu nối chuyển lời cho hai cha con khi có việc. Tôi nhớ có năm mẹ ốm, trước giờ mẹ luôn là người đi họp phụ huynh cho tôi nhưng đến ngày mẹ lại không đi được. Tôi cũng không nài vì lo cho mẹ, đến sáng hôm sau cũng định bụng đến trường thưa lại với cô thì thấy ba đã đứng đợi trước ngõ.

- Ba chưa đi làm hả ba?

- Đi họp phụ huynh cho con.

- Nhưng ba đi làm mà.

- Con gái... quan trọng hơn.

Ba tôi rất ít khi nói những câu nói đầy tình cảm nên dù ngồi sau yên xe đạp tôi vẫn cảm thấy có gì đó ngượng ngùng đằng trước bóng lưng to bè kia. Lần đầu tiên tôi ngồi sau lưng ba tôi cảm thấy có gì đó quen thuộc lắm, hệt như trong kí ức đã từng có lần trong mơ hồ tôi nhỏ bé trước bóng lưng ấy.

Khi tôi học mẫu giáo, ngày đó thành phố bước vào mùa mưa bão. Căn nhà cấp bốn của tôi bị gió mưa thổi tốc mái, chỗ dột chỗ không. Đêm tối là những lúc ba mẹ bế tôi đi đủ mọi góc giường một cách nhẹ nhàng sao cho tôi không tỉnh giấc, cũng là để tránh chỗ dột. Bận ấy, tôi sốt cao. Mưa rất to mà nhà tôi lại sâu trong con hẻm nhỏ, nước ngập hơn đầu gối, mẹ tôi làm đủ mọi cách nhưng tôi vẫn không hạ sốt nên dù đương đêm ba vẫn quyết định cõng tôi đi bệnh viện. À thì ra kí ức mà tôi nhớ đó là hình ảnh tôi bé nhỏ trên lưng ba, ba bì bõm lội ra khỏi con ngõ và hình ảnh từng đợt mưa to cùng vài hình ảnh nghiêng ngả của mọi vật xung quanh. Tiếng ồn ào của đêm mưa bão ngày ấy dường như không đủ át nổi giọng nói dịu dàng của ba: “Con gái ngoan, sẽ mau khỏe thôi”.

Tôi nhớ có một lần vì ham chơi nên tôi đã cùng đám bạn quên báo về cho gia đình. Khi về đến nhà là hình ảnh người cha mồ hôi nhễ nhại và gương mặt tái nhợt của mẹ dường như cũng đang lo lắng. Hôm ấy, tôi đã bị ba đánh đòn rất đau. Nhưng ông tuyệt nhiên không nói một lời nào, dù tôi biết lỗi sai của mình. Đêm, khi khuya tôi trở mình vì nhức ở hai bắp chân không ngủ được, nghe tiếng ba rít thuốc ở ngoài hiên nhà. Mẹ dường như cũng không ngủ được, tôi nghe tiếng mẹ nói nhỏ với ba như sợ đánh thức giấc ngủ của tôi.

- Mình đưa chân lại đây tôi thoa rượu cho. Nay đi tìm con bị xe nó quẹt phải bầm tím cả người rồi còn gì. Đã nói mình rồi, cứ từ từ, lo rồi hớt hải cả lên.

- Tôi không sao đâu, mình mai coi lựa lời nói chuyện với nó. Với... thoa rượu cho nó, bị đánh bầm mình rồi.

Lúc ấy không hiểu sao nước mắt tôi lại chảy ra không thành tiếng. Ba luôn là người xây dựng hình ảnh nghiêm khắc, còn mẹ luôn là người thay ba truyền đạt những lời dạy. Sau này lớn dần lên tôi mới biết sở dĩ ba luôn muốn tôi hoàn hảo hơn là vì ba không muốn ai có thể phán xét tôi, như cách mà phía nội đánh giá tôi kể cả khi tôi chỉ là một hình hài nhỏ bé...

Khi tôi lên đại học, tôi phân vân đứng giữa sự lựa chọn ngành học. Ngành tôi muốn thì xa nhà và tốn tiền học phí khá cao, tuy lưỡng lự nhưng tôi cũng trình bày nguyện vọng với ba má. Ba không nói gì, phải mấy ngày sau khi tôi tính đặt bút lựa chọn học gần nhà cho đỡ chi phí thì nghe ba bảo: “Chọn ngành con muốn đi”. Rồi dấm dúi đưa tiền và bàn chuyện lo chỗ ăn học với tôi. Tôi chợt để ý sau đó ba hay đi làm với chú Keo cạnh nhà, con xe wave nhỏ thi thoảng ba chở tôi đi học đã không còn nữa... Trong suốt những năm học xa, mỗi khi tôi về nhà, lúc lên phố ba luôn đóng cho tôi rất nhiều đồ đạc và nhất quyết xin nghỉ một ca để đưa tôi ra tận bến xe đợi xe lăn bánh mới trở về nhà. Đường từ nhà tôi lên bến xe cũng xa, nhưng tôi có thể thuê xe chở đi được nhưng ba không an tâm, nhất định phải chở tôi đi, đợi tôi yên vị vẫn đứng nhìn thật lâu. Đến khi xe lăn bánh, phải để khoảng cách làm nhỏ đi hình ảnh ba tôi chứ tôi không thấy ba tôi rời đi…

Đi học xa nhà, cũng là lúc tôi thấm thía nỗi nhớ gia đình nhiều nhất, nhiều lúc khóc vì nhớ nhà cũng là những lúc tôi bắt đầu từng chút một nhớ về những yêu thương giản dị ba dành cho. Mỗi khi tôi gọi điện về nhà mẹ đều là người nghe điện thoại, tôi cũng ít khi nói chuyện với ba, nhưng thực ra tôi đều biết mẹ luôn bật loa để ba nghe từ bên cạnh, chỉ là ba vốn kiệm lời không biết nói gì. Thi thoảng tôi lại nghe ba cố gắng nói thật nhỏ như sợ tôi nghe: “Hỏi nó ăn cơm chưa? Thích ăn gì? Nay học mệt không? Thèm gì dưới quê nói ba gói lên”. Cũng có lần vì áp lực việc học và xa nhà đầy căng thẳng, tôi đã khóc một trận dài. Đột nhiên khi ấy mẹ lại gọi điện lên hỏi thăm, vừa nói được ít câu tôi đã nghe đầu dây bên kia như có tiếng giằng co và giọng nói trầm ấm của ba vọng lại:

- Có chuyện gì vậy? Con vừa khóc đúng không?

Sau khi tốt nghiệp ít năm, có được công việc ổn định, tôi lấy chồng. Ngày tôi cưới là lần đầu tiên tôi thấy ba khóc. Ba chỉ khóc nhưng vẫn không nói gì. Mẹ tôi thì vừa cười vừa khóc mà mọi người xung quanh cũng thế trước hình ảnh một người đàn ông nhìn có vẻ gai góc xù xì đôi vai lại cứ run lên bần bật. Cả lúc làm đám hỏi lẫn lúc cưới người đàn ông mà tôi cho rằng lạnh lùng nhất đôi vai cứ run lên từng cơn.

Lúc tiễn tôi về nhà chồng, ba nắm tay chồng tôi nói từng lời đanh gọn:

- Con gái của ba... Ba mong con sẽ yêu thương và bao dung con bé suốt cả cuộc đời. Nếu con bé làm gì sai, ba mong con đừng đánh nó, đừng mắng nó, đừng đuổi nó đi. Chỉ cần nói với ba, ba sẽ đón nó về...

Đó là lần đầu tiên tôi nghe được nhiều nhất từ ba tôi, những lời yêu thương mà có lẽ ba đã giấu kín đến lúc ba phải nói ra rồi. Đột nhiên, tôi nghe họ hàng xung quanh trêu chọc: “Con gái của ba giống hệt ba”. Không nhận ra cả tôi đôi mắt cũng đẫm lệ mất rồi.

Truyện ngắn của lê hứa huyền trân

Tin liên quan

Tin khác

Mẹ của chúng mình

Mẹ của chúng mình
Liza không ngờ mục tiêu đến làm ở cửa hàng thời trang và mĩ phẩm lại thay đổi nhanh đến như vậy. Lúc nhờ Hạnh - cô bạn học người Việt thân nhất lớp - xin việc, Liza nói với bạn:

Tiếng vọng từ trái tim

Tiếng vọng từ trái tim
Tú quyết định làm đám cưới với Thanh, một quyết định không vội vã, cũng không hề bị câu thúc, mà đơn giản cái quyết định này đến từ tiếng vọng của trái tim.

Chị em dâu

Chị em dâu
Bà Lành sinh được hai đứa con trai, cũng vì chiến tranh nên đứa lớn cách đứa út đến gần 20 tuổi. Ngày trước bà cũng từng đi làm dâu trong gia đình đông anh em, bà hiểu câu nói người xưa “Chị em dâu nấu đầu trâu lủng nồi”, thế nhưng trong những năm đói quay đói quắt, chiến tranh giặc giã, tất cả chị em dâu nhà bà phải xa chồng nên mọi phụ nữ trong gia đình đều yêu thương và đoàn kết lẫn nhau.

Hoa vàng bến đợi

Hoa vàng bến đợi
Chiều buông trên bến sông nở đầy hoa sao nhái. Bầu trời đỏ, mặt sông đỏ, hoa sao nhái vàng bất chợt cũng bị nhuộm đỏ như đang thắp lửa lung linh để đốt cháy rụi cảnh thiên nhiên của những ngày đầu Hạ ở một vùng đồng bằng xa xôi hẻo lánh.

Xuân trên tay mẹ

Xuân trên tay mẹ
Thèm quá chừng cái bong bóng heo thổi căng phơi khô làm bóng ném!!!

Tết của người cựu chiến binh

Tết của người cựu chiến binh
Kể từ khi bị tai biến cách đây vài năm về trước, kí ức đối với ông tôi chỉ là những mảnh chắp vá lúc nhớ lúc quên.

Mùa Xuân trên rẻo cao

Mùa Xuân trên rẻo cao
Dừng xe ở lưng chừng đèo, Lâm bước xuống dang tay hít hà, tận hưởng không khí trong lành nơi rẻo cao Tây Bắc. Trước đó, anh đã đi hơn 300 cây số nhưng chỉ nghỉ đúng 2 chặng, lần này Lâm quyết tâm ở lại Tây Bắc ăn Tết và hết mùa Xuân anh mới trở về Hà Nội.

Bên nhau là Tết

Bên nhau là Tết
- Giàng ơi! Mẹ cháu gửi thư về đây này!

Quà Tết

Quà Tết
Phố chật, người đông. Mới hăm bảy Tết con lộ trung tâm thị trấn đã nườm nượp. Ngược xuôi, nhóng mắt cố tìm cho ra cái tiệm sửa đồng hồ. Cô đồng nghiệp chỉ: Có cái tiệm đồng hồ nơi góc phố, gần chợ….

Món quà bất ngờ

Món quà bất ngờ
Nhà tôi vì một số lí do mà phải dời từ đồng lên núi, chuyển đến thôn Lạc Đạo sinh sống. Tôi tự lí giải, chắc do ngày xưa cả thôn chuyên trồng cây lạc, lại thêm cả xóm gần như theo đạo nên mới có tên Lạc Đạo. Cũng vì vậy mà nhà tôi – không làm nông, không có tôn giáo nào - tôi ví von nhà mình lạc vào xóm Đạo.

Đám cưới chồng cũ

Đám cưới chồng cũ
Hôm nay nhà ấy đông vui quá, nhạc xập xình, tiếng nói cười ầm ĩ, mùi thơm của cỗ bàn nưng nức cả một vùng. Hôm nay là ngày cưới của người ta, đám cưới chồng cũ của chị.

Chuyến tàu đêm

Chuyến tàu đêm
Ga Bắc Giang vào một đêm cuối những năm 60 thế kỉ trước. Những trận ném bom của máy bay Mỹ trên miền Bắc ngày càng ác liệt. Người dân rời thành phố đi sơ tán về các vùng quê. Những đoàn tàu chở đầy những người lính trẻ từng ngày từng ngày đi về phương Nam.

Những bông hoa cuối ngày

Những bông hoa cuối ngày
Màn đêm buông xuống, thành phố đã lên đèn. Mùa này trời nhanh tối, đúng là ngày tháng mười chưa cười đã tối. Hân lo lắng vội tỉa tót những bông hoa còn lại, bó chúng thành những bó nhỏ rồi xịt nước lên cho tươi tắn.

Sóng yên

Sóng yên
Hải đi ngang qua lớp của một cô giáo. Nhìn trên bục giảng, đóa hoa hồng trắng được cắm rất tinh tế trong một cái giỏ xinh xắn. Ngoài cửa có một chậu nước và cái khăn mặt để lau tay vắt trên một cái giá nhỏ bên cạnh.

Bà tôi

Bà tôi
- Bà ốm rất nặng! Em về ngay! - Chiếc điện thoại di động phát ra tín hiệu, đằng kia tiếng chị ruột tôi mếu máo báo tin buồn..
Xem thêm
Về thăm di tích cụ Nguyễn Sinh Sắc

Về thăm di tích cụ Nguyễn Sinh Sắc

Nếu có dịp về Ðồng Tháp, một địa chỉ về nguồn lịch sử, bạn không thể không ghé thăm đó là Khu di tích Nguyễn Sinh Sắc, nơi yên nghỉ của thân sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ đại.
Điệu vũ của sức sống cội nguồn

Điệu vũ của sức sống cội nguồn

Những tiếng cồng tiếng chiêng vang lên rộn rã, cho từng vòng xoang ngày càng đắm say rạo rực, gần 800 nghệ nhân đã làm sống dậy nền văn hóa một miền cao nguyên nhiều huyền bí và đầy sức sống…
Sự tích nghề đan cỏ tế làng Lưu Thượng

Sự tích nghề đan cỏ tế làng Lưu Thượng

Làng nghề “Đan cỏ tế” thôn Lưu Thượng, xã Phú Túc, huyện Phú Xuyên, TP Hà Nội cách trung tâm thành phố khoảng 40km về phía Nam là nơi đầu tiên xuất hiện nghề đan cỏ tế, cách đây đã hơn 400 năm.
Tỉnh Đồng Tháp: Sẵn sàng cho đêm khai mạc Lễ hội Sen lần thứ 2 năm 2024

Tỉnh Đồng Tháp: Sẵn sàng cho đêm khai mạc Lễ hội Sen lần thứ 2 năm 2024

Bà Huỳnh Thị Hoài Thu, Giám đốc Sở Văn hóa, Thể thao Du lịch tỉnh Đồng Tháp, Phó Trưởng ban tổ chức Lễ hội Sen Đồng Tháp lần thứ 2 năm 2024 cho biết:
Bộ VH-TT&DL kiểm tra việc chấp hành quy định pháp luật về du lịch

Bộ VH-TT&DL kiểm tra việc chấp hành quy định pháp luật về du lịch

Bộ VH-TT&DL vừa ban hành Kế hoạch số 1908/KH-BVHTTDL về kiểm tra công tác chấp hành các quy định pháp luật và đảm bảo chất lượng của các doanh nghiệp lữ hành, hệ thống cơ sở lưu trú du lịch, các cơ sở giáo dục đào tạo nghiệp vụ lĩnh vực du lịch và hoạt độ
Nón ngựa miền di sản

Nón ngựa miền di sản

Mấy trăm năm thịnh suy, những đôi tay gầy guộc của người làng đã cần mẫn tạo nên một di sản. Một di sản bằng sự giữ gìn truyền thống và sáng tạo, mang nét cũ xưa và cả hơi thở hiện đại của thời cuộc vào trong chiếc nón mỏng manh nhẹ nhàng ấy…
Công bố danh sách tập trung U19 Việt Nam

Công bố danh sách tập trung U19 Việt Nam

U19 Việt Nam công bố danh sách cầu thủ chuẩn bị tham dự giải giao hữu tại Trung Quốc, trước khi hướng đến giải U19 Đông Nam Á 2024 và vòng loại U20 châu Á 2025.
Các địa phương sôi nổi Giải bóng chuyền hơi trung, cao tuổi năm 2024

Các địa phương sôi nổi Giải bóng chuyền hơi trung, cao tuổi năm 2024

Các tỉnh Lai Châu, Bắc Kạn, Nghệ An sôi nổi tổ chức Giải bóng chuyền hơi trung, cao tuổi năm 2024.
SALA RUNNING HUB – Điểm đến cho những người yêu thích chạy bộ tại Khu đô thị Sala

SALA RUNNING HUB – Điểm đến cho những người yêu thích chạy bộ tại Khu đô thị Sala

Hơn 1.000 runners đã tham gia sự kiện chạy bộ Sala Run Fest 10km vào ngày 5/5, nhân dịp Thế giới Chạy Bộ - chuỗi hệ thống bán lẻ sản phẩm thể thao và Faminuts House – thương hiệu dinh dưỡng từ hạt thuần chay chính thức khai trương chi nhánh Sala Running Hub, tại khu đô thị Sala, TP Thủ Đức, TP Hồ Chí Minh.
Lịch phát sóng, link xem trực tiếp "Những nẻo đường gần xa" trên VTV

Lịch phát sóng, link xem trực tiếp "Những nẻo đường gần xa" trên VTV

Bộ phim “Những nẻo đường gần xa” do VFC sản xuất quy tụ dàn diễn viên gạo cội như NSUT Đỗ Kỷ, NSUT Nguyệt Hằng, nghệ sỹ Vĩnh Xương cùng các gương mặt diễn viên trẻ hứa hẹn sẽ mang đến nhiều cung bậc cảm xúc cho khán giả truyền hình.
Mời chuyên gia thẩm định huy hiệu “lạ” gây tranh cãi của Đàm Vĩnh Hưng

Mời chuyên gia thẩm định huy hiệu “lạ” gây tranh cãi của Đàm Vĩnh Hưng

Chiều 9/5, Phó trưởng Ban Tuyên giáo Thành ủy TP. Hồ Chí Minh Phạm Đức Hải cùng ông Nguyễn Ngọc Hồi, Phó Giám đốc Sở Thông tin và Truyền thông đồng chủ trì họp báo về tình hình kinh tế - xã hội của thành phố.
Bộ VH-TT&DL vào cuộc vụ Đàm Vĩnh Hưng cài huy hiệu "lạ" khi biểu diễn

Bộ VH-TT&DL vào cuộc vụ Đàm Vĩnh Hưng cài huy hiệu "lạ" khi biểu diễn

Theo Chánh Thanh tra Bộ VH-TT&DL Lê Thanh Liêm cho biết bộ đã nắm được thông tin liên quan đến trang phục biểu diễn của Đàm Vĩnh Hưng trong liveshow diễn ra ở TP.HCM vào tối hôm 5/5 vừa qua.
Phiên bản di động