Người mẹ anh hùng

Truyện ngắn 21/06/2025 11:00
Cánh cửa phòng cấp cứu sập mạnh, cắt đứt mọi thanh âm. Duy sững sờ khựng lại, rồi khụyu xuống nền, hai tay run rẩy chắp trước ngực, miệng lẩm nhẩm cầu nguyện. Mới vừa đây thôi, ca sinh mổ của An vừa kết thúc, mẹ con vừa trở về phòng nghỉ dưỡng chưa bao lâu. Duy chưa kịp cảm nhận trọn vẹn niềm hạnh phúc thì An bỗng run lên bần bật. Cô giật nhẹ một cái, rồi cơ thể đột ngột cong cứng, hai mắt trợn ngược, hơi thở gấp gáp như bị bóp nghẹt. Ngón tay cô co quắp, bấu chặt vào ga giường…
Sốc phản vệ sau sinh!
Tim Duy thắt lại. Hoảng hốt, anh vẫn ôm chặt đứa bé còn đỏ hỏn trong tay, lao ra ngoài, gào lên gọi bác sĩ.
An và Duy vốn là đôi bạn thân từ thuở nhỏ. Sau khi cha mẹ mất sớm, An về vùng quê này sống cùng bà ngoại. Suốt những năm tháng trưởng thành, ai trong xóm cũng thấy rõ tình cảm đặc biệt mà Duy dành cho cô. Ngày ngày, cậu đều đặn làm “tài xế” đưa đón An đến trường, chưa một lần để cô lẻ loi trên con đường làng đầy nắng gió. Lớn lên, Duy trở thành một thợ gỗ lành nghề. Dưới bàn tay khéo léo của anh, những mảnh gỗ tưởng chừng vô tri lại hóa thành những tác phẩm tinh xảo, đẹp đến nao lòng. Còn An, cô mở một tiệm may nhỏ ngay gần nhà. Bà ngoại giờ đã già yếu, chỉ có thể quanh quẩn trên chiếc giường cũ kĩ. Vì thế, An chưa từng nghĩ đến chuyện rời xa mảnh đất này, nơi cô còn có một người để yêu thương, để chăm sóc.
An thầm yêu Khánh - chàng trai có vẻ ngoài điển trai lại là con của một cán bộ trong làng. So với cô, dường như họ thuộc về hai thế giới khác nhau. An chỉ là một cô gái mồ côi, lớn lên trong sự chở che của bà ngoại, còn Khánh có gia đình bề thế, tương lai rộng mở. Thế nhưng, đôi mắt trong veo và nét dịu dàng của An đã khiến trái tim Khánh xao động. Họ lén lút hẹn hò, trao nhau những lời yêu thương trong những buổi chiều muộn bên cánh đồng lộng gió. Tưởng chừng mọi thứ cứ thế êm đềm trôi qua, cho đến một ngày, Khánh đột nhiên biến mất khỏi làng không một lời từ biệt, không một dấu vết, để lại An bàng hoàng với hàng loạt câu hỏi không lời đáp.
![]() |
Ảnh minh họa |
Người trong làng râm ran bàn tán, nói rằng Khánh vốn ham chơi, lại sa vào cờ bạc, nợ nần chồng chất. Số tiền cậu thiếu không hề nhỏ, đến mức bố mẹ phải đứng ra thanh toán thay, gánh một khoản nợ lớn để giữ danh dự gia đình. Sau chuyện đó, họ quyết định không thể để Khánh tiếp tục lông bông nữa, cậu được đưa lên thành phố, vào làm trong công ty của một người cậu, với hi vọng cuộc sống kỉ luật và công việc ổn định sẽ giúp cậu trưởng thành, thoát khỏi những tháng ngày chơi bời vô định.
Những ngày An và Khánh hẹn hò, Duy như người mất hồn. Nụ cười của An, ánh mắt long lanh hạnh phúc của cô mỗi khi nhắc đến Khánh, tất cả đều như những nhát dao cứa vào lòng anh. Đôi lần, An vẫn vô tư rủ anh đi cùng khi gặp Khánh, nhưng Duy chẳng thể nào thoải mái nổi. Ngồi đó, nhìn người con gái mình thầm yêu tay trong tay với kẻ khác, anh chỉ thấy nghẹn đắng. Duy biết rõ, trong mắt An, anh mãi chỉ là một người anh đã chở che, bảo vệ cô từ những ngày thơ bé. Còn tình cảm sâu kín mà anh giữ gìn suốt bao năm, có lẽ sẽ mãi chỉ là một bí mật chẳng ai hay…
- Thằng khốn!
Duy gầm lên, nắm đấm siết chặt, rồi giáng một cú thật mạnh vào thân cây gạo đầu làng. Nhựa cây ứa ra lẫn với máu từ bàn tay rớm đỏ, nhưng cơn đau ấy chẳng thấm gì so với nỗi tức giận đang cuộn trào trong lồng ngực. Trước mặt anh, An ôm mặt bật khóc nức nở: Cô đã mang thai với Khánh. Nhưng cô không đủ can đảm để báo cho Khánh hay bố mẹ cậu ta biết. Một cô thợ may nghèo như cô, làm sao có thể bước chân vào thế giới của họ? Giờ đây, Khánh đã có một cuộc sống tốt đẹp nơi phồn hoa đô hội, có lẽ chẳng còn nhớ gì đến mối tình lén lút ngày nào.
***
Cánh cửa phòng cấp cứu từ từ mở ra…
Năm tiếng dài đằng đẵng trôi qua, Anh bật dậy, mắt dán chặt vào vị bác sĩ bước ra từ bên trong. Khuôn mặt ông giờ đã giãn ra, không còn căng thẳng như trước.
- Về làm lại giấy khai sinh cho vợ đi nhé!
Vị bác sĩ vỗ nhẹ lên vai anh:
- Cô ấy có phúc lắm đấy. Sốc thuốc mạnh như vậy mà vẫn vượt qua cửa tử. Cậu cố gắng chăm sóc vợ nhé. Còn đứa bé, các nhân viên y tá của chúng tôi đang chăm sóc rất tốt rồi!
Duy như trút được tảng đá đè nặng trong lòng. Anh gật đầu liên tục, đôi mắt đỏ hoe, sống mũi cay xè.
Họ chưa từng làm đám cưới, nhưng suốt thời gian qua, ai cũng mặc nhiên xem Duy là chồng của An, là cha của đứa bé. Chính anh cũng chưa bao giờ phủ nhận điều đó. Từ lúc An mang thai, anh đã ở bên, lo lắng từng bữa ăn giấc ngủ, tỉ mỉ chăm sóc cô như thể sợ chỉ cần lơ là một chút, cô sẽ gầy đi mất. Cả bà ngoại An, tuổi đã cao, cũng được anh quan tâm chu đáo, không để bà phải lo nghĩ nhiều. Giờ đây, An nằm trong phòng Hồi sức tích cực, đứa bé lại được chăm sóc trong phòng sơ sinh. Ngày nào Duy cũng chạy qua chạy lại giữa hai phòng, chẳng chút ngơi nghỉ. Chỉ hơn một tuần mà anh đã gầy rộc đi trông thấy, đôi mắt thâm quầng vì những đêm dài thức trắng. Nhưng dù có mệt mỏi đến đâu, chỉ cần thấy An thở đều, thấy con nằm ngoan trong lồng kính, anh lại cảm thấy lòng mình ấm áp, như có thêm sức mạnh để tiếp tục.
***
- Ra mà xem, có chiếc xe VIP nào về đầu ngõ kìa!
Lũ trẻ nhao nhao chạy ào ra đầu làng, tiếng cười nói vang rộn cả một góc đường. Duy đang cặm cụi làm việc cũng ngẩng lên nhìn thoáng qua đám đông, nhưng rồi nhanh chóng quay lại với chiếc bàn gỗ còn dang dở. Anh phải hoàn thành sớm để kịp giao cho khách hàng, rồi còn tranh thủ ra chợ mua ít tôm về nấu cháo cho cu Tít.
Anh cứ thế cắm cúi làm, cho đến khi nghe thấy tiếng mấy bà trong làng rôm rả bàn tán khi đi ngang qua tiệm:
- "Dễ mà hai năm rồi thằng Khánh mới về làng nhỉ?".
- "Giờ nó mặc vest, đi xe sang như ông chủ lớn ấy, nhìn không ra luôn!".
Bàn tay Duy khựng lại giữa chừng. Tim anh bỗng đập nhanh hơn.
- Là Khánh sao?
Chiều buông nhẹ trên con ngõ nhỏ. Ánh hoàng hôn trải dài những vệt vàng ấm áp lên từng mái nhà, từng nhành cây trước cổng.
Thoáng thấy bóng Duy từ xa, cu Tít liền lẫm chẫm chạy ra, đôi chân nhỏ xíu loạng choạng nhưng gương mặt rạng rỡ. Vừa đến nơi, thằng bé đã nhào ngay vào lòng anh, cười giòn tan.
- "Máy bay này, Tít ơi!!".
Duy mở ba lô, lấy ra một chiếc máy bay bằng gỗ, từng đường nét đều được anh tỉ mỉ khắc từng chút một. Ánh mắt cu Tít sáng bừng lên, bàn tay bé nhỏ chộp lấy món quà, xuýt xoa đầy thích thú:
- "Đẹp! Đẹp quá!".
Duy bật cười, bế bổng thằng bé lên, xoay vòng vòng trong không trung như thể chính nó đang hóa thành một chiếc máy bay thực thụ. Tiếng cười trẻ thơ vang vọng khắp sân, hòa cùng cơn gió chiều, ấm áp đến lạ thường.
An đang lúi húi trong bếp, tiếng dao thớt lách cách hòa cùng mùi thơm của nồi canh nóng hổi. Qua ô cửa sổ nhỏ, cô thấy Duy đang ôm cu Tít, hai chú cháu cười đùa vui vẻ. Ánh mắt cô dịu lại, khóe môi bất giác cong lên thành một nụ cười nhẹ. Mẹ con cô thật may mắn khi có anh bên cạnh. Mỗi lần ai đó nhắc đến chuyện cưới xin, anh chỉ cười hiền:
- Chờ cu Tít lớn thêm chút đã, để nó còn cầm váy cưới cho mẹ chứ!
An biết rõ tấm chân tình ấy. Nhưng… cô là một kẻ lầm lỡ, từng đánh mất tuổi trẻ và cả tương lai bởi những sai lầm non dại. Anh xứng đáng có một người phụ nữ tốt hơn, một người không mang theo những vết thương lòng như cô. An nhớ lại cái ngày ở bệnh viện, giữa ranh giới mong manh của sự sống và cái chết, cô đã từng cảm thấy mình sắp chìm vào bóng tối vĩnh viễn. Nhưng chính tiếng gọi của Duy, những lời tha thiết bên tai, đã kéo cô trở lại. Nếu không có anh, có lẽ cô đã không thể qua khỏi.
- Anh ở lại ăn cơm với mẹ con em đã, cũng muộn rồi.
An khẽ lên tiếng khi thấy Duy đang thu dọn đồ nghề.
Anh ngẩng lên, cười hì hì:
- Thôi, để anh sửa xong cái giường cho ngoại rồi về. Mai mốt xong đợt hàng này, rảnh hơn, anh đóng cho ngoại cái giường mới. Cái này cũ quá rồi!
Duy quay sang xoa đầu cu Tít, giọng trìu mến:
- Cu Tít ngoan, cuối tuần chú Duy chở đi chơi nhé!
Rồi anh khoác vội chiếc áo, bước ra sân. Ánh trăng Rằm đổ dài bóng dáng anh trên con đường nhỏ, lặng lẽ mà vững chãi. Hôm nay, Duy cảm giác An có gì đó khác lạ. Ánh mắt cô thoáng chút bâng khuâng, có lẽ cô cũng đã biết chuyện Khánh trở về rồi chăng? Chuyện Duy là cha cu Tít, có người tin, kẻ ngờ. Bởi cu cậu chẳng có nét gì giống anh, mà trên mu bàn tay phải còn có một nốt ruồi to, giống hệt Khánh. Người ta đã từng nhiều lần thấy Khánh chở An đi chơi, nên nghi ngờ cũng chẳng phải không có lí do.
Hôm nay, trên đường đi chợ huyện giao hàng, Duy tình cờ nhìn thấy một tấm vải in hoa sen thật đẹp. An từng nói với anh: "Em thích sen, vì dù mọc từ bùn lầy, nó vẫn kiêu hãnh tỏa hương. Ai cũng có quyền lựa chọn cách mình vươn lên, phải không anh?" Duy mỉm cười, cẩn thận gói tấm vải lại như một món quà nhỏ. An chắc chắn sẽ thích. Thế nhưng, khi về đến cổng, bước chân anh chợt khựng lại. Chiếc xe sang bóng loáng đỗ ngay trước sân. Nhà có khách. Duy lặng lẽ đứng nép bên ngoài. Là Khánh!
Anh nghe giọng Khánh trách móc: "Em định giấu anh cả đời sao? Nếu không có người mách, nếu anh không nghi ngờ, không lén lấy tóc thằng bé đi xét nghiệm, thì bí mật này em sẽ chôn vùi mãi mãi phải không, An?".
Tiếng An nấc nghẹn.
- "Cuối tháng này anh về thành phố, em đưa con đi cùng anh. Với vị trí của anh bây giờ, anh dư sức cho mẹ con em một cuộc sống tốt đẹp".
Duy không nghe thêm nữa, quay người chạy đi. Mưa đã rơi từ lúc nào, lạnh buốt thấm vào da thịt. Khi về đến nhà, cả người anh đã ướt sũng. Những ngày sau đó, Duy bắt đầu tránh mặt An. Anh chỉ ghé qua khi cô đã ra tiệm may ngoài chợ, lặng lẽ để lại ít đồ ăn, vài món đồ chơi cho cu Tít rồi rời đi. Tấm vải hoa sen vẫn nằm gọn gàng trên bàn, có lẽ An chưa từng mở xem. Mỗi lần ôm cu Tít vào lòng, trái tim anh đau như ai bóp nghẹt. Ngoại nhìn anh, chỉ biết thở dài.
Thoáng chốc đã là cuối tháng! Nghe đâu, nhà Khánh đang làm bữa tiệc lớn tạm biệt cậu ấm quay lại thành phố. Đầu óc trống rỗng, đôi bàn tay như chẳng nghe lời, anh thả tấm biển, cửa hàng tạm nghỉ rồi ra bờ sông, cau có ném từng hòn đá xuống mặt nước. Một bức ảnh bằng gỗ anh tỉ mỉ khắc hình ba người, toan ném đi nhưng rồi lại không nỡ.
- Anh không định tặng em sao? Cả nhẫn cầu hôn, anh cứ thế bỏ như vậy sao Duy?
Duy giật mình quay lại. Vẫn là cô gái anh yêu với nụ cười như nắng Thu dịu nhẹ, bồng bềnh trong chiếc váy sen hồng. Đang ngẩn ngơ không hiểu sao An lại ở đây, bỗng “Chụt!”, cu Tít ở đâu ôm chầm lấy thơm má anh: “Ba… Ba…”.
- "Khánh… Khánh không đưa hai mẹ con đi sao?".
An bật cười khẽ, ánh mắt cô long lanh dưới hoàng hôn:
- "Em chưa từng nói là sẽ đi. Là anh tự nghĩ như vậy thôi…".
- Mà… chiếc nhẫn… sao em biết chuyện chiếc nhẫn?
An ngồi xuống bên cạnh, lặng nhìn ra dòng sông xa xăm. Cô mỉm cười, giơ đôi bàn tay đầy vết xước lên trước mặt:
- Em đã cả đêm lục tung bụi hoa hồng đấy. Gai đâm đến tê cả tay. Đau quá chừng! Còn chưa kịp bắt đền anh nữa…
Duy sững sờ. Hóa ra đêm ấy, An cũng có mặt ở đó. Anh đã định lặng lẽ rút lui, giấu đi tình cảm của mình và chúc phúc cho cô. Nhưng rồi, những bức ảnh mà Toản - thằng bạn chí cốt gửi đến đã khiến anh sôi sục. Trong vỏn vẹn hai năm, Khánh đã qua lại với không dưới 5 cô gái ở thành phố. Không phải vì bận rộn mà hắn không về thăm An, mà là vì chưa từng thật lòng với cô. Duy đã tìm đến, và cảnh tượng trước mắt khiến anh căm phẫn. Khánh đang lăn lộn trong sới bạc cùng đám thanh niên trong xóm. Không kìm nén được nữa, anh lao đến, tung cú đấm trời giáng. Giọng anh vỡ ra trong uất nghẹn:
- Đồ khốn! Mày có biết An đã trải qua những ngày tháng thập tử nhất sinh thế nào không? Tao yêu An, nhưng mày mới là cha của Tít. Tao không có quyền xen vào hai người. Tình yêu này, tao chỉ có thể giữ trong tim. Chiếc nhẫn này… mãi mãi cũng chẳng thể trao đến tay cô ấy! Nếu mày không thay đổi, nếu lại làm khổ An lần nữa, tao thề sẽ không để yên! Mẹ con cô ấy xứng đáng có một gia đình đúng nghĩa…
***
Duy siết chặt tay, đôi mắt đỏ hoe:
- Trời ạ… Anh xin lỗi. Lúc đó anh nóng quá… Anh cứ nghĩ em vẫn còn yêu Khánh, rằng mẹ con em cần một cuộc sống tốt hơn, chứ không phải ở bên một thằng thợ mộc…
Chưa kịp nói hết câu, An đã bịt miệng Duy lại. Một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má cô, lấp lánh dưới ánh chiều tà…
- "Em từng sai một lần, em không thể sai thêm lần nữa. Gia đình của em, là ở đây. Là anh".
Duy nghẹn lời. Cu Tít lại níu chặt lấy anh, rúc vào lòng như một chú mèo con:
- "Ba… ba không yêu Tít nữa sao?".
Bàn tay run run của Duy siết chặt lấy bức ảnh, rồi ôm cả hai mẹ con vào lòng. Cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, mang theo hương sen thoang thoảng trong chiều.
Hoa vẫn nở… Và bây giờ, đóa hoa ấy đã chọn ở lại bên anh.