Bà tôi

- Bà ốm rất nặng! Em về ngay! - Chiếc điện thoại di động phát ra tín hiệu, đằng kia tiếng chị ruột tôi mếu máo báo tin buồn..

Ba mươi năm về trước...

- Ba con chuẩn bị đi tết bà - Hai mươi tám tháng Chạp. Nắng cuối Đông từng giọt vàng rải đều trên sân gạch. Giữa sân rộng, cha tôi đang giang rộng hai tay nện phập phập vào chiếc cối đá để giã giò chả. Bên cạnh cha, mẹ đang vuốt vuốt lên từng chiếc lá dong, rồi lẹ làng lường nếp và rải đều nhân thịt và đỗ xanh lên đấy. Ba chị em, mẹ sinh dày cách năm một, cao gần bằng nhau, mỗi người mỗi việc: Chị cả Hiền lau mâm bát, tôi quét dọn nhà trên nhà dưới, còn cái Bình bé nhất nhà thì được “ưu tiên” vào chân sai vặt của mọi người... Đang gói bánh chưng, sực nhớ ra điều hệ trọng, nhìn các con, mẹ bảo- Hai chị em đi tết bà còn lo đường về kẻo tối...

- Cho con đi với - Em Bình tuổi mới lên ba, sà tới bên mẹ, nhăn mặt vòi vĩnh

- Con gái còn bé, chưa được đi... - Cha cau mày ra lệnh.

- Khi mô lớn, cha và mẹ sẽ cho con đi tết bà cùng với các anh chị - Ngừng bàn tay với mấy chiếc lá dong, vít đầu em vào lòng mình, mẹ âu yếm nói nhỏ...

Thành thông lệ của dân xứ Nghệ, năm nay hai chị em tôi thay mặt cả nhà đi tết bà ngoại. Bà ở xã bên kia đường cái quan, hai xã cách nhau bằng hai cánh đồng lúa.

- A, các cháu đã sang... - Bà ngoại chúng tôi chỉ sinh được một mình mẹ tôi. Hai gia đình mỗi bên chỉ độc nhất có một con, làm thông gia với nhau. Bố tôi, hai thân sinh đã mất. Còn bà ngoại thì chồng mất khi bà mới ngoài ba mươi. Sống một mình đơn côi, nên mỗi lần có con cháu về thăm, bà vô cùng mừng rỡ. Thấy chị em tôi, từ trong sân bước ra cổng, bà sà tới gần giang rộng hai tay ôm chầm lấy hai cháu. Đoạn, bà đón con gà trống thiến trên tay chị Hiền và hai cân nếp trên tay tôi. Đặt lễ tết lên bậc thềm, vuốt làn tóc mai nhiều sợi đã bạc sang hai bên cánh tai, bà cười lộ ra hai hàm răng đen nhức - Bố mẹ cháu cứ bày vẽ tết bà đậm ra ni (thế này). Để gà và nếp, bán đi lấy tiền cho các cháu ăn học... Hai cháu học giỏi chớ?

Bà tôi
Minh họa Lão Trần

- Dạ, cả hai đều đạt học sinh tiên tiến xuất sắc ạ! - Chị Hiền lễ phép.

- Học giỏi, bà sẽ có phần thưởng - Chỉ tay ra khoảnh vườn rộng chứa nhiều hồng, bưởi, cam, quýt, chanh, mít...; bà bảo - Hai cháu hái quả giúp bà để đặt lên bàn thờ và cho các cháu đem về nhà nữa... Ngoài ra, cho các cháu ăn thoải mái...

Năm đó, được bà cho phép, hai chị em tôi trèo lên các cây, hái đủ loại quả đưa xuống để chuẩn bị làm mâm ngũ quả cho hai nhà. Sau đấy, hai chúng tôi ăn một bận thả cửa. Từng múi cam, múi bưởi, quả ổi chín mọng và ngọt lịm lần lượt vào dạ dày của hai kẻ thèm khát, háu ăn. Ăn nhiều đến mức no căng bụng, đến bữa cơm tối mặc dầu có nhiều thức ăn bà nấu rất ngon, chúng tôi cũng không thể nào ngốn thêm được miếng nào nữa. Lần đó, do ăn quá no, trời lại đã quá tối, chúng tôi ở lại với bà một đêm. Thương bà quá chừng, được nằm hơi ấm của hai đứa cháu ngoại mà bà cảm thấy như được nằm hai bên thiên thần. Bà nằm giữa hai tay ôm lấy hai cháu, ba bà cháu rỉ rích đến ba giờ sáng mà vẫn chưa chợp mắt.

Bà sống đơn côi. Bà trở thành trung tâm của gia đình tôi.

Đến năm bé Bình lên học vỡ lòng. Tết bà, nó đòi đi bằng được. Cha tôi miễn cưỡng bảo: Đi song cẩn thận kẻo họa! Được cha đồng ý, nhảy cao chân, nó reo lên sung sướng. Lần này tết bà là một cân thịt lợn và hai cân nếp; ba chị em rồng rắn kéo nhau đi. Lên đến đường quốc lộ, nhìn chiếc xe đang chạy, nó ngộ nghĩnh hỏi chị Hiền: Chị ơi, con cua chi mà to rứa chị? Tôi mỉm cười véo vào tai nó: Ngu ơi là ngu, chiếc xe ô tô bốn bánh, nhìn gà hóa cuốc! Đến nhà bà, được bà chiều chuộng, bé Bình tót ngay lên cây cam hái quả. Không may cành bị gãy, nó rơi tuột xuống gốc, sưng chân. Ôm chầm lấy cháu, mặt bà xanh xám, toàn thân run lên bần bật. Tá hỏa, bà chạy đi, một lúc sau đem về một ông thầy lang người trong xã. May nhờ ông thầy lang, nếu không năm đó, gia đình tôi suýt mất tết. Hú vía!

Đầu năm sau, chiến tranh phá hoại của giặc Mỹ lan ra toàn quốc. Đang còn độ tuổi nghĩa vụ quân sự, cha chúng tôi tòng quân ra trận đáp lời kêu gọi của non sông đất nước. Trước lúc ra đi, ôm từng người con, cha dặn dò cẩn trọng. Ba chúng tôi tiễn cha ra đến đường làng. Riêng mẹ, không dám nhìn chồng, chỉ đứng bên bức vách gạt lệ. Vắng cha, cái cột chống cho cả nhà; bốn mẹ con quấn quý bên nhau đỡ đần nhau vượt qua những tháng ngày chiến tranh. Ngày ngày mẹ tay cày tay trâu, nuôi gà nuôi lợn làm đúng phận sự một người vợ đảm. Ba chị em tôi, mỗi ngày một buổi đến trường, một buổi chăn trâu cắt cỏ, cơm nước đỡ đần mẹ... Nhưng đến đầu năm 1968, tai họa đến với cả nhà: Nhận được giấy báo tử cha hi sinh ỏ chiến trường miền Nam! Những ngày đầu thật tang thương, chúng tôi đều bỏ học. Nhưng không thể để tình cảnh vô vọng này kéo dài, mẹ là người đầu tiên đứng dậy! Gạt nước mắt, mẹ bảo: Cha các con hi sinh vì đất nước, các con hãy làm đúng phận sự của mình, sống xứng đáng con của một liệt sĩ anh hùng. Bốn mẹ con lại tiếp tục ai “phận sự” nấy như lời động viên của mẹ. Nhưng, 1968, một năm qúa ác nghiệt với gia đình tôi. Bước sang đầu tháng 12 âm lịch, nửa đêm ba chiếc F105 xuất hiện, trong tiếng ì ầm pháo sáng đỏ bừng trời. Nghe tiếng máy bay, mẹ đánh thức các con dậy. Ba chúng tôi vừa vào hầm, một quả bom nổ đúng vào nhà. Mẹ vào mới được nửa thân. Hai mảnh bom cắt đúng vào hai bắp chân mẹ. Chỉ nghe mẹ “ứ” lên một tiếng, mặc máy bay gầm rú, chị Hiền và tôi trườn ra khỏi hầm. Trong ánh pháo sáng, hai cặp mắt hoa lên khi nhìn thấy hai bắp đùi mẹ bị bom cắt cụt ngủn, máu ra lênh láng! “Mẹ ơi!” ôm lấy mẹ, chúng tôi kêu thét lên! Trong cơn hấp hối, mẹ nói lời cuối cùng: Các con... con... về ở với bà ngoại...!

Từ đấy, chúng tôi thêm một gánh nặng cho bà. Toàn bộ gia cơ bị bom phá, cháy trụi hết. Chỉ trơ lại nền nhà và mảnh vườn xác xơ khét lẹt. Ở được mấy hôm với gia đình bác tộc trưởng trong họ, nhớ lời trăng trối của mẹ và chiểu theo yêu cầu của bà, chúng tôi theo về bên Ngoại ở. Những năm tháng chồng chất gian khó. Bà ngày một già yếu, không thể ra đồng làm ruộng. Chỉ trông chờ vào mảnh vườn hoa quả. Làm gì đây để nuôi đàn cháu ăn học? Khổ nhất là buổi đầu mới về nhà bà. Cái Bình xưa nay luôn sống cạnh mẹ. Giờ đây, đêm nằm vắng mùi mẹ, nửa đêm nó kêu gào: “Mẹ ơi! Mẹ ơi! Về với con!”. Dỗ mãi vẫn không nín. Buộc lòng chị Hiền phải cõng nó lên lưng cùng với bà và tôi đưa nó ra ngõ vờ tìm mẹ.

Chỉ trông vào vườn hoa quả và nuôi lợn gà vẫn không đủ để nuôi sống cả nhà và mấy cháu ăn học; bà phải chạy vạy làm các nghề phụ khác nữa: Đi bắt cua đồng, bắt ốc đưa ra chợ bán. Thấy vậy, thương bà, chị Hiền và tôi cũng theo bà tập bắt cua và ốc. Chợ quê gần nhà, hai ngày một phiên, bà đưa “hàng” ra ngồi bán. Có lần, trưa không thấy bà về, tôi ba chân bốn cẳng chạy ra chợ. Bên gốc lều, bà ngồi cạnh một rổ đầy cua. Người xanh xao, tay nổi gân xanh, bà đang ngồi ngáp, mắt nhớn nhác nhìn mong người đến mua; thương tâm quá, tôi khe khẽ ngồi xuống bên bà, nước mắt vòng quanh mi. Hôm sau nữa lại đến lượt em Bình. Đã mười hai giờ trưa, không thấy em về, chị Hiền và tôi cũng chạy ra chợ. Chao ôi, bên hàng bánh đúc, em Bình ngồi xo ro với rổ ốc nhồi, mặt ruồi bâu đầy mắt. Không cầm nổi sự thương cảm, chị Hiền liền ngồi thụp xuống ôm lấy cổ em. Đến lượt chị Hiền. Trời đã trưa, hàng đang ế, thì có một thanh niên đến mua cả rổ. Chị đòi bao nhiêu, anh trả bấy nhiêu, không kì kèo. Chị tôi mừng rơn. Thì ra, anh chàng này là một kĩ sư nông nghiệp, công tác ở sở, bị sắc đẹp chinh phục, người sau này là chồng chị. Tình nảy nở trong đời cua ốc, hoạn nạn có nhau ở chốn quê nghèo!

Đất miền Trung hạn và lũ thay nhau hoành hành. Đói rét triền miên. Nhờ bà chạy vạy, lo bận cơm bận cháo, có nhiều bận phải ăn cua đồng cặp với lá lộc vừng và rau má. Khó khăn thế, mà ba chị em còn dành dụm tiền để mua được một cân nếp để đúng ngày tết bà. Đón nhận cân nếp giữa trùng vây khó khăn, xúc động, bà tôi nghẹn ngào chỉ biết ôm lấy ba cháu. Năm tháng qua mau. Ba chị em tôi vẫn học hết lớp này sang lớp khác. Tốt nghiệp cấp II, chị Hiền tự nguyện nghỉ học, dành tất cả tương lai cho hai em. Rồi tôi thi đậu vào đại học. Bốn năm sau, tiếp đến em Hiền. Tôi Sư phạm. Em Bình Ngoại ngữ. Tiền ăn học, bao thứ tốn kém đều nhờ vào bàn tay bà và vợ chồng chị Hiền. Trường ở gần nhau, hai anh em tôi nguyện học thật giỏi để đền đáp nguyện vọng của bà và chị. Hình ảnh bà và chị luôn hiện lên trước mắt thúc giục chúng tôi hãy cố gắng lên hơn nữa...

Tám năm sau. Lần lượt tôi rồi đến em Bình đều tốt nghiệp đại học với tấm bằng xuất sắc. Cả hai đều được giữ lại trường làm cán bộ giảng dạy. Tôi đã lớn tuổi, rồi em Bình cũng lớn tuổi. Cả hai anh em đều chung một ý nghĩ: Chưa vội xây dựng gia đình, dùng lương hàng tháng để giúp bà và chị ở quê. Ở quê bà đã lên tuổi chín mươi, ốm đau thường xuyên. May nhờ chị lấy chồng - anh là con thầy lang trong xã, là người mua cua liền cả rổ ngày ấy- ở rể chung nhà với bà. Không có bà và chị, chắc chắn chúng tôi không có sự tốt đẹp của ngày hôm nay.

«Bà đã đỡ, các em đừng quá lo». Vừa đúng ngày 16 tháng 12 âm lịch, tôi và em Bình, sắp chuẩn bị lên đường về quê thì nhận được tin thứ hai của chị Hiền báo tin bà đã đỡ. Vững tin, hai anh em mừng rỡ. Chắc chắn về lần này sẽ gặp bà, hai anh em tôi đã chuẩn bị những thứ để về tết người mình kính yêu: Một bộ quần áo ấm siêu nhẹ, hai hộp mứt, kẹo đủ loại, hai chai rượu... Phải có cái tết bà thật sang, ngoài ra còn có quà và tiền cho vợ chồng chị Hiền nữa. Ngồi trên xe khách liên tỉnh Giáp Bát- Miền Trung, mong bà mau chóng bình phục, lòng hai em vui mừng khôn tả. Vui mừng thêm khi trong tiếng xe chạy êm, tiếng em Bình, ghé tai tôi thầm thì: Sau tết em sẽ được sang nước Anh nghiên cứu sinh. Xe đã chạy nhanh nhưng hai anh em muốn xe chạy nhanh hơn nữa để mau chóng được gặp bà!.

Truyện ngắn của Lê Thế Ý

Tin liên quan

Cùng chuyên mục

Những bông hoa cuối ngày

Những bông hoa cuối ngày

Màn đêm buông xuống, thành phố đã lên đèn. Mùa này trời nhanh tối, đúng là ngày tháng mười chưa cười đã tối. Hân lo lắng vội tỉa tót những bông hoa còn lại, bó chúng thành những bó nhỏ rồi xịt nước lên cho tươi tắn.
Sóng yên

Sóng yên

Hải đi ngang qua lớp của một cô giáo. Nhìn trên bục giảng, đóa hoa hồng trắng được cắm rất tinh tế trong một cái giỏ xinh xắn. Ngoài cửa có một chậu nước và cái khăn mặt để lau tay vắt trên một cái giá nhỏ bên cạnh.

Tin khác

Giữ trọn đạo làm dâu

Giữ trọn đạo làm dâu
Anh Nguyễn Xuân Thành và chị Lê Hồng Duyên đều ở trong Ban chấp hành xã Đoàn. Năm anh Thành 27 tuổi, chị Duyên 25 tuổi, anh chị tổ chức lễ thành hôn. Sau ba tháng, anh Thành lên đường nhập ngũ. Biết vợ đã có mang, anh cầm tay dặn dò:

Những cánh rừng đều xanh

Những cánh rừng đều xanh
Trở về quê sau bao năm lăn lộn, phóng tầm mắt nhìn quanh, những cánh rừng đã phục sinh. Quê hương vùng lõm, kí ức tuổi thơ là những mảng rừng xám xịt da beo với những đống tro nguội lạnh sau một trận lửa rừng rực.

Đồng đội

Đồng đội
Quyết vừa tới nhà, vứt “phịch” chiếc ba lô lộn ngược một cái nơi hè, vừa thở vừa nói với chị dâu:

Hoa hồng Vu lan...

Hoa hồng Vu lan...
Chị mới dọn về xóm, xây cái nhà nhỏ, định cư luôn. Con trai chị với con tôi chung lớp 5, ngày nào cũng qua nhà chơi. Thằng nhỏ lễ phép, chỉ phải cái hơi… sa đà: Sa vô chơi là quên luôn trời đất; bữa cơm nào mẹ cũng phải vác roi đi kiếm! Vài lần trò chuyện xã giao mới biết: Té ra chị Hân cũng mẹ đơn thân.

Gánh nặng nợ nước, xem nhẹ thù nhà

Gánh nặng nợ nước, xem nhẹ thù nhà
Dựa trên câu chuyện lịch sử có thật: Hưng đạo Đại vương Trần Quốc Tuấn gác lại thù nhà, chuyên tâm phò tá triều đình nhà Trần ba lần đánh tan quân Nguyên Mông, bảo vệ đất nước...

Hội Minh thề

Hội Minh thề
Năm 1561 Thái hoàng Thái hậu Vũ Thị Ngọc Toản (vợ của Thái thượng hoàng Mạc Đăng Dung) lập nên ấp Lan Niểu (nay là làng Hòa Liễu, xã Thuận Thiên, huyện Kiến Thụy, TP Hải Phòng). Bà quyên góp tôn tạo ngôi chùa cổ Thiên Phúc (nay là chùa Hòa Liễu, di tích lịch sử cấp quốc gia năm 2013). Phần quyên góp còn dư sau khi tôn tạo chùa, bà cho mua ruộng để chia cho dân cày và làm ruộng công, lập quỹ giúp đỡ người nghèo, neo đơn… Để phòng xảy ra tư lợi, bà cùng dân làng lập ra Hội Minh thề và Hịch Minh thề. Hội Minh thề được duy trì nghiêm cẩn trong suốt thời gian nhà Mạc trị vì. Rồi có thời gian bị lãng quên. Năm 2002 Hội Minh thề được chính quyền và Nhân dân địa phương phục dựng. Hội Minh thề được triều nhà Nguyễn thế kỷ thứ XIX sắc phong bốn chữ vàng “Mỹ tục khả phong”…

Dòng sông tuổi thơ

Dòng sông tuổi thơ
Trong cuộc đời mỗi con người, ai cũng phải trải qua những buồn vui, sóng gió đẩy đưa... Sông quê hương vẫn nằm đó, lắng nghe tiếng đổi thay của mỗi tuổi thơ, dịu dàng và thân thuộc.

Bà nội

Bà nội
Buổi chiều, bố đi làm về. Vào bàn ăn, vừa mở lồng bàn, bố đã reo: Trời! Bà cho cả nhà ăn những gì mà trông đã thấy ngon thế này. Nghe tiếng bố, Hiệp và Khuê, đứa mười lăm, đứa mười hai đang ở ngoài phòng học liền chạy vào. Trên bàn ăn, như có phép lạ, hiện lên sáu đĩa bánh trôi, sáu bát bánh chay, tất cả đều trắng phau.

Cô nàng i ngắn

Cô nàng i ngắn
Chuyến đi cao nguyên đá Đồng Văn của tôi lần ấy hoàn toàn ngẫu hứng. Nó được hình thành khi tôi ghé thăm anh bạn thân đang công tác tại Báo Biên Phòng.

Người thầy của tôi

Người thầy của tôi
Cho tới giờ mỗi khi nhắc lại và biết ơn nhất, tôi vẫn luôn nghĩ về thầy Tiêu Âm, người thầy đã dìu dắt tôi suốt những tháng năm cấp hai và cũng là người đã cổ vũ tôi rất nhiều khi tôi đến với nghề viết.

Một vòng nhân gian

Một vòng nhân gian
Ni cô Tuệ Tâm đang quét dọn những lá vàng rụng của đêm qua. Buổi sáng không khí bao giờ cũng trong lành, tĩnh lặng như nghe được cả tiếng lá rơi. Ni cô vừa chăm chú theo từng nhát chổi đưa đi đưa lại, vừa niệm Nam mô.

Con chim sẻ cụt chân

Con chim sẻ cụt chân
Hôm nay ngày nghỉ, An được các bạn Quân, Tư rủ đi bẫy chim sẻ. Bẫy Quân mượn của anh mình. Nó biết cách bẫy, Tư có nhiệm vụ kiếm ít thóc, còn An đi theo chỉ để hụ hợ như… xách chim bắt được chẳng hạn. Sở dĩ An đi là muốn kiếm con chim, để nướng cho bà ngoại mình bồi dưỡng. Bà của An là thương binh. Trước kia bị thương ở chân, đang ốm.

Giọt nước mắt muộn màng

Giọt nước mắt muộn màng
“Ông đi đâu đấy? Chắc ông lại sang sông chứ gì?” Tôi cười, gọi khi ông Vĩ dắt xe máy đi phía sau cách tôi một quãng. Ông Vĩ quay lại nhìn tôi, gật đầu. Tôi thật ái ngại cho ông. Đúng là thân làm tội đời. Tám mốt tuổi đầu mà vẫn long đong chỗ ăn chỗ ở, sống chui sống lủi.

Day dứt

Day dứt
Chiếc Kia Morning đưa Phương Thảo vượt qua cửa khẩu Mộc Bài đến trung tâm tỉnh Battambang. Theo địa chỉ, lái xe người Việt kiều còn khá trẻ, tiếp tục đưa chị qua thị trấn huyện Sisophon, đến một làng quê yên tĩnh nằm sát chân núi gần giáp biên giới Thái Lan.

Tia nắng mùa Xuân

Tia nắng mùa Xuân
Bình phải dò dẫm hồi lâu, cố gắng lách nghiêng người giữa cái khe hở được tạo thành bởi hai dãy nhà liền kề, mới tới được vị trí cần đặt chiếc đèn pin.
Xem thêm
Sức vươn mạnh mẽ của CLB dưỡng sinh người cao tuổi huyện Cư Kuin

Sức vươn mạnh mẽ của CLB dưỡng sinh người cao tuổi huyện Cư Kuin

Huyện Cư Kuin, tỉnh Đắk Lắk có 9.000 hội viên Hội NCT.
Google tôn vinh nghệ thuật Đờn ca tài tử Nam Bộ

Google tôn vinh nghệ thuật Đờn ca tài tử Nam Bộ

Hình ảnh Google Doodle tôn vinh nghệ thuật Đờn ca tài tử Nam Bộ nhân dịp 10 năm được công nhận Di sản Văn hóa thế giới do nghệ sỹ Camelia Pham minh họa, thể hiện các nghệ sỹ biểu diễn đờn ca tài tử.
Xứ Truồi mít ngọt, dâu thơm...

Xứ Truồi mít ngọt, dâu thơm...

"Xứ Truồi mít ngọt, dâu thơm/ Anh về làm rể canh, cơm đủ đầy/ Lại thêm “bánh ướt heo quay”/ Anh ăn mê mẩn, quên ngày, quên đêm…".
Tuyến phố Châu Âu phiên bản Việt sẽ xuất hiện tại Long An

Tuyến phố Châu Âu phiên bản Việt sẽ xuất hiện tại Long An

Ngày 9/12 tới đây, Đại lộ thương mại tại trung tâm huyện Đức Hòa – Long An sẽ được khai trương tại đường 3/2, mở đầu cho chuỗi sự kiện giải trí và ẩm thực sôi động nhất từ trước đến nay. Bạn đã sẵn sàng đắm mình vào chuỗi các lễ hội vui tươi, hứa hẹn sẽ mang đến những trải nghiệm bùng nổ, “đốt cháy” mọi giác quan?
Đón Noel sớm: Cha mẹ nô nức đưa con đi check in “Khu rừng pha lê” cách hồ Hoàn Kiếm 14km

Đón Noel sớm: Cha mẹ nô nức đưa con đi check in “Khu rừng pha lê” cách hồ Hoàn Kiếm 14km

Như một món quà gửi tặng cư dân và chào đón năm mới 2024, chủ đầu tư Thành phố xanh Ecopark thiết kế “Khu rừng pha lê” lung linh với cây thông khổng lồ, liên tục đổi màu với 16 sắc màu rực rỡ. Tại “khu rừng pha lê”, tuyết cũng rẽ rơi thật dày để cư dân và
Cáp treo hay cách để phát triển du lịch bền vững?

Cáp treo hay cách để phát triển du lịch bền vững?

Bên cạnh những di sản thiên nhiên và văn hóa được UNESCO công nhận, hình ảnh du lịch Việt Nam với bạn bè quốc tế trong thời đại mới còn gắn liền với những công trình đáng kinh ngạc như cáp treo, được truyền thông thế giới khen ngợi là cách để phát triển d
Lịch sử đối đầu, nhận định Tottenham vs West Ham, 3 giờ 15 ngày 08/12

Lịch sử đối đầu, nhận định Tottenham vs West Ham, 3 giờ 15 ngày 08/12

Trận đấu giữa Tottenham vs West Ham diễn ra vào lúc 3 giờ 15 ngày 08/12. Ngày mới Online thống kê lịch sử đối đầu Tottenham vs West Ham, nhận định Tottenham vs West Ham và dự kiến đội hình hai bên.
Link xem bóng đá MU vs Chelsea hôm nay, 03h15 ngày 7/12

Link xem bóng đá MU vs Chelsea hôm nay, 03h15 ngày 7/12

Cập nhật link xem bóng đá MU vs Chelsea hôm nay, 03h15 ngày 7/12. Link xem trực tiếp bóng đá trên Internet, điện thoại được cập nhật liên tục phục vụ quý độc giả quan tâm.
Việt Nam chính thức sở hữu bản quyền phát sóng EURO 2024

Việt Nam chính thức sở hữu bản quyền phát sóng EURO 2024

Ngày 6/12, Tổng công ty Viễn thông Viettel (Viettel Telecom) tổ chức sự kiện công bố bản quyền phát sóng EURO 2024.
Thí sinh mang 2 dòng máu Việt - Nga đạt quán quân cuộc thi "Tìm kiếm tài năng MC nhí 2023"

Thí sinh mang 2 dòng máu Việt - Nga đạt quán quân cuộc thi "Tìm kiếm tài năng MC nhí 2023"

Sau gần 3 tháng khởi động với sự tham gia của 300 thí sinh tiểu học, trung học cở sở tại TP. HCM, Tây Ninh, Bến Tre, Bà Rịa - Vũng Tàu, Kiên Giang, Đắk Lắk, Bình Định, chương trình “Tìm kiếm Tài năng MC nhí 2023” đã thành công tốt đẹp với đêm chung kết vừa diễn ra tại Đài Phát thanh - Truyền hình Tây Ninh.
“Viên đá ngũ sắc” – những giọt nước mắt hạnh phúc cho 17 năm

“Viên đá ngũ sắc” – những giọt nước mắt hạnh phúc cho 17 năm

Dưới ánh đèn sân khấu lung linh, bức tranh tình yêu và hy vọng mở ra trước mắt khán giả trong vở nhạc kịch "Viên đá ngũ sắc".
Từ Charlie Puth đến Maroon 5: Dấu ấn tầm vóc quốc tế của lễ hội âm nhạc 8Wonder

Từ Charlie Puth đến Maroon 5: Dấu ấn tầm vóc quốc tế của lễ hội âm nhạc 8Wonder

Cuộc “đổ bộ” của những ngôi sao âm nhạc hàng đầu thế giới, từ Charlie Puth đến Maroon 5 đã cho thấy độ “chịu chơi” của 8Wonder khi các nghệ sĩ đều đang ở đỉnh cao sự nghiệp và có hàng triệu người hâm mộ trên toàn cầu. Hơn hết, 8Wonder được kỳ vọng sẽ trở
Phiên bản di động