Bà tôi

- Bà ốm rất nặng! Em về ngay! - Chiếc điện thoại di động phát ra tín hiệu, đằng kia tiếng chị ruột tôi mếu máo báo tin buồn..

Ba mươi năm về trước...

- Ba con chuẩn bị đi tết bà - Hai mươi tám tháng Chạp. Nắng cuối Đông từng giọt vàng rải đều trên sân gạch. Giữa sân rộng, cha tôi đang giang rộng hai tay nện phập phập vào chiếc cối đá để giã giò chả. Bên cạnh cha, mẹ đang vuốt vuốt lên từng chiếc lá dong, rồi lẹ làng lường nếp và rải đều nhân thịt và đỗ xanh lên đấy. Ba chị em, mẹ sinh dày cách năm một, cao gần bằng nhau, mỗi người mỗi việc: Chị cả Hiền lau mâm bát, tôi quét dọn nhà trên nhà dưới, còn cái Bình bé nhất nhà thì được “ưu tiên” vào chân sai vặt của mọi người... Đang gói bánh chưng, sực nhớ ra điều hệ trọng, nhìn các con, mẹ bảo- Hai chị em đi tết bà còn lo đường về kẻo tối...

- Cho con đi với - Em Bình tuổi mới lên ba, sà tới bên mẹ, nhăn mặt vòi vĩnh

- Con gái còn bé, chưa được đi... - Cha cau mày ra lệnh.

- Khi mô lớn, cha và mẹ sẽ cho con đi tết bà cùng với các anh chị - Ngừng bàn tay với mấy chiếc lá dong, vít đầu em vào lòng mình, mẹ âu yếm nói nhỏ...

Thành thông lệ của dân xứ Nghệ, năm nay hai chị em tôi thay mặt cả nhà đi tết bà ngoại. Bà ở xã bên kia đường cái quan, hai xã cách nhau bằng hai cánh đồng lúa.

- A, các cháu đã sang... - Bà ngoại chúng tôi chỉ sinh được một mình mẹ tôi. Hai gia đình mỗi bên chỉ độc nhất có một con, làm thông gia với nhau. Bố tôi, hai thân sinh đã mất. Còn bà ngoại thì chồng mất khi bà mới ngoài ba mươi. Sống một mình đơn côi, nên mỗi lần có con cháu về thăm, bà vô cùng mừng rỡ. Thấy chị em tôi, từ trong sân bước ra cổng, bà sà tới gần giang rộng hai tay ôm chầm lấy hai cháu. Đoạn, bà đón con gà trống thiến trên tay chị Hiền và hai cân nếp trên tay tôi. Đặt lễ tết lên bậc thềm, vuốt làn tóc mai nhiều sợi đã bạc sang hai bên cánh tai, bà cười lộ ra hai hàm răng đen nhức - Bố mẹ cháu cứ bày vẽ tết bà đậm ra ni (thế này). Để gà và nếp, bán đi lấy tiền cho các cháu ăn học... Hai cháu học giỏi chớ?

Bà tôi
Minh họa Lão Trần

- Dạ, cả hai đều đạt học sinh tiên tiến xuất sắc ạ! - Chị Hiền lễ phép.

- Học giỏi, bà sẽ có phần thưởng - Chỉ tay ra khoảnh vườn rộng chứa nhiều hồng, bưởi, cam, quýt, chanh, mít...; bà bảo - Hai cháu hái quả giúp bà để đặt lên bàn thờ và cho các cháu đem về nhà nữa... Ngoài ra, cho các cháu ăn thoải mái...

Năm đó, được bà cho phép, hai chị em tôi trèo lên các cây, hái đủ loại quả đưa xuống để chuẩn bị làm mâm ngũ quả cho hai nhà. Sau đấy, hai chúng tôi ăn một bận thả cửa. Từng múi cam, múi bưởi, quả ổi chín mọng và ngọt lịm lần lượt vào dạ dày của hai kẻ thèm khát, háu ăn. Ăn nhiều đến mức no căng bụng, đến bữa cơm tối mặc dầu có nhiều thức ăn bà nấu rất ngon, chúng tôi cũng không thể nào ngốn thêm được miếng nào nữa. Lần đó, do ăn quá no, trời lại đã quá tối, chúng tôi ở lại với bà một đêm. Thương bà quá chừng, được nằm hơi ấm của hai đứa cháu ngoại mà bà cảm thấy như được nằm hai bên thiên thần. Bà nằm giữa hai tay ôm lấy hai cháu, ba bà cháu rỉ rích đến ba giờ sáng mà vẫn chưa chợp mắt.

Bà sống đơn côi. Bà trở thành trung tâm của gia đình tôi.

Đến năm bé Bình lên học vỡ lòng. Tết bà, nó đòi đi bằng được. Cha tôi miễn cưỡng bảo: Đi song cẩn thận kẻo họa! Được cha đồng ý, nhảy cao chân, nó reo lên sung sướng. Lần này tết bà là một cân thịt lợn và hai cân nếp; ba chị em rồng rắn kéo nhau đi. Lên đến đường quốc lộ, nhìn chiếc xe đang chạy, nó ngộ nghĩnh hỏi chị Hiền: Chị ơi, con cua chi mà to rứa chị? Tôi mỉm cười véo vào tai nó: Ngu ơi là ngu, chiếc xe ô tô bốn bánh, nhìn gà hóa cuốc! Đến nhà bà, được bà chiều chuộng, bé Bình tót ngay lên cây cam hái quả. Không may cành bị gãy, nó rơi tuột xuống gốc, sưng chân. Ôm chầm lấy cháu, mặt bà xanh xám, toàn thân run lên bần bật. Tá hỏa, bà chạy đi, một lúc sau đem về một ông thầy lang người trong xã. May nhờ ông thầy lang, nếu không năm đó, gia đình tôi suýt mất tết. Hú vía!

Đầu năm sau, chiến tranh phá hoại của giặc Mỹ lan ra toàn quốc. Đang còn độ tuổi nghĩa vụ quân sự, cha chúng tôi tòng quân ra trận đáp lời kêu gọi của non sông đất nước. Trước lúc ra đi, ôm từng người con, cha dặn dò cẩn trọng. Ba chúng tôi tiễn cha ra đến đường làng. Riêng mẹ, không dám nhìn chồng, chỉ đứng bên bức vách gạt lệ. Vắng cha, cái cột chống cho cả nhà; bốn mẹ con quấn quý bên nhau đỡ đần nhau vượt qua những tháng ngày chiến tranh. Ngày ngày mẹ tay cày tay trâu, nuôi gà nuôi lợn làm đúng phận sự một người vợ đảm. Ba chị em tôi, mỗi ngày một buổi đến trường, một buổi chăn trâu cắt cỏ, cơm nước đỡ đần mẹ... Nhưng đến đầu năm 1968, tai họa đến với cả nhà: Nhận được giấy báo tử cha hi sinh ỏ chiến trường miền Nam! Những ngày đầu thật tang thương, chúng tôi đều bỏ học. Nhưng không thể để tình cảnh vô vọng này kéo dài, mẹ là người đầu tiên đứng dậy! Gạt nước mắt, mẹ bảo: Cha các con hi sinh vì đất nước, các con hãy làm đúng phận sự của mình, sống xứng đáng con của một liệt sĩ anh hùng. Bốn mẹ con lại tiếp tục ai “phận sự” nấy như lời động viên của mẹ. Nhưng, 1968, một năm qúa ác nghiệt với gia đình tôi. Bước sang đầu tháng 12 âm lịch, nửa đêm ba chiếc F105 xuất hiện, trong tiếng ì ầm pháo sáng đỏ bừng trời. Nghe tiếng máy bay, mẹ đánh thức các con dậy. Ba chúng tôi vừa vào hầm, một quả bom nổ đúng vào nhà. Mẹ vào mới được nửa thân. Hai mảnh bom cắt đúng vào hai bắp chân mẹ. Chỉ nghe mẹ “ứ” lên một tiếng, mặc máy bay gầm rú, chị Hiền và tôi trườn ra khỏi hầm. Trong ánh pháo sáng, hai cặp mắt hoa lên khi nhìn thấy hai bắp đùi mẹ bị bom cắt cụt ngủn, máu ra lênh láng! “Mẹ ơi!” ôm lấy mẹ, chúng tôi kêu thét lên! Trong cơn hấp hối, mẹ nói lời cuối cùng: Các con... con... về ở với bà ngoại...!

Từ đấy, chúng tôi thêm một gánh nặng cho bà. Toàn bộ gia cơ bị bom phá, cháy trụi hết. Chỉ trơ lại nền nhà và mảnh vườn xác xơ khét lẹt. Ở được mấy hôm với gia đình bác tộc trưởng trong họ, nhớ lời trăng trối của mẹ và chiểu theo yêu cầu của bà, chúng tôi theo về bên Ngoại ở. Những năm tháng chồng chất gian khó. Bà ngày một già yếu, không thể ra đồng làm ruộng. Chỉ trông chờ vào mảnh vườn hoa quả. Làm gì đây để nuôi đàn cháu ăn học? Khổ nhất là buổi đầu mới về nhà bà. Cái Bình xưa nay luôn sống cạnh mẹ. Giờ đây, đêm nằm vắng mùi mẹ, nửa đêm nó kêu gào: “Mẹ ơi! Mẹ ơi! Về với con!”. Dỗ mãi vẫn không nín. Buộc lòng chị Hiền phải cõng nó lên lưng cùng với bà và tôi đưa nó ra ngõ vờ tìm mẹ.

Chỉ trông vào vườn hoa quả và nuôi lợn gà vẫn không đủ để nuôi sống cả nhà và mấy cháu ăn học; bà phải chạy vạy làm các nghề phụ khác nữa: Đi bắt cua đồng, bắt ốc đưa ra chợ bán. Thấy vậy, thương bà, chị Hiền và tôi cũng theo bà tập bắt cua và ốc. Chợ quê gần nhà, hai ngày một phiên, bà đưa “hàng” ra ngồi bán. Có lần, trưa không thấy bà về, tôi ba chân bốn cẳng chạy ra chợ. Bên gốc lều, bà ngồi cạnh một rổ đầy cua. Người xanh xao, tay nổi gân xanh, bà đang ngồi ngáp, mắt nhớn nhác nhìn mong người đến mua; thương tâm quá, tôi khe khẽ ngồi xuống bên bà, nước mắt vòng quanh mi. Hôm sau nữa lại đến lượt em Bình. Đã mười hai giờ trưa, không thấy em về, chị Hiền và tôi cũng chạy ra chợ. Chao ôi, bên hàng bánh đúc, em Bình ngồi xo ro với rổ ốc nhồi, mặt ruồi bâu đầy mắt. Không cầm nổi sự thương cảm, chị Hiền liền ngồi thụp xuống ôm lấy cổ em. Đến lượt chị Hiền. Trời đã trưa, hàng đang ế, thì có một thanh niên đến mua cả rổ. Chị đòi bao nhiêu, anh trả bấy nhiêu, không kì kèo. Chị tôi mừng rơn. Thì ra, anh chàng này là một kĩ sư nông nghiệp, công tác ở sở, bị sắc đẹp chinh phục, người sau này là chồng chị. Tình nảy nở trong đời cua ốc, hoạn nạn có nhau ở chốn quê nghèo!

Đất miền Trung hạn và lũ thay nhau hoành hành. Đói rét triền miên. Nhờ bà chạy vạy, lo bận cơm bận cháo, có nhiều bận phải ăn cua đồng cặp với lá lộc vừng và rau má. Khó khăn thế, mà ba chị em còn dành dụm tiền để mua được một cân nếp để đúng ngày tết bà. Đón nhận cân nếp giữa trùng vây khó khăn, xúc động, bà tôi nghẹn ngào chỉ biết ôm lấy ba cháu. Năm tháng qua mau. Ba chị em tôi vẫn học hết lớp này sang lớp khác. Tốt nghiệp cấp II, chị Hiền tự nguyện nghỉ học, dành tất cả tương lai cho hai em. Rồi tôi thi đậu vào đại học. Bốn năm sau, tiếp đến em Hiền. Tôi Sư phạm. Em Bình Ngoại ngữ. Tiền ăn học, bao thứ tốn kém đều nhờ vào bàn tay bà và vợ chồng chị Hiền. Trường ở gần nhau, hai anh em tôi nguyện học thật giỏi để đền đáp nguyện vọng của bà và chị. Hình ảnh bà và chị luôn hiện lên trước mắt thúc giục chúng tôi hãy cố gắng lên hơn nữa...

Tám năm sau. Lần lượt tôi rồi đến em Bình đều tốt nghiệp đại học với tấm bằng xuất sắc. Cả hai đều được giữ lại trường làm cán bộ giảng dạy. Tôi đã lớn tuổi, rồi em Bình cũng lớn tuổi. Cả hai anh em đều chung một ý nghĩ: Chưa vội xây dựng gia đình, dùng lương hàng tháng để giúp bà và chị ở quê. Ở quê bà đã lên tuổi chín mươi, ốm đau thường xuyên. May nhờ chị lấy chồng - anh là con thầy lang trong xã, là người mua cua liền cả rổ ngày ấy- ở rể chung nhà với bà. Không có bà và chị, chắc chắn chúng tôi không có sự tốt đẹp của ngày hôm nay.

«Bà đã đỡ, các em đừng quá lo». Vừa đúng ngày 16 tháng 12 âm lịch, tôi và em Bình, sắp chuẩn bị lên đường về quê thì nhận được tin thứ hai của chị Hiền báo tin bà đã đỡ. Vững tin, hai anh em mừng rỡ. Chắc chắn về lần này sẽ gặp bà, hai anh em tôi đã chuẩn bị những thứ để về tết người mình kính yêu: Một bộ quần áo ấm siêu nhẹ, hai hộp mứt, kẹo đủ loại, hai chai rượu... Phải có cái tết bà thật sang, ngoài ra còn có quà và tiền cho vợ chồng chị Hiền nữa. Ngồi trên xe khách liên tỉnh Giáp Bát- Miền Trung, mong bà mau chóng bình phục, lòng hai em vui mừng khôn tả. Vui mừng thêm khi trong tiếng xe chạy êm, tiếng em Bình, ghé tai tôi thầm thì: Sau tết em sẽ được sang nước Anh nghiên cứu sinh. Xe đã chạy nhanh nhưng hai anh em muốn xe chạy nhanh hơn nữa để mau chóng được gặp bà!.

Truyện ngắn của Lê Thế Ý

Tin liên quan

Cùng chuyên mục

Tiếng vọng từ trái tim

Tiếng vọng từ trái tim

Tú quyết định làm đám cưới với Thanh, một quyết định không vội vã, cũng không hề bị câu thúc, mà đơn giản cái quyết định này đến từ tiếng vọng của trái tim.
Tết của người cựu chiến binh

Tết của người cựu chiến binh

Kể từ khi bị tai biến cách đây vài năm về trước, kí ức đối với ông tôi chỉ là những mảnh chắp vá lúc nhớ lúc quên.
Mùa Xuân trên rẻo cao

Mùa Xuân trên rẻo cao

Dừng xe ở lưng chừng đèo, Lâm bước xuống dang tay hít hà, tận hưởng không khí trong lành nơi rẻo cao Tây Bắc. Trước đó, anh đã đi hơn 300 cây số nhưng chỉ nghỉ đúng 2 chặng, lần này Lâm quyết tâm ở lại Tây Bắc ăn Tết và hết mùa Xuân anh mới trở về Hà Nội.
Bên nhau là Tết

Bên nhau là Tết

- Giàng ơi! Mẹ cháu gửi thư về đây này!
Quà Tết

Quà Tết

Phố chật, người đông. Mới hăm bảy Tết con lộ trung tâm thị trấn đã nườm nượp. Ngược xuôi, nhóng mắt cố tìm cho ra cái tiệm sửa đồng hồ. Cô đồng nghiệp chỉ: Có cái tiệm đồng hồ nơi góc phố, gần chợ….

Tin khác

Món quà bất ngờ

Món quà bất ngờ
Nhà tôi vì một số lí do mà phải dời từ đồng lên núi, chuyển đến thôn Lạc Đạo sinh sống. Tôi tự lí giải, chắc do ngày xưa cả thôn chuyên trồng cây lạc, lại thêm cả xóm gần như theo đạo nên mới có tên Lạc Đạo. Cũng vì vậy mà nhà tôi – không làm nông, không có tôn giáo nào - tôi ví von nhà mình lạc vào xóm Đạo.

Đám cưới chồng cũ

Đám cưới chồng cũ
Hôm nay nhà ấy đông vui quá, nhạc xập xình, tiếng nói cười ầm ĩ, mùi thơm của cỗ bàn nưng nức cả một vùng. Hôm nay là ngày cưới của người ta, đám cưới chồng cũ của chị.

Chuyến tàu đêm

Chuyến tàu đêm
Ga Bắc Giang vào một đêm cuối những năm 60 thế kỉ trước. Những trận ném bom của máy bay Mỹ trên miền Bắc ngày càng ác liệt. Người dân rời thành phố đi sơ tán về các vùng quê. Những đoàn tàu chở đầy những người lính trẻ từng ngày từng ngày đi về phương Nam.

Những bông hoa cuối ngày

Những bông hoa cuối ngày
Màn đêm buông xuống, thành phố đã lên đèn. Mùa này trời nhanh tối, đúng là ngày tháng mười chưa cười đã tối. Hân lo lắng vội tỉa tót những bông hoa còn lại, bó chúng thành những bó nhỏ rồi xịt nước lên cho tươi tắn.

Sóng yên

Sóng yên
Hải đi ngang qua lớp của một cô giáo. Nhìn trên bục giảng, đóa hoa hồng trắng được cắm rất tinh tế trong một cái giỏ xinh xắn. Ngoài cửa có một chậu nước và cái khăn mặt để lau tay vắt trên một cái giá nhỏ bên cạnh.

Giữ trọn đạo làm dâu

Giữ trọn đạo làm dâu
Anh Nguyễn Xuân Thành và chị Lê Hồng Duyên đều ở trong Ban chấp hành xã Đoàn. Năm anh Thành 27 tuổi, chị Duyên 25 tuổi, anh chị tổ chức lễ thành hôn. Sau ba tháng, anh Thành lên đường nhập ngũ. Biết vợ đã có mang, anh cầm tay dặn dò:

Những cánh rừng đều xanh

Những cánh rừng đều xanh
Trở về quê sau bao năm lăn lộn, phóng tầm mắt nhìn quanh, những cánh rừng đã phục sinh. Quê hương vùng lõm, kí ức tuổi thơ là những mảng rừng xám xịt da beo với những đống tro nguội lạnh sau một trận lửa rừng rực.

Đồng đội

Đồng đội
Quyết vừa tới nhà, vứt “phịch” chiếc ba lô lộn ngược một cái nơi hè, vừa thở vừa nói với chị dâu:

Hoa hồng Vu lan...

Hoa hồng Vu lan...
Chị mới dọn về xóm, xây cái nhà nhỏ, định cư luôn. Con trai chị với con tôi chung lớp 5, ngày nào cũng qua nhà chơi. Thằng nhỏ lễ phép, chỉ phải cái hơi… sa đà: Sa vô chơi là quên luôn trời đất; bữa cơm nào mẹ cũng phải vác roi đi kiếm! Vài lần trò chuyện xã giao mới biết: Té ra chị Hân cũng mẹ đơn thân.

Gánh nặng nợ nước, xem nhẹ thù nhà

Gánh nặng nợ nước, xem nhẹ thù nhà
Dựa trên câu chuyện lịch sử có thật: Hưng đạo Đại vương Trần Quốc Tuấn gác lại thù nhà, chuyên tâm phò tá triều đình nhà Trần ba lần đánh tan quân Nguyên Mông, bảo vệ đất nước...

Hội Minh thề

Hội Minh thề
Năm 1561 Thái hoàng Thái hậu Vũ Thị Ngọc Toản (vợ của Thái thượng hoàng Mạc Đăng Dung) lập nên ấp Lan Niểu (nay là làng Hòa Liễu, xã Thuận Thiên, huyện Kiến Thụy, TP Hải Phòng). Bà quyên góp tôn tạo ngôi chùa cổ Thiên Phúc (nay là chùa Hòa Liễu, di tích lịch sử cấp quốc gia năm 2013). Phần quyên góp còn dư sau khi tôn tạo chùa, bà cho mua ruộng để chia cho dân cày và làm ruộng công, lập quỹ giúp đỡ người nghèo, neo đơn… Để phòng xảy ra tư lợi, bà cùng dân làng lập ra Hội Minh thề và Hịch Minh thề. Hội Minh thề được duy trì nghiêm cẩn trong suốt thời gian nhà Mạc trị vì. Rồi có thời gian bị lãng quên. Năm 2002 Hội Minh thề được chính quyền và Nhân dân địa phương phục dựng. Hội Minh thề được triều nhà Nguyễn thế kỷ thứ XIX sắc phong bốn chữ vàng “Mỹ tục khả phong”…

Dòng sông tuổi thơ

Dòng sông tuổi thơ
Trong cuộc đời mỗi con người, ai cũng phải trải qua những buồn vui, sóng gió đẩy đưa... Sông quê hương vẫn nằm đó, lắng nghe tiếng đổi thay của mỗi tuổi thơ, dịu dàng và thân thuộc.

Bà nội

Bà nội
Buổi chiều, bố đi làm về. Vào bàn ăn, vừa mở lồng bàn, bố đã reo: Trời! Bà cho cả nhà ăn những gì mà trông đã thấy ngon thế này. Nghe tiếng bố, Hiệp và Khuê, đứa mười lăm, đứa mười hai đang ở ngoài phòng học liền chạy vào. Trên bàn ăn, như có phép lạ, hiện lên sáu đĩa bánh trôi, sáu bát bánh chay, tất cả đều trắng phau.

Cô nàng i ngắn

Cô nàng i ngắn
Chuyến đi cao nguyên đá Đồng Văn của tôi lần ấy hoàn toàn ngẫu hứng. Nó được hình thành khi tôi ghé thăm anh bạn thân đang công tác tại Báo Biên Phòng.

Người thầy của tôi

Người thầy của tôi
Cho tới giờ mỗi khi nhắc lại và biết ơn nhất, tôi vẫn luôn nghĩ về thầy Tiêu Âm, người thầy đã dìu dắt tôi suốt những tháng năm cấp hai và cũng là người đã cổ vũ tôi rất nhiều khi tôi đến với nghề viết.
Xem thêm
Nhiều chương trình văn hóa nghệ thuật chào mừng các ngày lễ lớn

Nhiều chương trình văn hóa nghệ thuật chào mừng các ngày lễ lớn

Nhân kỉ niệm 49 năm Ngày giải phóng miền Nam thống nhất đất nước (30/4), 138 năm Ngày Quốc tế Lao động (1/5), 70 năm Chiến thắng lịch sử Điện Biên Phủ (7/5)
Khu Du lịch Văn hoá Phương Nam - Nơi tri ân các bậc tiền nhân “mở cõi”

Khu Du lịch Văn hoá Phương Nam - Nơi tri ân các bậc tiền nhân “mở cõi”

Với lịch sử và văn hóa đặc trưng, là một trong những điểm du lịch tâm linh hấp dẫn du khách - Khu Du lịch Văn hóa (DLVH) Phương Nam là một quần thể công trình độc đáo được xây dựng tại vùng đất này, nhằm tôn vinh và phụng thờ các nhân vật lịch sử và tổ tiên họ Đặng, cũng như các dòng họ khác trên khắp cả nước đã góp phần khai phá và xây dựng vùng đất mới. Nơi đây, những câu chuyện về những người anh hùng, những bậc tiền nhân đã ghi dấu ấn rất sâu trong lòng người dân miền Tây Nam Bộ...
Thành cổ Sơn Tây

Thành cổ Sơn Tây

Đầu thế kỉ XIX, triều đình nhà Nguyễn đã tiến hành xây dựng thành Sơn Tây (nay thuộc thị xã Sơn Tây, TP Hà Nội) vào năm Minh Mạng thứ ba (triều Minh Mạng 1820 - 1848). Đó là công trình kiến trúc nghệ thuật và quân sự của nước ta thời phong kiến gần 200 năm trước.
Đảm bảo an toàn cho khách du lịch dịp nghỉ lễ 30/4-1/5 và cao điểm du lịch hè 2024

Đảm bảo an toàn cho khách du lịch dịp nghỉ lễ 30/4-1/5 và cao điểm du lịch hè 2024

Cục Du lịch quốc gia Việt Nam vừa có văn bản gửi Sở Du lịch; Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch các tỉnh, thành phố trực thuộc Trung ương về việc tăng cường đảm bảo an toàn trong các hoạt động du lịch dịp nghỉ lễ 30/4-1/5 và cao điểm du lịch hè 2024.
Nhiều hoạt động phong phú trong Tuần lễ Văn hóa - Du lịch huyện Châu Thành, lần 2 năm 2024

Nhiều hoạt động phong phú trong Tuần lễ Văn hóa - Du lịch huyện Châu Thành, lần 2 năm 2024

Sáng ngày 26/4, tại Khu nghỉ dưỡng Forever Green Resort, UBND huyện Châu Thành tổ chức họp báo thông tin về các hoạt động của Tuần lễ Văn hóa - Du lịch
Khai hội Du lịch biển Hà Tĩnh - Kỳ vọng về một mùa thắng lợi

Khai hội Du lịch biển Hà Tĩnh - Kỳ vọng về một mùa thắng lợi

Lễ hội khai trương Du lịch biển Hà Tĩnh năm 2024 là chuỗi các hoạt động nhằm giới thiệu, quảng bá giá trị, tài nguyên và sản phẩm du lịch của địa phương đến với du khách gần xa.
U23 Việt Nam chính thức chia tay giải U23 châu Á 2024

U23 Việt Nam chính thức chia tay giải U23 châu Á 2024

Rạng sáng 27/4 (theo giờ Việt Nam), U23 Việt Nam bước vào trận tứ kết trong khuôn khổ VCK U23 châu Á 2024 với cuộc đối đầu U23 Iraq.
Lịch thi đấu của U23 Việt Nam tại tứ kết U23 châu Á

Lịch thi đấu của U23 Việt Nam tại tứ kết U23 châu Á

Tối 23/4, đội tuyển U23 Việt Nam nhận thất bại với tỷ số 0-3 trước đối thủ U23 Uzbekistan ở lượt trận cuối cùng tại bảng D VCK U23 châu Á 2024.
Dàn elite và gần 4000 vận động viên đổ bộ Ecopark Marathon 2024

Dàn elite và gần 4000 vận động viên đổ bộ Ecopark Marathon 2024

Đỗ Quốc Luật, Bùi Thu Hà, Đoàn Thu Hằng, Sầm Văn Đời - những người truyền cảm hứng cho cộng đồng yêu chạy bộ,… cùng gần 4000 vận động viên (VĐV) khác đã có một ngày cuối tuần chạy giữa thiên nhiên xanh mát, khoáng đạt tại Ecopark Marathon 2024.
Phim "Đào, phở và piano" sẽ được chiếu trên truyền hình

Phim "Đào, phở và piano" sẽ được chiếu trên truyền hình

Cục trưởng Cục Điện ảnh Vi Kiến Thành cho biết phim điện ảnh "Đào, phở và piano" sẽ được chiếu rộng rãi trên truyền hình vào dịp 10/10.
Đề xuất chặn tài khoản facebook và tiktok của Nam Em

Đề xuất chặn tài khoản facebook và tiktok của Nam Em

Sở TT&TT TP.HCM cho biết đã mời bà Nguyễn Thị Lệ Nam Em làm việc về hoạt động cung cấp thông tin trên các tài khoản mạng xã hội vào ngày 26/3 và ngày 2/4. Tuy nhiên, Nam Em đã không đến với lý do bận công việc tại Đà Lạt. Sở tiếp tục mời Nguyễn Thị Lệ Nam
Sở TT&TT TP Hồ Chí Minh tiếp tục mời Nam Em lên làm việc

Sở TT&TT TP Hồ Chí Minh tiếp tục mời Nam Em lên làm việc

Theo đại diện Sở Thông tin và Truyền thông TP.HCM cho biết, Sở đã có giấy mời Nam Em lên làm việc lần 2. Kết quả buổi làm việc sẽ được cơ quan chức năng thông tin vào thời gian tới.
Phiên bản di động