Mẹ con người đàn bà xa lạ

Tỉnh dậy sau mấy ngày hôn mê, Tuấn đưa đôi mắt mệt mỏi nhìn xung quanh và nhận ngay ra mái đầu lấm tấm bạc của mẹ đang gục xuống ngực mình.
Bà thiếp đi trong lúc vẫn nắm lấy tay Tuấn, những giọt nước mắt còn vương trong lòng bàn tay, mát lạnh. Tuấn khẽ cựa mình, cố nhớ lại những gì đã xảy ra. Anh rờ bàn tay lên gương mặt hốc hác của mẹ làm bà thức giấc:

- Con, con tỉnh rồi sao?

- Mẹ…, đây là đâu vậy?

- Ơn trời, con tỉnh rồi. Mẹ, mẹ mừng quá!

Nước mắt lại tuôn trào làm nụ cười của bà Phúc méo xệch.

- Mẹ… đừng khóc, con có làm sao đâu.

- Ừ, con không làm sao cả. Tỉnh dậy là tốt rồi. Để mẹ đi gọi bác sĩ!

Tuấn chưa kịp nói gì thì bà Phúc đã nhanh nhẹn chạy ra ngoài. Cô bác sĩ trẻ vừa cúi xuống giường bệnh, Tuấn đã nhoẻn cười, hỏi thăm tình hình cậu thanh niên cùng bị tai nạn với mình hôm đó. Cả bác sĩ và người nhà đều không ngờ Tuấn trải qua 4 ngày hôn mê mà khi vừa tỉnh dậy đã nhớ lại được tất cả. Họ vui mừng cho bà Phúc biết, chấn thương phần đầu làm rịa hộp sọ nhưng không hề ảnh hưởng đến bộ não của Tuấn. Chỉ cần điều trị tích cực một thời gian là anh sẽ được ra viện và trở về đời thường mà không lo để lại di chứng.

Mẹ con người đàn bà xa lạ
Minh họa Lão Trần

Quả là một kỳ tích.

Hôm đó, Tuấn đang đi làm thì gặp người thanh niên nọ lang thang trên vỉa hè với ánh mắt thất thần và vẻ mặt vô cùng căng thẳng. Có vẻ như cậu ta đang có điều gì đó bất ổn. Tuấn dừng xe, đẩy lên vỉa hè dắt bộ, vẫn không thôi để ý đến những hành động, cử chỉ lạ lùng của cậu thanh niên. Đi được một quãng phố, cậu thanh niên ngồi xuống chiếc ghế đá. Nhưng chỉ được vài phút cậu ta lại đứng lên, đi đi, lại lại, miệng không thôi lẩm bẩm điều gì đó. Tuấn đồ rằng, người thanh niên kia nhất định có điều gì đó mờ ám, bởi trông điệu bộ anh ta bồn chồn, lấm lét như một tên trộm. Đèn xanh ngã tư bật lên. Người thanh niên đứng vụt dậy, lao thẳng ra đường, trước mũi chiếc xe khách đang mát chân ga sau kỳ đèn đỏ. Nhanh như cắt, Tuấn dượt theo, túm được cổ áo người thanh niên kéo ngược trở lại. Chiếc xe khách theo đà, trượt lên chân của người thanh niên nọ. Tuấn bị ngã đập đầu vào vỉa hè. Máu lênh láng chảy nhưng đôi tay anh vẫn ôm chặt vào người thanh niên. Cả hai được đưa đến bệnh viện kịp thời. Do va đập mạnh nên Tuấn bị hôn mê sâu. Cuộc phẫu thuật thành công cho cả hai, nhưng người thanh niên thì bị cắt cụt một bên chân trái.

Biết tin Tuấn đã hồi tỉnh, người nhà anh thanh niên qua thăm. Họ mang theo bịch hoa quả và một chiếc phong bì đến để tạ ơn. Tuấn và bà Phúc nhất định trả lại chiếc phong bì. Trao đi, đẩy lại, không ai chịu nhường ai, cho đến lúc bà Phúc phải gắt lên:

- Ông bà đừng làm vậy. Hãy dùng số tiền này thêm thắt cho cháu, chúng tôi tuy nghèo nhưng vẫn đủ tiền chạy chữa cho con. Chỉ cần các cháu nhanh chóng hồi phục, được ra viện là tôi vui rồi.

Bà mẹ cậu thanh niên xụt xịt khóc. Bà kể rằng cậu con trai bà đang học năm cuối đại học thì bị lũ bạn rủ rê, đam mê cá độ bóng đá. Lần cá độ nào nó cũng thua liểng xiểng. Nó tìm đủ mọi cách xoay tiền, kể cả về nhà lấy trộm đồ của cha mẹ để bán đi. Gần đây, cô người yêu của nó lại đòi chia tay. Nó buồn nản, bỏ học đi lang thang. Gia đình ở quê xa nên cũng chẳng biết mà tìm cách động viên nó. Nào ngờ, trong lúc quẫn bách, nó nghĩ quẩn. Ơn cứu mạng này họ không dám quên…

Mẹ con Tuấn lặng người khi nghe câu chuyện bi đát của gia đình cậu thanh niên. Càng nghe, bà Phúc càng thấy ánh mắt và giọng nói của người mẹ này có gì đó quen quen như đã từng gặp ở đâu đó mà bà chưa thể nhận ra. Thương cảm với hoàn cảnh của cặp vợ chồng nọ nhưng bà Phúc cũng chẳng có gì hơn để giúp đỡ ngoài những lời động viên, chia sẻ ân tình. Nỗi đau khổ làm đôi vai họ trĩu xuống. Cầm đôi bàn tay xương xương của bà mẹ cậu thanh niên, bà Phúc nhẹ nhàng đặt chiếc phong bì vào đó và hạ giọng:

- Ông bà cầm lấy, coi như gia đình tôi đã nhận số tiền này. Giờ tôi xin biếu lại ông bà để chạy chữa cho cháu. Con dại cái mang, ông bà đừng giận. Đây là tấm lòng của mẹ con tôi.

- Ấy chết, ấy chết. Gia đình em mang ơn cháu, mang ơn bà. Lẽ nào bà làm vậy. Chúng em không dám…

- Bà cứ cầm lấy cho cháu Tuấn vui lòng!

- Phải đấy, bác cầm lấy lo cho em. Chắc là em ấy đau lắm. Khi nào có thể, cháu sẽ qua thăm em. Bác nhận đi. Mẹ con cháu chỉ có tấm lòng thôi.

Bà mẹ cậu thanh niên òa khóc. Bà Phúc nhón tay gạt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán rồi lau nước mắt cho người mẹ ấy. Vô tình, bà nhìn thấy vết sẹo tròn, nhỏ trên trán người mẹ. Bà ôm lấy đôi vai bà ấy, mặc cho nước mắt mình cũng tuôn rơi.

Đêm hôm đó, bà Phúc trằn trọc mãi bên giường bệnh của con mình. Hình ảnh bà mẹ đau khổ với vết sẹo nhỏ cứ trở qua, trở lại trong đầu bà. Giọng nói ấy cứ ám ảnh tâm trí, khiến bà không sao chợp mắt nổi. Ngồi ngắm cái đầu quấn đầy băng trắng của con trai, lòng bà không khỏi ngậm ngùi nghĩ đến cuộc sống sau đây của chàng trai nọ. Cậu ta còn quá trẻ, chỉ vì những đam mê nhất thời mà đánh mất đi tất cả. Tuổi trẻ, tình yêu và cả một phần thân xác của mình nữa. Gia đình họ rồi sẽ ra sao? Cậu ta rồi sẽ chấp nhận thực tế phũ phàng này như thế nào...

Sáng hôm sau bà Phúc mang hộp sữa sang cho cậu thanh niên. Nhìn thấy bà, nó quay mặt vào tường, giả vờ ngủ. Cái chân cụt đến gối nằm bất động.

- Tôi đem cho ông bà hộp sữa. Ông bà cố mà ăn vào thì mới có sức chăm sóc cháu được.

- Bà, bà và cháu đã không nhận sự cám ơn của em, lại còn mang cho quà thế này, em thực lòng thấy ái ngại lắm.

- Bà đừng suy nghĩ gì cả. Phải tập trung mà lo cho cháu trước đã…

- Vâng, bà cho em xin. Chúng em đội ơn bà!

- Ơn huệ gì, cũng là việc nên làm thôi bà ạ. Thế quê nhà mình có gần đây không bà?

- Dạ, em là Quỳnh, cháu nó tên Luân. Nhà em ở mãi trong xó núi, cách đây cả trăm cây số. Chắt chiu mãi mới nuôi được nó ăn học, ai ngờ…

Bà Quỳnh rấm rứt khóc. Cái tên Quỳnh loáng thoáng trong óc. Hình như trong ký ức bà Phúc cũng có một tên Quỳnh…

…Những năm xảy ra chiến tranh biên giới phía Bắc, theo khuyến cáo của Nhà nước, các cơ quan, công xưởng, trường học đều chọn vùng đồi, núi rậm rạp để làm việc và phải đào hầm tăng xê trú ẩn đề phòng đạn pháo từ xa vu vơ rơi xuống. Phúc đang học vỡ lòng cũng theo mẹ di chuyển cùng cơ quan. Trường học nằm sâu hơn, ở một góc quả đồi khá xa. Hàng ngày Phúc được mẹ gửi theo học lớp một cùng với các anh, chị con của các nhà dân trong xóm. Mỗi sáng, mẹ dậy sớm, nấu cơm rồi nắm thành nắm, lấy mo cau gói lại cùng ít muối vừng cho các con mang đến lớp.

Một sáng chủ nhật, hai anh em Phúc chơi loanh quanh gần chỗ mẹ làm việc. Cái Quỳnh ở xóm bên cũng chạy sang cùng chơi ô ăn quan. Chỗ chúng chơi, cạnh chiếc tăng xê mát lẹm bởi bóng cây mít già che kín nắng. Chúng chơi nhưng không dám cười nói to vì sợ ảnh hưởng đến công việc của mẹ và các cô, chú khác. Đang hào hứng chia quân vào các ô thì một viên sỏi của Phúc rơi khỏi tay, lăn tòm xuống hầm. Phúc lò dò bước xuống hầm nhặt viên sỏi, ngẩng lên, nó nhìn thấy một mảnh vỏ ốc xinh xinh, lóng lánh gắn trên tường hầm. Nó reo lên gọi thằng anh xuống cạy mảnh vỏ ốc. Quỳnh nhanh chân đến trước. Nó lấy tay cạy miếng vỏ, Phúc gạt ra không cho Quỳnh cạy và bảo:

- Em nhìn thấy trước, nó là của em!

- Của tao, tao cạy được tao lấy.

- Của em…

- Của tao…

Vừa nói, Quỳnh vừa xô Phúc ngã lăn quay dưới lòng hầm. Hăng tiết, Phúc bật dậy đẩy Quỳnh chúi đầu vào tường đất. Quỳnh khóc ré lên, một dòng máu tươi từ trán nó tứa xuống mắt, xuống miệng. Phúc há hốc mồm kinh ngạc và sau đó ôm mặt khóc thét lên y như chính nó mới là người bị thương vậy. Nghe tiếng trẻ con kêu khóc, mẹ Phúc và mấy chú chạy tới bế Quỳnh, bỏ mặc Phúc ngồi khóc ở góc hầm. Bữa đó, Phúc bị chú Trưởng vẽ cho một chiếc vòng tròn bằng phấn ngay cạnh miệng hầm, bắt đứng yên trong đó, không được ngồi, không được ra khỏi vòng khi chưa được phép. Thời gian chậm chạp trôi đi. Hai mắt nó trĩu xuống, hai chân tựa hồ cứng đơ cả lại. Bụng nó réo ào ào như có thác lũ. Vậy mà nó vẫn không dám lên tiếng kêu vì sợ bị phạt nặng hơn. Có lần, Phúc được chứng kiến các chú công an phạt thằng Tý ăn trộm mít nhà cụ Lai. Thằng Tý cũng bị đứng trong vòng tròn, nhưng khi các chú quay đi làm việc thì nó ngồi ngay xuống. Cũng lại là chú Trưởng nhìn thấy và tặng nó thêm một suất ngồi khoanh tròn, lưng thẳng, cấm đứng dậy. Thằng Tý khiếp đảm, van xin và hứa không dám ăn trộm nữa mới được tha về… Khi chú Trưởng cho phép Phúc bước ra khỏi vòng tròn để vào ăn trưa thì hai chân nó tê bì, loạng choạng. Lúc đó mẹ Phúc mới ra đưa nó về. Hôm sau Phúc đi học, Quỳnh chờ sẵn ở cổng nhà, một tay cầm gióng mía đang róc dở, một tay cầm nắm vỏ mía cứ thế táp vào mặt, vào đầu Phúc. Thằng anh thương em, sấn lên định đánh Quỳnh, nhưng, nó vênh cái mặt quấn băng trắng trên trán lên bảo:

- Tại em mày đánh tao vỡ đầu, bây giờ tao phải đánh nó vỡ mặt!

Miệng nói, tay Quỳnh tới tấp cầm vỏ mía đánh vào mặt Phúc. Phúc đau đớn, ôm mặt khóc rồi bỏ chạy. Mẹ Phúc thấy con đau chỉ biết cắn chặt răng chịu đựng mà không hề mắng mỏ Quỳnh một câu. Mẹ lấy nước thuốc lào xoa lên những vết xước trên mặt Phúc. Nước thuốc lào xót đến tận ruột nhưng có tác dụng giảm đau, giảm sưng nên hôm sau Phúc vẫn tiếp tục đến lớp. Lần này, Quỳnh lại đón đường cùng nắm vỏ mía trên tay, chặn đường Phúc. Nó đang hành động thì thằng anh Phúc dắt chú Trưởng tới. Chú Trưởng thấy Quỳnh vẫn còn mang băng trên trán thì dắt trở về nói chuyện với bố nó. Tưởng như vậy Quỳnh sẽ sợ hãi mà không dám làm gì Phúc. Nhưng không, nhiều hôm khác, Quỳnh vẫn đón đường hoặc nấp ở đâu đó lấy đất, đá ném vào người Phúc. Nhiều hôm tới lớp rồi mà Quỳnh vẫn không buông tha, nó nắm cả nắm cát, thả vào gói cơm của Phúc. May mà sau đó cô giáo phát hiện ra nên Quỳnh không dám làm bậy nữa. Nhưng, trên đường đi về, nó vẫn sẵn sàng vô cớ nắm tóc, giật túi xách của Phúc ném xuống đất rồi lấy chân giẫm đạp không thương tiếc. Xót con, mẹ Phúc phải đến tận nhà nói chuyện với bố mẹ Quỳnh, thưa chuyện với cô giáo, từ ấy Phúc mới được yên ổn. Hơn một năm sau, cơ quan rời khỏi nơi sơ tán về lại huyện. Phúc bặt tin Quỳnh…

Sau nhiều chắp nối, liên tưởng, ký ức như cuốn phim quay chậm hiện lên rõ ràng, mồn một. Giọng nói dẫu có thay đổi chút ít, nhưng gương mặt kia vẫn còn những nét quen thuộc. Nếu như không có những trận đòn vỏ mía chắc giờ đây bà Phúc chẳng thể nhớ nổi một nét nào trên gương mặt ấy. Hơn bốn mươi năm trôi qua rồi còn gì…

…Qua lời kể của bà Quỳnh, bà Phúc được biết họ chỉ có mỗi mụn con trai là cậu Luân này. Sau khi sinh con xong, bà Quỳnh bị một trận thương hàn và không sinh nở thêm lần nào nữa. Luân mất nhiều máu nên cơ thể còn yếu, tâm trí cũng chưa trở lại bình thường. Gia sản bà Quỳnh hầu như chẳng còn gì đáng giá. Những ngày Tuấn còn nằm viện, ngày nào bà Phúc cũng qua chơi thăm Luân. Bà tỷ tê đủ thứ chuyện trên đời, trừ kỉ niệm ngày xưa với mẹ cậu là bà không hề nhắc tới. Có lần bà còn tình nguyện trông nom Luân để bà Quỳnh về quê thăm nhà. Tuấn cũng thường xuyên ghé qua giường bệnh của Luân. Dần dà, Luân hoạt bát trở lại, nụ cười đã xuất hiện trên bờ môi u sầu của cậu ta. Nó tâm sự, sẽ quay lại thi lấy bằng đại học, ra trường sẽ đi làm ở một Trung tâm dành cho người khuyết tật.

Tuấn được xuất viện trước. Hai ngày sau, mẹ con bà Phúc quay trở lại cùng với chiếc xe lăn làm quà cho Luân. Bà Quỳnh nước mắt rưng rưng, hết lòng cảm tạ mẹ con người đàn bà xa lạ có tấm lòng vàng đầy ân nghĩa.

Truyện ngắn của vũ kim liên

Tin liên quan

Cùng chuyên mục

Món quà của người giao hàng

Món quà của người giao hàng

Anh chị có một cửa hàng bán quà lưu niệm cho trẻ con. Cửa hàng lúc nào cũng đông khách, đặc biệt là trẻ con. Vào những ngày lễ lớn, mặc dù đã thuê thêm vài người làm nhưng đôi vợ chồng này vẫn không ngơi tay vì lượng khách nhí đông nghẹt.
Triền cát quê ngoại

Triền cát quê ngoại

Ngoại tôi bắt cái ghế ngồi thơ thẩn nhìn về công viên vừa được quy hoạch trước mặt với đôi mắt ra chiều xa xăm. Vài đứa nhỏ chơi gần đó trên cái hè vừa được lát gạch mới cóng đùa với ngoại:
Đảo xa chắp cánh

Đảo xa chắp cánh

Chiếc tàu cao tốc nhóc mũi lên cao rồi chúi nhanh xuống khoảng trống giữa hai đầu ngọn sóng. Bọt nước bắn tung tóe lên những ô cửa kính của con tàu. Tàu vẫn rít ù ù, lướt phăm phăm về phía trước. Cái điệp khúc như bản nhạc có cao trào lên xuống này lặp đi, lặp lại hầu như không có hồi dứt!
Người mẹ anh hùng

Người mẹ anh hùng

Mẹ chồng ốm đã mấy ngày nay, chị Thu nấu cháo tía tô, hành hoa đập thêm cái lòng đỏ trứng gà, bón cho bà nhưng được lưng bát bà đã đẩy thìa ra:
Chung một mái nhà

Chung một mái nhà

Sáng ra, bầu trời của mùa Thu đẹp thật, nắng vàng như mật ong rót xuống làng quê yên bình. Ông Đại mở cửa bước ra ngoài sân, tập mấy động tác thể dục. Xong xuôi, ông dánh răng rửa mặt, thong thả ngồi vào bàn pha ấm trà ngon Tân Cương để uống. Bà Minh bưng bát mì bốc hơi nghi ngút ra cho ông:

Tin khác

Giọt mật

Giọt mật
Chú Sáu tôi nói với Tâm mùa hạn này mà vắt mật ong thì đã tay phải biết. Mật thơm ngon, sóng sánh, sền sệt mượt mà chảy ra từ đôi bàn tay bóp chặt tảng mật.

Cấy dặm mùa Xuân

Cấy dặm mùa Xuân
Ngày chưa vợ, ba tôi từng có một mối tình đắm say, nhưng không thành. Người ấy là cô Năm Tươi cùng làng. Cô Năm Tươi xinh gái, phổng phao, con một.

Ca mổ đêm Giao thừa

Ca mổ đêm Giao thừa
Chiều 30 Tết, trời se lạnh và mưa bụi. Không khí Tết đã rạo rực lắm. Người xe tấp nập, hối hả ngược xuôi, ai cũng có vẻ vội vàng. Xe máy, xe đạp, xe ôtô các cỡ vào thành phố hầu như xe nào cũng kồng kềnh những cành đào.

Tết muộn

Tết muộn
Tôi sinh ra và lớn lên ở một làng chài ven biển quanh năm đượm mùi tôm cá. Tết của những làng chài ven biển cũng không khác gì ở những nơi khác, có chăng chỉ là tuổi thơ của tôi gắn liền với những chuyến đi biển xa biền biệt của ba.

Lỡ hẹn với người đi

Lỡ hẹn với người đi
Suốt cả đêm, Xoan không hề chợp mắt. Cô trằn trọc, hết xoay ngang rồi lại quay ngửa. Chiếc chăn mỏng, khi thì đắp lên bụng, lúc lại hất tung ra. Đêm về khuya, nghe rõ cả tiếng gà gáy sang canh. Xoan nghe tiếng côn trùng rỉ rả ở phía ngoài vườn, gần với ô cửa sổ. Lại thêm ánh trăng suông hạ tuần, cứ chong chong nhòm qua song cửa.

Ông bố xóm đường tàu

Ông bố xóm đường tàu
Trời đã xế chiều, những tia nắng còn sót lại lọt qua khe giữa hai toa tàu in lên đường ray những lát cắt đứt đoạn. Đoàn tàu chợ từ từ tiến vào sân ga. Động cơ hơi nước thở phì phò, thỉnh thoảng tiếng còi tàu lại hú lên lanh lảnh xé toạc hoàng hôn yên tĩnh.

Bão đến

Bão đến
- Chào chú Hai! Chú dọn dẹp chưa xong hả chú?

Thời gian vẫn ngọt ngào

Thời gian vẫn ngọt ngào
Hương từ sân bay vừa trở về Hà Nội, đi qua hồ Hoàn Kiếm, thời tiết đầu mùa Đông trời đã se lạnh. Hương nhìn lên hai bên đường trải dài những cây hoa sữa, những chùm bông to trông như đĩa xôi cốm tỏa hương thơm mát dịu, Hương vừa đi vừa ngắm.

Anh hai sữa

Anh hai sữa
Ba kính yêu! Mãi đến tuổi dậy thì con mới biết, Hà chỉ là ông anh hai sữa của mình. Thoạt đầu khi biết rõ, chúng con không phải là anh em song sinh. Con hụt hẫng, không chịu tin đó là sự thực.

Bão trời và bão lòng

Bão trời và bão lòng
Cơn bão số ba như một con mãnh thú gầm rú, gào thét. Trong cơn gầm rú, cây cối bị lưỡi hái tử thần tiện phăng, đổ ngổn ngang. Từ trên đỉnh núi cao từng tảng đất khổng lồ bị nước thấm sâu, bứng ra thành mảng đổ ụp xuống.

Trả nợ mùa Hè

Trả nợ mùa Hè
1. Có lần, Hải nghe ông nội phẫn nộ chuyện đàn bà nhẫn tâm bỏ bầy con nheo nhóc thì ba bảo: Cô ấy khổ vậy chắc đã quá sức rồi, trước nay ba cũng thấy cái tâm con dâu rất tốt mà, giờ chắc hết duyên nên mới lầm mê rước tiếng phụ chồng bạc con. Thằng Hải nghe ba nói vậy thì không nghĩ mẹ theo chiều hướng tiêu cực như người xung quanh nghĩ nữa. Từ nhỏ tới giờ, ba nói gì nó chẳng tin.

Đinh tặc người nhà

Đinh tặc người nhà
Thời nay, có con gái lớn trong nhà, cha mẹ không lo có “bom nổ chậm” như xưa vì bây giờ công nghệ “phá bom” quá đơn giản. Cái lo chính lại là bom thối, không nổ được. Lấy chồng hoặc ế chồng mà không có con rồi cũng khổ, nhất là đến cuối đời.

Níu giữ hồn quê

Níu giữ hồn quê
Là khách lạ, vòng vo quanh co, hết thôn Nhồi Trên lại đến thôn Nhồi Dưới, qua cổng làng cổ kính rêu phong, được sự chỉ dẫn của người dân địa phương, cuối cùng tôi cũng đã đến được nơi cần đến, đó là nhà bà Nguyễn Thị Nhiên, thôn Dõng Hạ, xã Cổ Loa, huyện Đông Anh, TP Hà Nội, miền quê, nơi có di tích lịch sử quốc gia đặc biệt Cổ Loa.

Lời hứa người đồng đội

Lời hứa người đồng đội
Khoảng trời đầy nắng Thu bé lại vừa bằng một cụ bà với mái tóc bạc trắng đang ngồi hóng nắng trước sân.

Sống lại kí ức

Sống lại kí ức
Cô Xuân cưới chồng, đó là sự kiện gây rung động cái khu tập thể cán bộ công nhân viên chức ngành bưu điện. Rung động hơn nữa, người mà cô Xuân chọn làm chồng lại là anh Lai, Trưởng Đài Truyền thanh tỉnh.
Xem thêm
Sắc màu sông nước: Khát vọng vươn mình từ dòng chảy văn hóa – du lịch

Sắc màu sông nước: Khát vọng vươn mình từ dòng chảy văn hóa – du lịch

Chiều 1/12, tại buổi họp báo, Phó Chủ tịch UBND TP Cần Thơ Nguyễn Thị Ngọc Điệp chủ trì, thông tin chính thức về Lễ hội Văn hóa Sông nước Cần Thơ 2025 với chủ đề “Cần Thơ - Sắc màu sông nước” diễn ra từ ngày 26/12/2025 đến ngày 1/1/2026. Đây là lần đầu tiên thành phố tổ chức một lễ hội quy mô lớn, diễn ra liên tục từ 26/12/2025 đến 1/1/2026, tại công viên Bến Ninh Kiều, phường Ninh Kiều; công viên Sông Hậu, phường Cái Khế và các khu vực lân cận.
Để di sản văn hóa phố Hội tồn tại với thời gian

Để di sản văn hóa phố Hội tồn tại với thời gian

Hiện phố cổ Hội An có 1.155 di tích và nhà cổ, được vinh danh “Điểm đến Thành phố văn hóa hàng đầu châu Á 2025”, trở thành một thương hiệu du lịch nổi tiếng thế giới. Nhưng sự tàn khốc của thời gian cùng những trận lụt và mối mọt hằng năm, khiến nhiều căn nhà cổ xuống cấp trầm trọng, bất chấp những nỗ lực của chủ nhân, của chính quyền đã áp dụng nhiều phương pháp chống đỡ, bảo tồn...
Sắc màu ẩm thực các dân tộc vùng cao nguyên trắng Bắc Hà - Lào Cai

Sắc màu ẩm thực các dân tộc vùng cao nguyên trắng Bắc Hà - Lào Cai

Festival Mùa đông “Sắc màu Cao nguyên” năm 2025, xã Bắc Hà.
Bay cùng Vietjet đến Vinh: Đón mùa đoàn viên thuận tiện hơn,  tận hưởng giá vé chỉ từ 0 đồng

Bay cùng Vietjet đến Vinh: Đón mùa đoàn viên thuận tiện hơn, tận hưởng giá vé chỉ từ 0 đồng

Chào mừng sân bay Vinh mở cửa trở lại từ 19/12/2025, Vietjet dành tặng khách hàng đại tiệc vé chỉ từ 0 đồng (chưa bao gồm thuế, phí) cùng nhiều ưu đãi hấp dẫn trên khắp các đường bay kết nối Vinh với TP.HCM, Buôn Ma Thuột, Cần Thơ, Đà Lạt.
Bay Côn Đảo chỉ từ 0 đồng với “3 ngày vàng” siêu ưu đãi của Vietjet

Bay Côn Đảo chỉ từ 0 đồng với “3 ngày vàng” siêu ưu đãi của Vietjet

Chào mừng các chuyến bay kết nối Hà Nội, TP.HCM – Côn Đảo được Vietjet khai thác trở lại từ 03/12/2025, Vietjet dành tặng khách hàng ưu đãi “3 ngày vàng” hấp dẫn với vé 0 đồng (chưa bao gồm thuế, phí) áp dụng từ nay đến 04/12/2025. Vé được mở bán trên www
Vietjet tiếp tục khai thác các đường bay đến Côn Đảo từ 03/12/2025

Vietjet tiếp tục khai thác các đường bay đến Côn Đảo từ 03/12/2025

Vietjet chính thức nối lại các đường bay đến Côn Đảo, mở ra thêm lựa chọn về dịch vụ, cùng mức giá hấp dẫn hơn cho hành khách.
Giải Standard Chartered Marathon Di sản Hà Nội 2025: Chạy vì một Hà Nội xanh

Giải Standard Chartered Marathon Di sản Hà Nội 2025: Chạy vì một Hà Nội xanh

Sau hai ngày tranh tài sôi nổi (8-9/11) tại Cung Thể thao Quần Ngựa, Giải Standard Chartered Marathon Di sản Hà Nội 2025 khép lại với dấu ấn đậm nét về quy mô, tính chuyên nghiệp và tinh thần thể thao mạnh mẽ.
Sẵn sàng cùng vận động viên “bứt phá, vươn xa” vì môi trường không khói thuốc lá

Sẵn sàng cùng vận động viên “bứt phá, vươn xa” vì môi trường không khói thuốc lá

Sáng 7/11, Lễ khai mạc Giải Standard Chartered Marathon Di sản Hà Nội 2025 chính thức diễn ra tại Cung Thể thao Quần Ngựa (TP Hà Nội), mở đầu cho mùa giải quy mô và giàu ý nghĩa nhất từ trước đến nay.
Tuổi 71 vẫn đam mê chinh phục đường đua marathon

Tuổi 71 vẫn đam mê chinh phục đường đua marathon

Ở tuổi 71, nhiều người đã chọn niềm vui an nhàn, thì ông Nguyễn Việt Hồng, hội viên Hội Cựu chiến binh, hội viên Hội Người cao tuổi phường Láng (TP Hà Nội) lại chọn cho mình một lối sống khác: Chạy bộ mỗi ngày.
Concert của siêu sao G-DRAGON thăng hoa giữa đại dương ánh sáng Ocean City

Concert của siêu sao G-DRAGON thăng hoa giữa đại dương ánh sáng Ocean City

Tối 8 và 9/11, Ocean City gần như “nổ tung” với concert G-DRAGON 2025 WORLD TOUR [Übermensch] IN HANOI, presented by VPBank; sự kiện do 8Wonder tổ chức đã đón gần 100.000 khán giả trong nước và quốc tế. Từ những bản hit huyền thoại cho đến những chia sẻ đầy xúc động, “ông hoàng Kpop” đã mang đến những màn trình diễn mãn nhãn, thăng hoa và tràn năng lượng.
Ocean City "bùng nổ" trước giờ G: Fan Việt và quốc tế cuồng nhiệt đổ về, tạo nên trải nghiệm âm nhạc hiếm có

Ocean City "bùng nổ" trước giờ G: Fan Việt và quốc tế cuồng nhiệt đổ về, tạo nên trải nghiệm âm nhạc hiếm có

Chỉ còn vài tiếng trước giờ concert G-DRAGON 2025 WORLD TOUR [Übermensch] IN HANOI, presented by VPBank chính thức lên đèn, 8Wonder Ocean City đang trở thành tâm điểm sôi động nhất Hà Nội. Dòng người đổ về mỗi lúc một đông, khắp nơi đều tràn ngập sắc màu,
Nhà sản xuất nước Úc mang đến phiên bản show tốt nhất thế giới tại Phú Quốc

Nhà sản xuất nước Úc mang đến phiên bản show tốt nhất thế giới tại Phú Quốc

Tháng 11 này, show diễn “Bản Giao Hưởng Đại Dương”chính thức quay trở lại Thị trấn Hoàng Hôn vào lúc 19h50 mỗi tối. Đây sẽ là màn trình diễn nghệ thuật pháo hoa, ánh sáng và thể thao mạo hiểm với quy mô lớn chưa từng có cùng công nghệ vượt trội và hệ thốn
Phiên bản di động