Mẹ con người đàn bà xa lạ

Tỉnh dậy sau mấy ngày hôn mê, Tuấn đưa đôi mắt mệt mỏi nhìn xung quanh và nhận ngay ra mái đầu lấm tấm bạc của mẹ đang gục xuống ngực mình.
Bà thiếp đi trong lúc vẫn nắm lấy tay Tuấn, những giọt nước mắt còn vương trong lòng bàn tay, mát lạnh. Tuấn khẽ cựa mình, cố nhớ lại những gì đã xảy ra. Anh rờ bàn tay lên gương mặt hốc hác của mẹ làm bà thức giấc:

- Con, con tỉnh rồi sao?

- Mẹ…, đây là đâu vậy?

- Ơn trời, con tỉnh rồi. Mẹ, mẹ mừng quá!

Nước mắt lại tuôn trào làm nụ cười của bà Phúc méo xệch.

- Mẹ… đừng khóc, con có làm sao đâu.

- Ừ, con không làm sao cả. Tỉnh dậy là tốt rồi. Để mẹ đi gọi bác sĩ!

Tuấn chưa kịp nói gì thì bà Phúc đã nhanh nhẹn chạy ra ngoài. Cô bác sĩ trẻ vừa cúi xuống giường bệnh, Tuấn đã nhoẻn cười, hỏi thăm tình hình cậu thanh niên cùng bị tai nạn với mình hôm đó. Cả bác sĩ và người nhà đều không ngờ Tuấn trải qua 4 ngày hôn mê mà khi vừa tỉnh dậy đã nhớ lại được tất cả. Họ vui mừng cho bà Phúc biết, chấn thương phần đầu làm rịa hộp sọ nhưng không hề ảnh hưởng đến bộ não của Tuấn. Chỉ cần điều trị tích cực một thời gian là anh sẽ được ra viện và trở về đời thường mà không lo để lại di chứng.

Mẹ con người đàn bà xa lạ
Minh họa Lão Trần

Quả là một kỳ tích.

Hôm đó, Tuấn đang đi làm thì gặp người thanh niên nọ lang thang trên vỉa hè với ánh mắt thất thần và vẻ mặt vô cùng căng thẳng. Có vẻ như cậu ta đang có điều gì đó bất ổn. Tuấn dừng xe, đẩy lên vỉa hè dắt bộ, vẫn không thôi để ý đến những hành động, cử chỉ lạ lùng của cậu thanh niên. Đi được một quãng phố, cậu thanh niên ngồi xuống chiếc ghế đá. Nhưng chỉ được vài phút cậu ta lại đứng lên, đi đi, lại lại, miệng không thôi lẩm bẩm điều gì đó. Tuấn đồ rằng, người thanh niên kia nhất định có điều gì đó mờ ám, bởi trông điệu bộ anh ta bồn chồn, lấm lét như một tên trộm. Đèn xanh ngã tư bật lên. Người thanh niên đứng vụt dậy, lao thẳng ra đường, trước mũi chiếc xe khách đang mát chân ga sau kỳ đèn đỏ. Nhanh như cắt, Tuấn dượt theo, túm được cổ áo người thanh niên kéo ngược trở lại. Chiếc xe khách theo đà, trượt lên chân của người thanh niên nọ. Tuấn bị ngã đập đầu vào vỉa hè. Máu lênh láng chảy nhưng đôi tay anh vẫn ôm chặt vào người thanh niên. Cả hai được đưa đến bệnh viện kịp thời. Do va đập mạnh nên Tuấn bị hôn mê sâu. Cuộc phẫu thuật thành công cho cả hai, nhưng người thanh niên thì bị cắt cụt một bên chân trái.

Biết tin Tuấn đã hồi tỉnh, người nhà anh thanh niên qua thăm. Họ mang theo bịch hoa quả và một chiếc phong bì đến để tạ ơn. Tuấn và bà Phúc nhất định trả lại chiếc phong bì. Trao đi, đẩy lại, không ai chịu nhường ai, cho đến lúc bà Phúc phải gắt lên:

- Ông bà đừng làm vậy. Hãy dùng số tiền này thêm thắt cho cháu, chúng tôi tuy nghèo nhưng vẫn đủ tiền chạy chữa cho con. Chỉ cần các cháu nhanh chóng hồi phục, được ra viện là tôi vui rồi.

Bà mẹ cậu thanh niên xụt xịt khóc. Bà kể rằng cậu con trai bà đang học năm cuối đại học thì bị lũ bạn rủ rê, đam mê cá độ bóng đá. Lần cá độ nào nó cũng thua liểng xiểng. Nó tìm đủ mọi cách xoay tiền, kể cả về nhà lấy trộm đồ của cha mẹ để bán đi. Gần đây, cô người yêu của nó lại đòi chia tay. Nó buồn nản, bỏ học đi lang thang. Gia đình ở quê xa nên cũng chẳng biết mà tìm cách động viên nó. Nào ngờ, trong lúc quẫn bách, nó nghĩ quẩn. Ơn cứu mạng này họ không dám quên…

Mẹ con Tuấn lặng người khi nghe câu chuyện bi đát của gia đình cậu thanh niên. Càng nghe, bà Phúc càng thấy ánh mắt và giọng nói của người mẹ này có gì đó quen quen như đã từng gặp ở đâu đó mà bà chưa thể nhận ra. Thương cảm với hoàn cảnh của cặp vợ chồng nọ nhưng bà Phúc cũng chẳng có gì hơn để giúp đỡ ngoài những lời động viên, chia sẻ ân tình. Nỗi đau khổ làm đôi vai họ trĩu xuống. Cầm đôi bàn tay xương xương của bà mẹ cậu thanh niên, bà Phúc nhẹ nhàng đặt chiếc phong bì vào đó và hạ giọng:

- Ông bà cầm lấy, coi như gia đình tôi đã nhận số tiền này. Giờ tôi xin biếu lại ông bà để chạy chữa cho cháu. Con dại cái mang, ông bà đừng giận. Đây là tấm lòng của mẹ con tôi.

- Ấy chết, ấy chết. Gia đình em mang ơn cháu, mang ơn bà. Lẽ nào bà làm vậy. Chúng em không dám…

- Bà cứ cầm lấy cho cháu Tuấn vui lòng!

- Phải đấy, bác cầm lấy lo cho em. Chắc là em ấy đau lắm. Khi nào có thể, cháu sẽ qua thăm em. Bác nhận đi. Mẹ con cháu chỉ có tấm lòng thôi.

Bà mẹ cậu thanh niên òa khóc. Bà Phúc nhón tay gạt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán rồi lau nước mắt cho người mẹ ấy. Vô tình, bà nhìn thấy vết sẹo tròn, nhỏ trên trán người mẹ. Bà ôm lấy đôi vai bà ấy, mặc cho nước mắt mình cũng tuôn rơi.

Đêm hôm đó, bà Phúc trằn trọc mãi bên giường bệnh của con mình. Hình ảnh bà mẹ đau khổ với vết sẹo nhỏ cứ trở qua, trở lại trong đầu bà. Giọng nói ấy cứ ám ảnh tâm trí, khiến bà không sao chợp mắt nổi. Ngồi ngắm cái đầu quấn đầy băng trắng của con trai, lòng bà không khỏi ngậm ngùi nghĩ đến cuộc sống sau đây của chàng trai nọ. Cậu ta còn quá trẻ, chỉ vì những đam mê nhất thời mà đánh mất đi tất cả. Tuổi trẻ, tình yêu và cả một phần thân xác của mình nữa. Gia đình họ rồi sẽ ra sao? Cậu ta rồi sẽ chấp nhận thực tế phũ phàng này như thế nào...

Sáng hôm sau bà Phúc mang hộp sữa sang cho cậu thanh niên. Nhìn thấy bà, nó quay mặt vào tường, giả vờ ngủ. Cái chân cụt đến gối nằm bất động.

- Tôi đem cho ông bà hộp sữa. Ông bà cố mà ăn vào thì mới có sức chăm sóc cháu được.

- Bà, bà và cháu đã không nhận sự cám ơn của em, lại còn mang cho quà thế này, em thực lòng thấy ái ngại lắm.

- Bà đừng suy nghĩ gì cả. Phải tập trung mà lo cho cháu trước đã…

- Vâng, bà cho em xin. Chúng em đội ơn bà!

- Ơn huệ gì, cũng là việc nên làm thôi bà ạ. Thế quê nhà mình có gần đây không bà?

- Dạ, em là Quỳnh, cháu nó tên Luân. Nhà em ở mãi trong xó núi, cách đây cả trăm cây số. Chắt chiu mãi mới nuôi được nó ăn học, ai ngờ…

Bà Quỳnh rấm rứt khóc. Cái tên Quỳnh loáng thoáng trong óc. Hình như trong ký ức bà Phúc cũng có một tên Quỳnh…

…Những năm xảy ra chiến tranh biên giới phía Bắc, theo khuyến cáo của Nhà nước, các cơ quan, công xưởng, trường học đều chọn vùng đồi, núi rậm rạp để làm việc và phải đào hầm tăng xê trú ẩn đề phòng đạn pháo từ xa vu vơ rơi xuống. Phúc đang học vỡ lòng cũng theo mẹ di chuyển cùng cơ quan. Trường học nằm sâu hơn, ở một góc quả đồi khá xa. Hàng ngày Phúc được mẹ gửi theo học lớp một cùng với các anh, chị con của các nhà dân trong xóm. Mỗi sáng, mẹ dậy sớm, nấu cơm rồi nắm thành nắm, lấy mo cau gói lại cùng ít muối vừng cho các con mang đến lớp.

Một sáng chủ nhật, hai anh em Phúc chơi loanh quanh gần chỗ mẹ làm việc. Cái Quỳnh ở xóm bên cũng chạy sang cùng chơi ô ăn quan. Chỗ chúng chơi, cạnh chiếc tăng xê mát lẹm bởi bóng cây mít già che kín nắng. Chúng chơi nhưng không dám cười nói to vì sợ ảnh hưởng đến công việc của mẹ và các cô, chú khác. Đang hào hứng chia quân vào các ô thì một viên sỏi của Phúc rơi khỏi tay, lăn tòm xuống hầm. Phúc lò dò bước xuống hầm nhặt viên sỏi, ngẩng lên, nó nhìn thấy một mảnh vỏ ốc xinh xinh, lóng lánh gắn trên tường hầm. Nó reo lên gọi thằng anh xuống cạy mảnh vỏ ốc. Quỳnh nhanh chân đến trước. Nó lấy tay cạy miếng vỏ, Phúc gạt ra không cho Quỳnh cạy và bảo:

- Em nhìn thấy trước, nó là của em!

- Của tao, tao cạy được tao lấy.

- Của em…

- Của tao…

Vừa nói, Quỳnh vừa xô Phúc ngã lăn quay dưới lòng hầm. Hăng tiết, Phúc bật dậy đẩy Quỳnh chúi đầu vào tường đất. Quỳnh khóc ré lên, một dòng máu tươi từ trán nó tứa xuống mắt, xuống miệng. Phúc há hốc mồm kinh ngạc và sau đó ôm mặt khóc thét lên y như chính nó mới là người bị thương vậy. Nghe tiếng trẻ con kêu khóc, mẹ Phúc và mấy chú chạy tới bế Quỳnh, bỏ mặc Phúc ngồi khóc ở góc hầm. Bữa đó, Phúc bị chú Trưởng vẽ cho một chiếc vòng tròn bằng phấn ngay cạnh miệng hầm, bắt đứng yên trong đó, không được ngồi, không được ra khỏi vòng khi chưa được phép. Thời gian chậm chạp trôi đi. Hai mắt nó trĩu xuống, hai chân tựa hồ cứng đơ cả lại. Bụng nó réo ào ào như có thác lũ. Vậy mà nó vẫn không dám lên tiếng kêu vì sợ bị phạt nặng hơn. Có lần, Phúc được chứng kiến các chú công an phạt thằng Tý ăn trộm mít nhà cụ Lai. Thằng Tý cũng bị đứng trong vòng tròn, nhưng khi các chú quay đi làm việc thì nó ngồi ngay xuống. Cũng lại là chú Trưởng nhìn thấy và tặng nó thêm một suất ngồi khoanh tròn, lưng thẳng, cấm đứng dậy. Thằng Tý khiếp đảm, van xin và hứa không dám ăn trộm nữa mới được tha về… Khi chú Trưởng cho phép Phúc bước ra khỏi vòng tròn để vào ăn trưa thì hai chân nó tê bì, loạng choạng. Lúc đó mẹ Phúc mới ra đưa nó về. Hôm sau Phúc đi học, Quỳnh chờ sẵn ở cổng nhà, một tay cầm gióng mía đang róc dở, một tay cầm nắm vỏ mía cứ thế táp vào mặt, vào đầu Phúc. Thằng anh thương em, sấn lên định đánh Quỳnh, nhưng, nó vênh cái mặt quấn băng trắng trên trán lên bảo:

- Tại em mày đánh tao vỡ đầu, bây giờ tao phải đánh nó vỡ mặt!

Miệng nói, tay Quỳnh tới tấp cầm vỏ mía đánh vào mặt Phúc. Phúc đau đớn, ôm mặt khóc rồi bỏ chạy. Mẹ Phúc thấy con đau chỉ biết cắn chặt răng chịu đựng mà không hề mắng mỏ Quỳnh một câu. Mẹ lấy nước thuốc lào xoa lên những vết xước trên mặt Phúc. Nước thuốc lào xót đến tận ruột nhưng có tác dụng giảm đau, giảm sưng nên hôm sau Phúc vẫn tiếp tục đến lớp. Lần này, Quỳnh lại đón đường cùng nắm vỏ mía trên tay, chặn đường Phúc. Nó đang hành động thì thằng anh Phúc dắt chú Trưởng tới. Chú Trưởng thấy Quỳnh vẫn còn mang băng trên trán thì dắt trở về nói chuyện với bố nó. Tưởng như vậy Quỳnh sẽ sợ hãi mà không dám làm gì Phúc. Nhưng không, nhiều hôm khác, Quỳnh vẫn đón đường hoặc nấp ở đâu đó lấy đất, đá ném vào người Phúc. Nhiều hôm tới lớp rồi mà Quỳnh vẫn không buông tha, nó nắm cả nắm cát, thả vào gói cơm của Phúc. May mà sau đó cô giáo phát hiện ra nên Quỳnh không dám làm bậy nữa. Nhưng, trên đường đi về, nó vẫn sẵn sàng vô cớ nắm tóc, giật túi xách của Phúc ném xuống đất rồi lấy chân giẫm đạp không thương tiếc. Xót con, mẹ Phúc phải đến tận nhà nói chuyện với bố mẹ Quỳnh, thưa chuyện với cô giáo, từ ấy Phúc mới được yên ổn. Hơn một năm sau, cơ quan rời khỏi nơi sơ tán về lại huyện. Phúc bặt tin Quỳnh…

Sau nhiều chắp nối, liên tưởng, ký ức như cuốn phim quay chậm hiện lên rõ ràng, mồn một. Giọng nói dẫu có thay đổi chút ít, nhưng gương mặt kia vẫn còn những nét quen thuộc. Nếu như không có những trận đòn vỏ mía chắc giờ đây bà Phúc chẳng thể nhớ nổi một nét nào trên gương mặt ấy. Hơn bốn mươi năm trôi qua rồi còn gì…

…Qua lời kể của bà Quỳnh, bà Phúc được biết họ chỉ có mỗi mụn con trai là cậu Luân này. Sau khi sinh con xong, bà Quỳnh bị một trận thương hàn và không sinh nở thêm lần nào nữa. Luân mất nhiều máu nên cơ thể còn yếu, tâm trí cũng chưa trở lại bình thường. Gia sản bà Quỳnh hầu như chẳng còn gì đáng giá. Những ngày Tuấn còn nằm viện, ngày nào bà Phúc cũng qua chơi thăm Luân. Bà tỷ tê đủ thứ chuyện trên đời, trừ kỉ niệm ngày xưa với mẹ cậu là bà không hề nhắc tới. Có lần bà còn tình nguyện trông nom Luân để bà Quỳnh về quê thăm nhà. Tuấn cũng thường xuyên ghé qua giường bệnh của Luân. Dần dà, Luân hoạt bát trở lại, nụ cười đã xuất hiện trên bờ môi u sầu của cậu ta. Nó tâm sự, sẽ quay lại thi lấy bằng đại học, ra trường sẽ đi làm ở một Trung tâm dành cho người khuyết tật.

Tuấn được xuất viện trước. Hai ngày sau, mẹ con bà Phúc quay trở lại cùng với chiếc xe lăn làm quà cho Luân. Bà Quỳnh nước mắt rưng rưng, hết lòng cảm tạ mẹ con người đàn bà xa lạ có tấm lòng vàng đầy ân nghĩa.

Truyện ngắn của vũ kim liên

Tin liên quan

Cùng chuyên mục

Lời hứa người đồng đội

Lời hứa người đồng đội

Khoảng trời đầy nắng Thu bé lại vừa bằng một cụ bà với mái tóc bạc trắng đang ngồi hóng nắng trước sân.
Đảo ngọc trong tim

Đảo ngọc trong tim

Núi nhấp nhô uốn lượn, những ghềnh đá cheo veo, sóng xanh ôm ấp bờ cát trắng dưới chân hàng phi lao gió hát. Đứng trên boong tàu, tôi đã thấy đảo xa hiện ra như một “viên ngọc xanh” giữa biển trời Đông Nam của đất nước.
Mẹ nghèo

Mẹ nghèo

Chồng vào chiến trường thì ở nhà Hà sinh con. Bác sĩ cho biết, thai đã chết trong bụng mẹ phải mổ gấp để cứu mẹ, nhưng sau mổ, thiếu phụ vĩnh viễn không sinh nở nữa. Ca mổ hoàn thành cứu được mẹ.
Hương vị mùa Hè

Hương vị mùa Hè

Ba mẹ đều là con một, nó không có cô chú hoặc cậu dì ruột. Ông bà nội ngoại lại mất sớm nên với nó, quê nội, quê ngoại chỉ là… khái niệm; không giống như lũ bạn cùng lớp mỗi độ chớm Hè lại nhao nhao tính chuyện về thăm ông bà hoặc cô dì chú bác chỗ nọ chỗ kia. Thấy chúng xắng xở mà… rầu thối ruột; nhà nó có chỗ nào đâu để về??
Tình cha

Tình cha

Thấy cha ôm thằng cu Tuấn, cu Bi, một đứa cháu nội, một đứa cháu ngoại vào lòng, vừa hôn, vừa nựng chúng, mắt cha sáng ngời niềm hạnh phúc khôn tả.

Tin khác

Hai người đàn bà

Hai người đàn bà
Chuyện này xảy ra thời bao cấp. Anh thợ sửa chữa ô tô nhìn thấy phó giám đốc xí nghiệp vận tải nhận tiền đút lót của đám lái buôn nhằm mua rẻ mớ lốp ô-tô thanh lí, đã nhỏ to bàn tán với cánh thợ. Chuyện này đến tai sếp, lập tức anh ta được mời lên phòng riêng sếp. Phó giám đốc hỏi:

Mẹ Loan

Mẹ Loan
Thân đặt phịch tấm thân gầy còm xuống phản. Sao hôm nay người anh có vẻ nặng nề đến vậy? Khiến tấm phản kêu rầm một cái, anh cũng cảm thấy giật thót người. Anh đang gặp phải tình huống rất khó nghĩ, khó đi đến quyết định cho vẹn toàn. Thế nhưng số phận như sắp đặt một cách quy lát, khiến anh cảm thấy rất khó lòng mà từ chối.

Nhà có con gái

Nhà có con gái
Sáng, trong lúc thay quần áo chuẩn bị đi làm, chồng Hằng bảo buổi trưa, và có thể cả buổi tối nữa, anh sẽ không ăn cơm nhà. Anh phải tiếp khách trung ương xuống công tác, họ ở đây hai ngày một đêm. Hằng định cự nự với chồng, nhưng nghĩ thế nào lại thôi.

Vẫn còn tình yêu

Vẫn còn tình yêu
Mới đầu mùa Hè mà sao cái nắng gay gắt đến thế. Mới 6 giờ sáng thôi, những tia nắng đã chiếu qua khe cửa sổ rọi vào giường Hà chói chang.

Lời nói dối của ông

Lời nói dối của ông
Tháng Tư đến mang hương vị của những lời nói dối phảng phất đâu đây. Cái khí trời thêm se lạnh khiến lòng người như đang chợt hỏi, Xuân vừa ghé qua sao lại mang cái oi ả sớm tới rồi. Người ta thường bảo tháng Tư là tháng của những lời nói dối, nhưng có bao giờ có ai tự nghĩ rằng trong vô số những lời nói ấy, thực sự thì cũng có những lời nói dối thiện - lương?

Tình xưa

Tình xưa
Tôi tốt nghiệp kĩ sư ngành hoá thực phẩm Đại học Bách khoa Hà Nội ra trường được một năm mới xin được việc làm ở một công ty liên doanh với Hàn Quốc.

Gió nồm Nam thổi vào miền kí ức

Gió nồm Nam thổi vào miền kí ức
Mấy hôm nay trời trở nồm, mang theo cái gió vừa oi, vừa đầy hơi nước, khiến đồ đạc trong nhà, tường và sàn nhà lúc nào cũng ướt nhẹp, nhớp nháp. Thứ ghét đặc cái thời tiết này, vì nó chỉ mang lại cảm giác khó chịu, nhớp nháp trong người, dễ khiến người ta bực bội.

Trăng sáng quê nhà

Trăng sáng quê nhà
Liên lấy chồng, cả họ đều mừng! Chồng Liên là một chàng trai, tuy gốc gác nông thôn nhưng rất điển trai và có rất nhiều tài lẻ.

Mưa và em

Mưa và em
Đêm, thành phố chìm trong màn mưa ảm đạm, mưa ồ ạt mỗi lúc thêm nặng hạt. Bên li cà phê nguội lạnh, sống mũi anh cay xè, trái tim nhói lên từng nhịp đau đớn. Tai anh ù đi trong tiếng mưa.

Con gái của ba

Con gái của ba
Từ nhỏ, tôi đã luôn nghĩ ba là người đàn ông lạnh lùng nhất mà tôi biết. Ông cứng nhắc trong tất cả các vấn đề, trong lối sống hằng ngày và cả cách yêu thương vợ con.

Nỗi oan vẫn còn lơ lửng

Nỗi oan vẫn còn lơ lửng
Cho tới ngày cắp sách tới trường, tôi nghe phong phanh, nhà ông Ngô có anh Khả đi công nhân, chứ không biết hình hài, tướng mạo của anh. Do ngày anh đi tôi còn quá bé nên không lưu vào bộ nhớ.

Nắng Hàng Dương

Nắng Hàng Dương
Tôi bước xuống xe điện. Chiều nghiêng bóng xế. Xoay mặt chín mươi độ, đầu hơi ngả về phía sau, anh tài xế nhìn tôi nhoẻn miệng cười - nụ cười của người thanh niên vùng biển rõ vẻ chân chất và thơm nồng vị nắng.

Bà già nhà quê

Bà già nhà quê
Bà già ấy đã gần 70 tuổi, dáng người gầy nhom, đôi chân khẳng khiu như hai thanh tre non nhưng trông khỏe lắm. Điều đó được thể hiện qua cách bà xách hai chiếc giỏ trái cây dáng đi thoăn thoắt. Bà có thằng con ở thành phố, lên đó học, làm việc rồi lấy vợ, sinh con.

Mẹ của chúng mình

Mẹ của chúng mình
Liza không ngờ mục tiêu đến làm ở cửa hàng thời trang và mĩ phẩm lại thay đổi nhanh đến như vậy. Lúc nhờ Hạnh - cô bạn học người Việt thân nhất lớp - xin việc, Liza nói với bạn:

Tiếng vọng từ trái tim

Tiếng vọng từ trái tim
Tú quyết định làm đám cưới với Thanh, một quyết định không vội vã, cũng không hề bị câu thúc, mà đơn giản cái quyết định này đến từ tiếng vọng của trái tim.
Xem thêm
Đặc sắc chương trình nghệ thuật “Sắc màu di sản Thành phố tôi yêu”

Đặc sắc chương trình nghệ thuật “Sắc màu di sản Thành phố tôi yêu”

Bà Nguyễn Thị Hoài Phượng, Phó Giám đốc phụ trách Trung tâm Văn hóa TP. Hồ Chí Minh, Trưởng đoàn Nghệ thuật TP. Hồ Chí Minh chia sẻ, đến với hội diễn đoàn Nghệ thuật TP. Hồ Chí Minh đem đến hội diễn các tiết mục ca múa nhạc, hòa tấu, nhạc cụ mới lạ, đặc sắc, mang sắc màu di sản TP. Hồ Chí Minh với chủ đề “ Sắc màu di sản Thành phố tôi yêu” trong 5 tiết mục: Đơn ca nữ Mashup: “Dạ cổ hoài lang – Về nghe mẹ ru”, hòa tấu nhạc cụ dân tộc: Khai hạ - Cầu an, tam ca nam: Duyên hải biển quê tôi, múa: Dâng hội Đèn dưa, tốp hát múa: Liên khúc Củ Chi đất lửa hoa hồng – Bức tranh Thành phố 50 năm.
Triển lãm ảnh về chân dung, cuộc đời đồng chí Lý Tự Trọng

Triển lãm ảnh về chân dung, cuộc đời đồng chí Lý Tự Trọng

Triển lãm về những tư liệu, hiện vật gắn bó với cuộc đời cách mạng sáng ngời của người đoàn viên thanh niên cộng sản Lý Tự Trọng.
“Tận mục sở thị” ngôi đền linh thiêng có cây Gạo nhiều tuổi nhất Việt Nam

“Tận mục sở thị” ngôi đền linh thiêng có cây Gạo nhiều tuổi nhất Việt Nam

Hơn 700 năm trôi qua, trải qua bao thăng trầm của lịch sử, dưới làn mưa bom bão đạn, cây Gạo vẫn xanh tốt bốn mùa, xòe tán che chở cho ngôi đền Mõ cổ kính, linh thiêng.
Hải Phòng thành lập Ban chỉ đạo quản lý Di sản vịnh Hạ Long - quần đảo Cát Bà

Hải Phòng thành lập Ban chỉ đạo quản lý Di sản vịnh Hạ Long - quần đảo Cát Bà

Ban chỉ đạo Quản lý di sản thiên nhiên thế giới vịnh Hạ Long – quần đảo Cát Bà thuộc TP Hải Phòng (gọi tắt là Ban chỉ đạo) gồm 19 thành viên, do Phó Chủ tịch UBND thành phố phụ trách lĩnh vực văn hoá – xã hội làm Trưởng ban.
Cú hattrick của Phú Quốc: 3 năm liên tiếp lọt top đảo tuyệt vời nhất thế giới!

Cú hattrick của Phú Quốc: 3 năm liên tiếp lọt top đảo tuyệt vời nhất thế giới!

Giải thưởng danh giá được cộng đồng du lịch cả thế giới mong chờ - Readers’ Choice Awards 2024 của tạp chí Condé Nast Traveller, công bố Phú Quốc là đại diện Việt Nam duy nhất trong top đảo tuyệt vời nhất thế giới, đứng thứ 2 trong 10 hòn đảo của Châu Á l
Nhà Dừa CocoHome: Kiệt tác kiến trúc và văn hóa của đất phương Nam

Nhà Dừa CocoHome: Kiệt tác kiến trúc và văn hóa của đất phương Nam

Giữa vùng đất trù phú của miền Tây Nam Bộ, nơi con sông Cổ Chiên và sông Lòng Hồ uốn lượn, cùng với những cánh đồng bát ngát, cạnh đó là nhà Dừa CocoHome của vợ chồng bà Tám và ông Bảy Thưởng, là hai hội viên tích cực của Hội NCT, tại ấp Hòa Quý, xã Hòa Ninh, huyện Long Hồ, tỉnh Vĩnh Long. Nhà Dừa nổi bật như một biểu tượng độc đáo, đặc trưng của văn hóa bản địa.
Runner bị ung thư máu phá kỉ lục cá nhân full marathon tại VPIM 2024

Runner bị ung thư máu phá kỉ lục cá nhân full marathon tại VPIM 2024

Từ những ngày đầu “chạy thở không ra hơi” sau nhiều đợt hóa trị và ghép tế bào gốc để điều trị căn bệnh ung thư máu, sau 3 năm, Vũ Việt Thành đã hoàn thành đường đua FM của VPIM 2024 với thành tích 3 giờ 45 phút. Thành có lẽ là một vận động viên điển hình
Các câu lạc bộ ngóng chờ đọ sức tại giải chạy VPIM 2024

Các câu lạc bộ ngóng chờ đọ sức tại giải chạy VPIM 2024

Hàng loạt câu lạc bộ chạy của Hà Nội và các tỉnh lân cận đăng ký tham gia thử thách đồng đội cùng quyết tâm chinh phục VPBank Hanoi International Marathon (VPIM) 2024 với mục tiêu cao nhất.
Sân chơi lành mạnh, duy trì sức khỏe dẻo dai cho người cao tuổi

Sân chơi lành mạnh, duy trì sức khỏe dẻo dai cho người cao tuổi

Từ ngày 3 - 6/10, Hội NCT Việt Nam, Liên đoàn Bóng chuyền Việt Nam, Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch tỉnh Thái Nguyên, UBND TP Sông Công tổ chức Giải Bóng chuyền hơi trung, cao tuổi toàn quốc lần thứ X khu vực I năm 2024 Cúp Động Lực. Tham dự có ông Phan Văn Hùng, Phó Chủ tịch Trung ương Hội NCT Việt Nam; đại diện Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch; Liên đoàn Bóng chuyền Việt Nam; Hội Giáo dục Chăm sóc Sức khỏe cộng đồng Việt Nam; lãnh đạo các Ban, Sở, ngành của tỉnh và TP Sông Công.
Chơi cờ tướng giúp NCT bồi dưỡng trí tuệ, suy nghĩ linh hoạt

Chơi cờ tướng giúp NCT bồi dưỡng trí tuệ, suy nghĩ linh hoạt

CLB Cờ tướng Bạch Liên, Hội NCT phường Yên Hòa, quận Cầu Giấy, TP Hà Nội vừa tổ chức Giải thi đấu Cờ tướng chào mừng kỉ niệm 70 năm Ngày giải phóng Thủ đô (10/10/1954 - 10/10/2024) và hưởng ứng Tháng hành động vì NCT Việt Nam năm 2024. Tham dự có các ông:
Nghệ sĩ cao tuổi vẫn “cháy” hết mình với những bài ca cách mạng

Nghệ sĩ cao tuổi vẫn “cháy” hết mình với những bài ca cách mạng

Tối 9/10 tại Nhà làm việc Bộ Ngoại giao, Đoàn Nghệ thuật 19/5, trực thuộc Trung ương Hội NCT Việt Nam phối hợp Công đoàn Viên chức Việt Nam; Công đoàn Bộ Ngoại giao; Học viện Ngoại giao tổ chức Chương trình giao lưu Nghệ thuật: “Sáng mãi với thời gian”, n
Ca khúc “Tự hào nghề Luật sư” ra mắt chào mừng Ngày truyền thống Luật sư

Ca khúc “Tự hào nghề Luật sư” ra mắt chào mừng Ngày truyền thống Luật sư

ca khúc “Tự hào nghề Luật sư” được Nhạc sĩ Bá Thường ra mắt để tôn vinh những đóng góp của nghề Luật sư, đồng thời khơi dậy niềm tự hào trong cộng đồng luật sư.
Phiên bản di động