Nửa bàn chân

Mãi đến tận nửa đêm, hai vợ chồng Hoa mới về đến lối mòn rẽ vào bản. Hoa chỉ về phía những ánh đèn đang nhấp nháy bên kia sông nói với chồng:

- Bên đấy là đất của người Trung Quốc!

Theo thói quen, Minh - chồng của Hoa - nhẩm tính:

- Từ đây sang đấy chỉ khoảng sáu trăm mét.

- Ngày bé, vào những lúc sông cạn, chúng em vẫn lội sông qua chơi với bọn trẻ bên ấy. Ở bên đấy em có đứa bạn rất thân, chẳng biết kì này có mời được nó đến dự đám cưới của chúng mình không. Dạo trước chúng em đã hẹn ước: Ai đi lấy chồng trước, người còn lại phải làm phù dâu.

- Dạo này tình hình biên giới hai nước đang căng, bạn của em có nhận được thiếp mời cũng không thể nào sang tham dự được!

Hai người chững lại khi nghe thấy tiếng hô:

- Đứng lại! Ai đi đâu vào giờ này?

Hoa rọi cây đèn pin vào người, nhanh nhẩu nói:

- Tôi là Hoa, người trong bản mình!

Trong ánh sáng của cái đèn pin vừa lóe, Hoa nhận ra một đám bạn cũ đang đứng ven đường, cô e thẹn chỉ vào Minh:

- Đây là anh Minh, chồng của mình! Là người đã đem hài cốt của anh trai mình về nhà hồi 75 ấy. Mọi người nhớ ra chưa?

Tiếng các cô gái nhao nhao:

- Trời tối quá, làm sao mà nhận được.

- Cưới từ bao giờ mà xưng là vợ chồng ngọt sớt như vậy?

Hoa thanh minh:

- Chúng mình đã về đây chơi mấy lần. Kì nghỉ phép này vợ chồng mình về nhà để tổ chức đám cưới.

Người xã đội trưởng lên tiếng:

- Sao chưa thấy làm thủ tục ở Ủy ban?

- Giấy đăng kí kết hôn, chúng em đã làm ở trong quê của anh Minh rồi!

- Thế cô không biết tin gì hay sao? Hiện tại trong bản chỉ còn có lực lượng dân quân và một số thanh niên khỏe mạnh ở lại. Còn người già, trẻ em và phụ nữ đã sơ tán hết về tuyến sau. Nhà cô cũng chẳng còn có một ai mà về!

Hoa ngập ngừng:

- Thế mà...à, em chẳng biết gì cả! Tốn bao công sức, chầu chực, nhờ vả mãi mới tìm được phương tiện về đến quê, vậy mà bây giờ chẳng gặp được ai.

- Thôi, bây giờ trời cũng đã quá khuya. Hai người đến trụ sở của xã nghỉ tạm đêm nay vậy, để đến sáng ngày mai tính tiếp. Những người có nhiệm vụ ở lại đều tập trung ở đấy cả! Hai người là chỗ quen biết tin cậy và cũng đã sống qua quân ngũ, chúng tôi chẳng dám giấu: Tình hình căng lắm, hai người không tự do đi lại như trước được đâu. Xung quanh bản đều là các bãi chông, mìn mới được gài.

Nửa bàn chân

Lúc yên vị ở trụ sở xã, người xã đội trưởng muốn Minh góp ý về các trận địa đã bố phòng. Nhìn vào sơ đồ Minh không khỏi giật mình, vì anh nhận ra căn nhà lẻ loi, sát bờ sông của Hoa được nằm giữa các bãi chông, mìn dày đặc. Nếu mình nghe theo Hoa đi men theo lối bờ sông để về nhà, chắc chắn sẽ sa vào mê trận này. Cũng may nước sông dâng to, ngập cả dải cát ven bờ, đã không cho phép hai người thực hiện ý định du ngoạn dọc theo triền sông. Bởi vì, chỉ cần bước chệch khỏi lối đi an toàn được đánh dấu trên bản đồ một nửa bàn chân, sẽ chạm làm bãi mìn phát nổ. Minh cũng nhận ra con suối nhỏ đổ nước ra dòng sông biên giới là lối đi an toàn còn lại.

Minh ngỏ lời:

- Trong dịp nghỉ phép này, vợ chồng chúng tôi sẽ ở lại đây cùng mọi người bố trí bằng xong trận tuyến phòng ngự này, như thế mới phát huy được sức mạnh tổng hợp tốt nhất. Nếu quân thù mò tới xâm phạm mảnh đất nơi đây, nhất định chúng sẽ bị thất bại nặng nề. Nhưng ngày mai, mọi người phải dẫn tôi đi điều nghiên xong mới có phương án cụ thể được.

*

* *

Vào buổi sáng của cái ngày cuối cùng theo dự định của hai vợ chồng Minh, sau khi ăn sáng xong họ sẽ chia tay mọi người để đi nhận nhiệm vụ mới. Trời đã tờ mờ sáng, sương sớm xà xuống thấp, che kín các nóc nhà trong xóm. Sương mù dày đặc, không nhìn thấy mặt nước của con sông vùng biên. Những ngọn đèn điện phía bên kia biên giới, mọi khi chói sáng như vậy, mà giờ đây cũng đỏ quạch.

Đứng trên chốt nhìn về căn nhà của mình thoắt ẩn, thoắt hiện trong làn sương sớm. Hoa ngỏ lời với cô bạn gác cùng:

- Mày gác tạm một mình, để tao tranh thủ chạy ù về nhà lấy một quyển sách quý, hôm rồi chưa mang theo được.

Cô bạn kinh ngạc:

- Mày định đi qua bãi mìn?

Hoa trấn an bạn:

- Thì con đường an toàn đi qua bãi mìn, bọn mình đều thuộc lòng cả! Không sao đâu mà!

Cô bạn ngần ngừ:

- Để báo lại ban chỉ huy đã, tao sợ.

Hoa cười:

- Các ông ấy biết có mà cho đi khối!

Dứt câu, Hoa săm săm bước đi. Cô bạn nói với theo:

- Mày nhớ cẩn thận đấy.

Lấy xong quyển sách, Hoa đưa mắt nhìn lại căn nhà thân thương. Chưa kịp khép cửa, cô đã bị một tốp người nhào tới khóa cứng người. Lúc định thần, Hoa thấy lũ lính Trung Quốc túm tụm xung quanh.

Đứa đối diện với cô lên tiếng:

- Chào Hoa! Chúng tao đã trở về Việt Nam để lấy lại những gì chưa kịp mang theo.

Thấy Hoa im lặng đưa mắt nhìn không chớp. Đứa kế bên hỏi:

- Mới xa nhau một thời gian ngắn, mà mày không nhận được ra chúng tao hay sao? Bạn cũ đây, tao là Đường Quốc Bảo, còn nó là Tăng Tùng Khâm. Là hai đứa bạn học đã được bố mày đổi họ tên cho. Mày nhớ ra chưa?

Hoa nhận ra chúng nó ngay từ đầu, nhưng vẫn lặng im suy tính, cô làm sao quên được hai thằng bạn cũ cùng xóm ngày xưa. Dạo đó phong trào đổi họ tên từ tiếng Hán, sang tiếng Việt lan truyền rất nhanh trong lũ trẻ con người Hoa. Bọn chúng làm mình, làm mẩy, bắt bố mẹ đổi cho bằng được. Chúng nó xin đổi với cái cớ, đi học cho dễ gọi. Chứ phát âm theo tiếng Hán, nhiều đứa khi gọi, phải uốn lưỡi đau cả mồm, lại phải dịch cả nghĩa để cho mọi người hiểu được cái tên của mình.

Thằng có tên là Chắn Sùng Hắm được phát âm theo tiếng Việt là Tăng Tùng Khâm. Còn đứa mang danh Poòng Cóng Bẩu được gọi là Đường Quốc Bảo. Chúng nó thích những cái tên mới này đến mức, ai gọi bằng tên cũ hai đứa cũng lơ đi, coi như không nghe thấy gì.

Vậy mà khi người Hoa kéo về nước ồ ạt, thằng Hắm lùa theo cả những con trâu không phải của nhà mình. Còn thằng Bẩu đồng ý với bố để lại mẹ nó, vì bà ta khi ấy đã bị mù cả hai mắt. Bố con nó sợ bà sẽ trở thành vật vướng chân, thành gánh nặng trong chặng đường vượt biên.

Tiếng thằng chỉ huy đưa Hoa trở về thực tại. Tên chỉ huy nói: “Tao biết rất rõ phạm vi bãi mìn chúng mày đã chôn! Cũng hiểu mày biết con đường an toàn đi qua nó! Vì chỉ có ai nắm rõ mới bình an đi qua được bãi mìn như mày! Không phải chúng tao không có những biện pháp vô hiệu hóa bãi mìn này, nhưng làm như vậy tốn thời gian công sức, lại không bảo đảm an toàn tuyệt đối. Bây giờ chỉ cần mày đưa chúng tao ra đến đường quốc lộ. Không, chỉ cần qua khỏi bãi mìn này thôi cũng được. Chẳng những tao sẽ cho mày tự do, muốn đi đâu thì đi, mà còn thưởng cho mày buộc tiền tệ này - Vừa nói, tên chỉ huy vừa vung vẩy bọc tiền.

Thấy Hoa im lặng đưa tay xoa bụng, tên chỉ huy tiếp tục - Mày không chịu vẫn phải đi! Những thằng bạn cũ sẽ kèm mày đi trước, chúng tao theo sau. Còn nếu như mày không chịu đi, tao sẽ trói tay, buộc chân, bắt chúng nó khiêng mày như khiêng lợn. Nếu mìn phát nổ, mày và chúng nó sẽ chết trước. Chắc chắn chúng nó được tôn vinh: Đã hi sinh vì đất nước vĩ đại! Gia đình chúng nó sẽ được ưu đãi. Còn mày chết. Bố mẹ mày chẳng có gì cả! - Y đưa mắt xuống bụng Hoa - Lại còn đứa con mày đang mang trong bụng nữa. Mày định để nó chết theo hay sao? Nhưng tao cũng hứa danh dự, sẽ thả mày ra ngay, nếu mày ngoan ngoãn làm theo yêu cầu - Tên chỉ huy hạ giọng - Mà mày trông hệt con vợ tao ở nhà. Nó cũng đang có thai! Tao sắp được làm bố rồi! Mày biết không? Vợ tao nó luôn dặn: Làm gì thì làm, phải chú ý tích đức cho con”.

Hoa đắn đo khi nghe hết những điều tên chỉ huy yêu cầu. Cô lo lắng suy tính, việc lính Trung Quốc xâm phạm biên giới bên mình đã biết chưa? Các anh ấy sẽ đối phó ra sao?

Cô nhìn lũ lính đen ngòm núp xung quanh, thầm so sánh: “Chúng đông quá, mình không đếm xiết được, trong khi đó chốt tiền tiêu của ta ở đây chỉ có vỏn vẹn một trung đội!”

Hoa đi bằng những bước chân vô định. Cô hỏi mình, rồi lại tự trả lời. Những ý nghĩ trào dâng như ngọn núi lửa sắp phun trào, Hoa muốn kìm nén nó lại. Nhưng làm sao mà cô hãm được dòng dung nham hỗn mang đang cuồn cuộn chảy.

Tiếng ai đó văng vẳng thôi thúc trong Hoa, giống như những nhát búa gõ mạnh vào trái tim cô.

“…Sao đôi chân của mình hôm nay nặng như đeo đá vậy? - Rồi cô lại nhẩm tính - Cái bẫy chông mình hướng dẫn anh Minh gài được đặt nằm ở bên bụi mẫu đơn này - Hoa nhìn vào ụ mối cạnh đường rồi tự nhủ - Còn quả mìn đầu tiên anh ấy dạy mình cách gài được để ở đây - Cô ngẩng mặt nhìn trời - Đã sáng rồi, mặt người đã tỏ, sao trận địa phía bên ta chẳng thấy có động tĩnh gì vậy? - Hoa lại ước tính - Thế là mình đã đi được non nửa bãi mìn rồi - Cô thầm thì với mọi ngươi - Đồng đội ơi! Xin mọi người hãy tha lỗi cho tôi, vì tôi đã tự động trở về nhà. Tự động đẩy mình vào hoàn cảnh trớ trêu này - Hoa đưa tay đặt lên bụng, nhè nhẹ xoa - Sao lại làm mẹ đau! Mẹ của con có thể là một người mẹ không tốt, vì chẳng biết cách bảo vệ an toàn cho con. Con ơi! Với con, mẹ có thể là người nhẫn tâm? Là kẻ bất nhân? Nhưng mẹ không thể nào bất nghĩa với cuộc đời này được! - Làn gió ban mai vuốt nhẹ mái tóc Hoa, cô thầm thì - Gió ơi! Hãy đưa những nghĩ suy này tới chỗ bố mẹ hộ tôi. Bố mẹ ơi! Con có lỗi với bố mẹ nhiều lắm! Con có thể bất hiếu với bố mẹ, nhưng không thể bất trung với tổ quốc được - Dòng suy nghĩ đưa Hoa trở lại với người chồng yêu quý - Anh Minh, em yêu anh nhiều lắm. Yêu đến nỗi trong cuộc đời này, không có gì sánh nổi. Nhưng mà một đứa ngố như em, đứa chưa được yêu bao giờ thì biết lấy cái chi để mà so sánh đây! - Hoa bình tâm suy tính - Tôi phải làm sao báo được cho mọi người biết quân địch đã tiến hành cuộc xâm lăng này đây? Chỉ còn mấy bước chân nữa là tới chỗ an toàn - Cô đưa mắt về phía trước - Đằng sau lùm cây kia là chốt của ta. Hãy nổ súng mau đi. Với khoảng cách này mà bắn sẽ có hiệu quả nhất đấy. Mọi người nghĩ gì mà vẫn im lặng vậy. Nổ súng mau đi. Tôi cầu xin mọi người, hãy nổ súng mau đi kẻo muộn - Hoa ôm bụng - Đừng đạp mẹ nữa con ơi! Đừng làm mẹ rối lòng, mất tập trung mà không đưa ra được quyết định đúng đắn. Con ơi! Chỉ cần nửa bàn chân nữa là mẹ con mình tới nơi an toàn. Và cũng chỉ cần có nửa bàn chân lệch sang bên, là mẹ con mình sẽ chạm vào quả mìn lệnh do bố mẹ cùng gài. Nhưng xin lỗi con, mẹ không thể bước thẳng để đến nơi an toàn được rồi. Không còn cách nào khác, mẹ phải chọn phương án báo động cuối cùng này! Đành phải vậy thôi! Cuộc đời ơi! Mẹ con tôi xin vĩnh biệt mọi người! Xin mọi người tha lỗi cho tôi”.

Hoa co chân, đạp thẳng vào quả mìn cuối cùng - quả mìn lệnh có công suất lớn nhất trong bãi mìn - do vợ chồng cô cùng gài. Một ánh chớp lóe lên, đan xen với những tia nắng ban mai tạo thành vầng hào quang rực sáng. Tiếng nổ vang lên, Hoa bị sức mạnh của quả mìn đẩy bay về phía trước. Còn bọn đứng sau cô, bị tung lên nằm ngổn ngang trên mặt đất. Lũ lính còn lại nháo nhào chạy tản ra xung quanh. Lửa chớp, lửa giăng như bảy sắc cầu vồng. Những tiếng nổ ầm ầm làm núi đồi chao đảo. Mặt đất vỡ vụn, khói bụi bay mù mịt. Rồi những tiếng súng từ chốt của ta vang lên dồn dập. Tụi lính còn sống sót vội vã chạy dồn hết xuống suối nước mong tìm chỗ ẩn mình. Quả mìn định hướng được giấu kĩ ở góc suối phát nổ. Lực của nó thổi dồn đám tàn quân về phía cuối con suối nhỏ. Xác của chúng chồng nên nhau đen đặc, làm tắc cả dòng chảy...

Truyện ngắn của Trần Ngọc Dương

Tin liên quan

Cùng chuyên mục

Người mẹ anh hùng

Người mẹ anh hùng

Mẹ chồng ốm đã mấy ngày nay, chị Thu nấu cháo tía tô, hành hoa đập thêm cái lòng đỏ trứng gà, bón cho bà nhưng được lưng bát bà đã đẩy thìa ra:
Chung một mái nhà

Chung một mái nhà

Sáng ra, bầu trời của mùa Thu đẹp thật, nắng vàng như mật ong rót xuống làng quê yên bình. Ông Đại mở cửa bước ra ngoài sân, tập mấy động tác thể dục. Xong xuôi, ông dánh răng rửa mặt, thong thả ngồi vào bàn pha ấm trà ngon Tân Cương để uống. Bà Minh bưng bát mì bốc hơi nghi ngút ra cho ông:
Giọt mật

Giọt mật

Chú Sáu tôi nói với Tâm mùa hạn này mà vắt mật ong thì đã tay phải biết. Mật thơm ngon, sóng sánh, sền sệt mượt mà chảy ra từ đôi bàn tay bóp chặt tảng mật.
Cấy dặm mùa Xuân

Cấy dặm mùa Xuân

Ngày chưa vợ, ba tôi từng có một mối tình đắm say, nhưng không thành. Người ấy là cô Năm Tươi cùng làng. Cô Năm Tươi xinh gái, phổng phao, con một.
Ca mổ đêm Giao thừa

Ca mổ đêm Giao thừa

Chiều 30 Tết, trời se lạnh và mưa bụi. Không khí Tết đã rạo rực lắm. Người xe tấp nập, hối hả ngược xuôi, ai cũng có vẻ vội vàng. Xe máy, xe đạp, xe ôtô các cỡ vào thành phố hầu như xe nào cũng kồng kềnh những cành đào.

Tin khác

Tết muộn

Tết muộn
Tôi sinh ra và lớn lên ở một làng chài ven biển quanh năm đượm mùi tôm cá. Tết của những làng chài ven biển cũng không khác gì ở những nơi khác, có chăng chỉ là tuổi thơ của tôi gắn liền với những chuyến đi biển xa biền biệt của ba.

Lỡ hẹn với người đi

Lỡ hẹn với người đi
Suốt cả đêm, Xoan không hề chợp mắt. Cô trằn trọc, hết xoay ngang rồi lại quay ngửa. Chiếc chăn mỏng, khi thì đắp lên bụng, lúc lại hất tung ra. Đêm về khuya, nghe rõ cả tiếng gà gáy sang canh. Xoan nghe tiếng côn trùng rỉ rả ở phía ngoài vườn, gần với ô cửa sổ. Lại thêm ánh trăng suông hạ tuần, cứ chong chong nhòm qua song cửa.

Ông bố xóm đường tàu

Ông bố xóm đường tàu
Trời đã xế chiều, những tia nắng còn sót lại lọt qua khe giữa hai toa tàu in lên đường ray những lát cắt đứt đoạn. Đoàn tàu chợ từ từ tiến vào sân ga. Động cơ hơi nước thở phì phò, thỉnh thoảng tiếng còi tàu lại hú lên lanh lảnh xé toạc hoàng hôn yên tĩnh.

Bão đến

Bão đến
- Chào chú Hai! Chú dọn dẹp chưa xong hả chú?

Thời gian vẫn ngọt ngào

Thời gian vẫn ngọt ngào
Hương từ sân bay vừa trở về Hà Nội, đi qua hồ Hoàn Kiếm, thời tiết đầu mùa Đông trời đã se lạnh. Hương nhìn lên hai bên đường trải dài những cây hoa sữa, những chùm bông to trông như đĩa xôi cốm tỏa hương thơm mát dịu, Hương vừa đi vừa ngắm.

Anh hai sữa

Anh hai sữa
Ba kính yêu! Mãi đến tuổi dậy thì con mới biết, Hà chỉ là ông anh hai sữa của mình. Thoạt đầu khi biết rõ, chúng con không phải là anh em song sinh. Con hụt hẫng, không chịu tin đó là sự thực.

Bão trời và bão lòng

Bão trời và bão lòng
Cơn bão số ba như một con mãnh thú gầm rú, gào thét. Trong cơn gầm rú, cây cối bị lưỡi hái tử thần tiện phăng, đổ ngổn ngang. Từ trên đỉnh núi cao từng tảng đất khổng lồ bị nước thấm sâu, bứng ra thành mảng đổ ụp xuống.

Trả nợ mùa Hè

Trả nợ mùa Hè
1. Có lần, Hải nghe ông nội phẫn nộ chuyện đàn bà nhẫn tâm bỏ bầy con nheo nhóc thì ba bảo: Cô ấy khổ vậy chắc đã quá sức rồi, trước nay ba cũng thấy cái tâm con dâu rất tốt mà, giờ chắc hết duyên nên mới lầm mê rước tiếng phụ chồng bạc con. Thằng Hải nghe ba nói vậy thì không nghĩ mẹ theo chiều hướng tiêu cực như người xung quanh nghĩ nữa. Từ nhỏ tới giờ, ba nói gì nó chẳng tin.

Đinh tặc người nhà

Đinh tặc người nhà
Thời nay, có con gái lớn trong nhà, cha mẹ không lo có “bom nổ chậm” như xưa vì bây giờ công nghệ “phá bom” quá đơn giản. Cái lo chính lại là bom thối, không nổ được. Lấy chồng hoặc ế chồng mà không có con rồi cũng khổ, nhất là đến cuối đời.

Níu giữ hồn quê

Níu giữ hồn quê
Là khách lạ, vòng vo quanh co, hết thôn Nhồi Trên lại đến thôn Nhồi Dưới, qua cổng làng cổ kính rêu phong, được sự chỉ dẫn của người dân địa phương, cuối cùng tôi cũng đã đến được nơi cần đến, đó là nhà bà Nguyễn Thị Nhiên, thôn Dõng Hạ, xã Cổ Loa, huyện Đông Anh, TP Hà Nội, miền quê, nơi có di tích lịch sử quốc gia đặc biệt Cổ Loa.

Lời hứa người đồng đội

Lời hứa người đồng đội
Khoảng trời đầy nắng Thu bé lại vừa bằng một cụ bà với mái tóc bạc trắng đang ngồi hóng nắng trước sân.

Sống lại kí ức

Sống lại kí ức
Cô Xuân cưới chồng, đó là sự kiện gây rung động cái khu tập thể cán bộ công nhân viên chức ngành bưu điện. Rung động hơn nữa, người mà cô Xuân chọn làm chồng lại là anh Lai, Trưởng Đài Truyền thanh tỉnh.

Đảo ngọc trong tim

Đảo ngọc trong tim
Núi nhấp nhô uốn lượn, những ghềnh đá cheo veo, sóng xanh ôm ấp bờ cát trắng dưới chân hàng phi lao gió hát. Đứng trên boong tàu, tôi đã thấy đảo xa hiện ra như một “viên ngọc xanh” giữa biển trời Đông Nam của đất nước.

Mẹ nghèo

Mẹ nghèo
Chồng vào chiến trường thì ở nhà Hà sinh con. Bác sĩ cho biết, thai đã chết trong bụng mẹ phải mổ gấp để cứu mẹ, nhưng sau mổ, thiếu phụ vĩnh viễn không sinh nở nữa. Ca mổ hoàn thành cứu được mẹ.

Hương vị mùa Hè

Hương vị mùa Hè
Ba mẹ đều là con một, nó không có cô chú hoặc cậu dì ruột. Ông bà nội ngoại lại mất sớm nên với nó, quê nội, quê ngoại chỉ là… khái niệm; không giống như lũ bạn cùng lớp mỗi độ chớm Hè lại nhao nhao tính chuyện về thăm ông bà hoặc cô dì chú bác chỗ nọ chỗ kia. Thấy chúng xắng xở mà… rầu thối ruột; nhà nó có chỗ nào đâu để về??
Xem thêm
Hành trình về những nơi đáng nhớ!

Hành trình về những nơi đáng nhớ!

Trong những ngày tháng 4, tháng có nhiều sự kiện lịch sử, đoàn cán bộ Hội NCT Bình Thuận đã về Quảng Bình viếng mộ Đại tướng Võ Nguyên Giáp và thăm lại chiến trường xưa Quảng Trị…
Tháng 5 về thăm quê Bác

Tháng 5 về thăm quê Bác

Tháng 5 này, kỉ niệm 135 năm Ngày sinh nhật Bác Hồ, như một thông lệ, gia đình tôi lại mang theo tấm lòng thành kính nhất, hoà cùng dòng du khách thập phương trở lại vùng quê, nơi đã sinh ra người con vĩ đại của dân tộc.
Bình Thuận tổ chức Đại lễ Phật đản Vesak Phật lịch 2569, Dương lịch 2025

Bình Thuận tổ chức Đại lễ Phật đản Vesak Phật lịch 2569, Dương lịch 2025

Chiều tối 11/5, tại quảng trường Nguyễn Tất Thành, TP. Phan Thiết, tỉnh Bình Thuận, Ban trị sự Giáo hội Phật giáo (GHPG) Việt Nam tỉnh Bình Thuận trang nghiêm tổ chức Đại lễ Phật đản Vesak Phật lịch 2569, Dương lịch 2025.
Học sinh trở thành hướng dẫn viên quảng bá Di sản Thành nhà Hồ

Học sinh trở thành hướng dẫn viên quảng bá Di sản Thành nhà Hồ

Trung tâm Bảo tồn Di sản Thành Nhà Hồ vừa phát động cuộc thi video clip ngắn trên nền tảng TikTok với chủ đề “Em là hướng dẫn viên di sản quê em”.
Bình Thuận: Bàu Trắng- điểm đến hấp dẫn trong mùa hè

Bình Thuận: Bàu Trắng- điểm đến hấp dẫn trong mùa hè

Giữa tháng 5 khi cái nắng hè bắt đầu trở nên gay gắt chúng tôi có dịp về Bàu Trắng. Dọc đường lướt qua cung đường biển Mũi Né thật đẹp. Từ Phan Thiết đến Bàu Trắng thuộc huyện Bắc Bình đi xe chỉ gần 1 tiếng đồng hồ...
5 năm Yoko Onsen Quang Hanh: Đặt nền móng cho một chuẩn mực sống mới

5 năm Yoko Onsen Quang Hanh: Đặt nền móng cho một chuẩn mực sống mới

Sau 5 năm đi vào vận hành, khu nghỉ dưỡng tắm khoáng nóng Yoko Onsen Quang Hanh (Quảng Ninh) đã trở thành biểu tượng của nghỉ dưỡng trọn vẹn thân - tâm - trí, một điểm đến dẫn đầu xu hướng sống chậm, sống sâu và sống lành tại Việt Nam.
“Hào khí Đông A” trong từng tiết mục

“Hào khí Đông A” trong từng tiết mục

Sáng 7/5, Hội NCT tỉnh Ninh Bình phối hợp với Sở Văn hóa và Thể thao, Công ty CP Tập đoàn Y tế HBL tổ chức Hội thi đồng diễn thể dục dưỡng sinh NCT năm 2025. Tham dự chương trình có đại diện lãnh đạo Sở Văn hóa và Thể thao tỉnh; lãnh đạo Hội NCT tỉnh và trên 1.200 vận động viên NCT thuộc 21 đội của Hội NCT 7 huyện, thành phố trong tỉnh cùng 70 thành viên CLB Tự chăm sóc sức khỏe NCT quận Bắc Từ Liêm, TP Hà Nội.
Bản lĩnh, trí tuệ, quyết tâm cao của vận động viên cao tuổi

Bản lĩnh, trí tuệ, quyết tâm cao của vận động viên cao tuổi

Từ ngày 22 đến 24/4, Hội NCT tỉnh Sơn La đã phối hợp với Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch tỉnh tổ chức Giải thể thao NCT năm 2025. Giải thu hút gần 200 vận động viên thuộc 8 đoàn đại diện Hội NCT thành phố Sơn La và các huyện Mường La, Quỳnh Nhai, Mai Sơn, Sông Mã, Phù Yên, Vân Hồ và thị xã Mộc Châu tham gia cùng hàng trăm NCT, người dân đến xem, cổ vũ. Các vận động viên cùng tranh tài các môn cầu lông, cờ tướng, bóng bàn, dưỡng sinh các nhóm tuổi 60-64, 65-68 và 69 trở lên.
Nestlé MILO tiếp tục đồng hành cùng Tiền Phong Marathon 2025, lan tỏa ý chí bền bỉ

Nestlé MILO tiếp tục đồng hành cùng Tiền Phong Marathon 2025, lan tỏa ý chí bền bỉ

Với cam kết nâng cao sức bền cho thế hệ trẻ Việt Nam, Nestlé MILO đồng hành cùng giải vô địch Quốc gia Marathon và cự ly dài báo Tiền Phong lần thứ 66, năm 2025 (Tiền Phong Marathon 2025) tổ chức tại thành phố Đông Hà, tỉnh Quảng Trị từ ngày 28 đến 30/3. Đây là giải đấu có lịch sử lâu đời nhất trong làng thể thao Việt Nam, lần đầu được tổ chức vào năm 1958 tại Hà Nội.
Giao lưu cờ tướng các câu lạc bộ: Tam Điệp - Bỉm Sơn - Nga Sơn

Giao lưu cờ tướng các câu lạc bộ: Tam Điệp - Bỉm Sơn - Nga Sơn

giải giao lưu cờ tướng thường niên giữa ba câu lạc bộ
Nơi thử thách đam mê, tôn vinh tài năng đất Hà thành

Nơi thử thách đam mê, tôn vinh tài năng đất Hà thành

Giữa tiết trời đầu tháng Tư dịu nhẹ của Thủ đô, sự kiện “Tinh hoa tay nghề làm đẹp 2025 – EBC Awards” đã chính thức khai mạc tại Trung tâm triển lãm Quốc tế I.E.C 91 Trần Hưng Đạo, Hoàn Kiếm, Hà Nội.
Cát Bà sẽ là bối cảnh cho loạt phim Hollywood dựa trên game Liên minh huyền thoại

Cát Bà sẽ là bối cảnh cho loạt phim Hollywood dựa trên game Liên minh huyền thoại

Hollywood vừa chọn Cát Bà (Hải Phòng) làm bối cảnh cho dự án phim mới dự kiến chiếu rộng rãi trên Netflix, HBO,... Điều gì khiến hòn đảo này vượt qua nhiều địa danh nổi tiếng châu Á để được lựa chọn?
Phiên bản di động