Đồng đội

Quyết vừa tới nhà, vứt “phịch” chiếc ba lô lộn ngược một cái nơi hè, vừa thở vừa nói với chị dâu:

- Ôi khủng khiếp quá! Lần sau có lên chơi với hai bác em chỉ dám đi bộ thôi, chứ xe ôm kiểu này em xin vái cả nón! Lột chiếc mũ tai bèo trên đầu xuống quạt lấy quạt để. Bà Thúy bưng ra một cốc nước mát đưa cho chú em chồng.

- Có chuyện gì mà chú bức xúc vậy? Con Yến nó có nhà thì đã không để chú phải đi xe ôm như vậy đâu.

Nhận cốc nước tu một hơi cạn, khuôn mặt giãn ra nghe chừng bớt căng thẳng Quyết mới chậm rãi kể: “Em vừa xuống xe, nhìn quanh quẩn chẳng có chiếc xe ôm nào, mà trời thì sập tối đến nơi rồi. May quá tầm 5 phút sau có một chiếc xe tới”.

- Chú đi đâu? Lên xe! Em còn đang ngập ngừng… Người xe ôm già quá, đầu đội mũ bảo hiểm không nhìn rõ mặt nhưng dáng vẻ hơi ốm, bước đi hơi cà nhắc nghiêng nghiêng, chậm chạp, vậy mà vẫn làm nghề xe ôm sao? Hay thôi… Thì lại nghe tiếng nói giờ còn to hơn lúc trước.

- Ơ kìa!… Thế chú có định đi không? Tối rồi, tôi cũng chỉ đi chuyến chót ngày.

Em vội vàng trèo lên ngồi đằng sau mà hơi run, chưa kịp chắc chỗ, bỗng “khực” một cái, chiếc xe giật cục rồi phóng vèo đi. Ông lão xe ôm hét to trong làn gió thổi ù ù bên tai: “Bám chắc vào, tôi tăng ga kẻo tối”. “Ấy, bác đi chầm chậm thôi, tôi bị yếu tim”. “Không sao, chú cứ ôm chặt lưng tôi, ngã đã có tôi làm đệm cho chú”. Nghe sởn gai ốc. Đi được một lúc gặp một bầy em nhỏ chắc vừa ra khỏi lớp học thêm, bác xe ôm lạng lách rất điệu nghệ, em ngồi đằng sau mà thót tim. Lo cho mình thì ít mà lo cho mấy đứa nhỏ, lỡ cái… Rồi cũng vượt qua được chỗ đông người. Xe đang chạy bon bon bỗng lại “khựng” phát nữa… Gì nữa đây? Ôi chao chiếc xe bị chết máy, bác xe ôm nói như phân bua: “Nó lại giở chứng rồi đây, phiền chú xuống đẩy một chút để tôi lấy đà…”. Em đành bất đắc dĩ nhảy xuống đẩy xe, chạy hai quãng thở ra đằng tai thì chiếc xe cũng nổ được máy, hú vía vừa nhảy phốc lên xe vừa cầu cho về đến nhà đừng xảy ra sự cố nào nữa. Cả nhà cùng cười.

Đồng đội
Minh họa Trần Nhương

- Ôi dào, chuyện thường ngày ở huyện chú ơi! Chắc chú gặp ông Lân xe ôm ở cuối làng Đục rồi!

- Thế hả chị, trông có vẻ nhiều tuổi rồi… Đến khổ!

- Chú nói đúng đấy, gia cảnh ông ấy hoàn cảnh lắm.

Rồi bà Thúy kể câu chuyện của bác xe ôm ấy như một sự thông cảm và chia sẻ. Ông Lân ấy cũng gọi là già rồi nhưng vẫn phải lăn lộn kiếm tiền nuôi thằng con bị bại não ngồi nhà, cả cái làng này ai cũng thương cảm cho hoàn cảnh của hai cha con. Nhà neo, vợ mới mất cách đây 5 năm, nhà còn cô con gái lấy chồng xa tận mạn ngược nên cũng ít về nhà thăm bố và em. Ông Lân ngày xưa là bộ đội tận chiến trường Tây Nguyên, lúc nhập ngũ đã có vợ và cô con gái. Sau này phục viên về, hình như bị nhiễm chất độc da cam nên sinh thằng cu Bi là bị bại não như vậy. Mấy chục năm nay cứ trông nom chăm bẵm mà nó không biết gì, không biết sau này ông Lân gần đất xa trời thì ai chăm sóc cho nó… Bà Thúy chép miệng, xót xa. Quyết ngồi ngây ra chả nói câu nào, lúc nãy bức xúc bao nhiêu xả cho bằng hết thì giờ lại ngồi đăm chiêu suy nghĩ mông lung. Anh cả bận đi họp tổ khu phố chưa về, mình Quyết cứ ra ra vào vào, đứng ngồi không yên. Không lẽ… anh ấy là tiểu đội trưởng Lân của mình ngày xưa, chết thật mắt mình kém quá, mới nhập nhoạng tối mà nhìn đã không rõ ư, vả lại đã mấy chục năm bặt tin tức của nhau rồi. Đợi anh trai về, Quyết rủ anh đi đến nhà người lái xe ôm lúc chiều để giải tỏa những khúc mắc trong lòng mình. “Đường vào xóm dưới làng Đục tối khó đi lắm, anh em ta để sáng mai hãy đi chú ạ”. Cả đêm trằn trọc, sáng hôm sau Quyết dậy thật sớm, tập thể dục nhẹ nhàng trên sân thượng rồi xuống ăn sáng, chị dâu đã nấu phở bò cho hai anh em. Vừa ăn, Quyết vừa bảo: “Em linh cảm đúng bác Lân ấy là tiểu đội trưởng của em hồi ở chiến trường B rồi anh ạ, dẫu đã 40 năm xa cách chưa một lần gặp lại, nhưng em nhớ là quê anh ấy ở Thái Bình chứ sao bây giờ lại… Hay quê chị ấy nhỉ?”. Ăn xong hai anh em đi luôn, kẻo lỡ ông Lân có cuốc xe nào sớm lại không gặp được.

Đường vào làng Đục rất khó đi, chừng ba cây số mà đi vòng vèo mãi. Tới đầu làng ghé quán nước hỏi thăm, ai cũng biết và sốt sắng chỉ cho hai anh em ngôi nhà nhỏ ở cuối xóm. Dừng xe trước ngõ một ngôi nhà không có cổng, con chó vàng sủa lên inh ỏi, mãi sau mới thấy một người ló ra từ sau cánh cửa nhỏ.

- Ai đấy, ai kiếm tôi sớm thế. Hôm nay tôi không chạy xe đâu. Quyết chạy lại nắm lấy hai vai người đối diện, nhìn vào khuôn mặt già nua nhăn nheo không giấu nổi xúc động.

- Anh Lân phải không? Anh có nhận ra em không, Quyết tiểu đoàn 2, sư đoàn 306 đây anh ơi!

- Quyết hả, trời ơi! Phải thằng Quyết “nháy” đấy không? Ôi! Đúng là quả đất tròn nên hai anh em mình vẫn được gặp nhau.

Hai người ôm nhau mừng mừng, tủi tủi. Ông Sinh cũng đỏ hoe đôi mắt khi chứng kiến anh em đồng đội cũ gặp nhau. “Thôi ta vào nhà đi chứ, sao lại đứng đây mãi thế này, mời bác vào nhà, chúng ta nhâm nhi chút gì để ăn mừng ngày hội ngộ không ngờ này chứ nhỉ?”. Cả ba bước vào ngôi nhà lợp ngói cũ kĩ, rêu đã mọc lên dưới chân bức tường lốm đốm. Đập vào mắt Quyết là chiếc giường ngay gian bàn nước. Một thân hình gầy gò còng queo, đôi mắt mở to nhưng không hề biểu lộ cảm xúc gì đang nằm trên đó, trên người đắp hờ một chiếc chăn đơn được gấp làm tư. Quyết bước tới bên giường, nắm lấy bàn tay nóng hôi hổi của người nằm đó nấc lên từng hồi, đôi vai run lên bần bật. Ông ra hiệu cho đứa con trai… “Con ơi! Đây là chú Quyết, người cùng chiến đấu với bố hồi xưa đấy!”. Thằng Bi nay đã gần 30 tuổi nhưng trông nhỏ thó như một đứa bé lên 10, miệng ú ớ, tay hua hua lên khoảng trống trước mặt những vòng tròn… Ông Lân liền giải thích, đôi lúc nó cũng như hiểu được những lời bố nói, ánh mắt chợt có biểu cảm… Còn phần lớn là không biểu lộ gì. Lúc mẹ nó mất, nó cũng biết khóc và đêm đêm ú ớ như muốn hỏi mẹ đâu rồi? Khổ thân, còn mẹ thì nó đỡ khổ hơn. “Sao lại đến nông nỗi này hở anh, hồi đó biết là bãi bom na pan mà máy bay địch mới rải, anh vẫn một mình tới để đưa thi thể của Toan về chôn cất, còn ngăn không cho đứa nào theo. Xong xuôi mới cho bọn em tới viếng đắp mộ cho Toan… Thì ra anh đã biết trước. Anh nhận những khó khăn và cả sự hi sinh về mình”. Cơn xúc động đi qua, cả ba trở lại bàn nước ai cũng trầm ngâm. Như đọc được những thắc mắc trong ánh mắt Quyết, ông Lân tiếp: “Sau lần bị thương đó, tôi được điều về tuyến sau, rồi ra quân về nhà làm một anh nông dân chính hiệu ở quê, được gần chục năm thì nhà tôi sinh cháu Bi đây. Ông bà nội cháu già cả cũng lần lượt về với tiên tổ, bên đây nhà vợ tôi còn bà cụ không ai chăm sóc, nên tôi bàn với vợ chuyển cả nhà sang đây để tiện chăm sóc cụ. Ít lâu sau cụ mất, vợ chồng tôi cũng không trở lại quê nữa, ở lại đây luôn”.

- Vậy cuộc sống của anh và cháu thế nào?

- À, tôi cũng có sổ bệnh binh, có lương hằng tháng. Cháu cũng có phụ cấp của người tàn tật. Khổ nỗi cháu nó đau ốm liên miên, nên những lúc rảnh rỗi tôi thường chạy vài cuốc xe kiếm thêm đồng ra, đồng vào, phòng khi trái gió trở trời, cuộc sống cũng tạm ổn, chú đừng có lo.

Nhìn căn nhà tuềnh toàng, gương mặt khắc khổ già hơn tuổi 68 của anh, và thằng con ngu ngơ nằm đó, Quyết thấy ngậm ngùi xót xa. Bao năm lăn lộn nơi chiến trường gan dạ anh dũng là thế… Ngụm nước chè trong miệng chợt đắng ngắt. Bỗng trên giường thằng Bi ú ớ kêu lên như muốn gọi bố, ông Lân liền chạy lại. Trên gương mặt đỏ bừng của Bi lấm tấm những giọt mồ hôi rịn ra, ông sờ tay lên trán con: “Vẫn còn hâm hấp đây, vừa cho uống hạ sốt rồi mà”. Ông đi lấy chiếc khăn dấp nước chườm lên trán con, rồi kể: “Từ ngày mẹ nó bỏ bố con tôi mà đi tới giờ cũng ngót 5 năm rồi, thằng Bi ngày một yếu hơn nhưng được bà con lối xóm tắt lửa tối đèn có nhau nên tôi cũng đỡ… Chỉ sợ… Sức tôi ngày một già yếu thì không biết nó trông cậy vào đâu, chị nó ở xa quá cả năm mới về được một lần vào ngày giỗ mẹ.

- Vậy anh em đồng ngũ còn ai vẫn liên lạc với anh?

- Ngày đó ra quân về bên Thái Bình còn thằng Tình, thằng Đạt, về bên này xa xôi quá. Ngày còn nhà tôi, mỗi năm tôi về quê giỗ các cụ thì anh em vẫn gặp nhau, mấy năm nay không ai trông nom nó nên tôi chả về thường xuyên được. Trầm ngâm hồi lâu bỗng anh như nhớ ra.

- Hôm nay hai anh em chú ở lại ăn bữa cơm với bố con tôi nhé!

- Hôm nay em về chỗ anh trai để ngày mai cùng ra quê tảo mộ cho các cụ. Run rủi sao ông trời lại cho em tìm được anh thế này thật mừng quá. Em hứa xong việc các cụ trên quê, em sẽ quay lại ở chơi với bố con anh vài ngày, để anh em ta cùng tâm sự hết những nỗi niềm bao năm xa cách. Ngập ngừng một lát Quyết tiếp.

- Trước lúc về quê, em có một việc này giúp cháu, mong anh đừng từ chối. Cả đêm qua em đã thức và suy nghĩ về chiếc xe của anh, nếu như không có nó chắc anh em mình cũng không nhận ra nhau. Thật là duyên may, nhưng em muốn mua tặng anh một chiếc xe khác, để anh không phải lo chết máy giữa đường nữa, đi lại nhanh hơn, để cháu Bi đỡ phải ngóng anh hơn…

- Ôi chú Quyết, bố con tôi không sao đâu. Gặp lại nhau thế này là tôi mừng lắm rồi, còn món quà tôi không nhận đâu, tấm lòng của chú tôi hiểu.

- Anh mà không nhận là em giận không đến chơi nữa đâu đấy. Quyết quay đi giấu đôi mắt đang đỏ hoe, cay xè.

Tiễn hai anh em Quyết ra về, thấy ông Lân lóng ngóng cầm chiếc phong bì mà Quyết đã chuẩn bị sẵn đêm qua, rơm rớm nước mắt.

- Bố con tôi cám ơn hai anh em chú, thằng bé Bi mà hiểu được chắc nó sẽ vui mừng lắm. Nhớ quay lại chơi với bố con tôi nhé, chú Quyết.

Hai anh em Quyết lên xe nổ máy rồi mà ông Lân vẫn bịn rịn nắm lấy tay Quyết lắc lắc: “Nhớ quay lại nhé, bố con tôi ngày nào cũng ngóng chú đấy!”

Xe đi được một đoạn. Quyết ngoái nhìn lại ngôi nhà cuối xóm. Cây cau lẻ loi trước ngõ cành lá đong đưa như bàn tay đang vẫy, quanh ngọn những bẹ lá ôm buồng quả căng tròn, hình như quá sức chịu đựng sắp bung chiếc mo xuống đất, nhưng vẫn gắng gượng, cần mẫn ngày đêm hút mạch sống từ đất nuôi cây, dưỡng quả. Bất giác tôi liên tưởng tới cây cau hiên ngang giữa giông gió cuộc đời luôn kiêu hãnh ấy chính là anh, người bộ đội Cụ Hồ năm xưa mà tôi hằng ngưỡng mộ. Chúc cho anh chân cứng đá mềm, dẻo dai vững chãi như một bức thành đồng không gì khuất phục nổi.

Truyện ngắn của Trần Mai Lan

Tin liên quan

Cùng chuyên mục

Ông bố xóm đường tàu

Ông bố xóm đường tàu

Trời đã xế chiều, những tia nắng còn sót lại lọt qua khe giữa hai toa tàu in lên đường ray những lát cắt đứt đoạn. Đoàn tàu chợ từ từ tiến vào sân ga. Động cơ hơi nước thở phì phò, thỉnh thoảng tiếng còi tàu lại hú lên lanh lảnh xé toạc hoàng hôn yên tĩnh.
Bão đến

Bão đến

- Chào chú Hai! Chú dọn dẹp chưa xong hả chú?
Thời gian vẫn ngọt ngào

Thời gian vẫn ngọt ngào

Hương từ sân bay vừa trở về Hà Nội, đi qua hồ Hoàn Kiếm, thời tiết đầu mùa Đông trời đã se lạnh. Hương nhìn lên hai bên đường trải dài những cây hoa sữa, những chùm bông to trông như đĩa xôi cốm tỏa hương thơm mát dịu, Hương vừa đi vừa ngắm.
Anh hai sữa

Anh hai sữa

Ba kính yêu! Mãi đến tuổi dậy thì con mới biết, Hà chỉ là ông anh hai sữa của mình. Thoạt đầu khi biết rõ, chúng con không phải là anh em song sinh. Con hụt hẫng, không chịu tin đó là sự thực.
Bão trời và bão lòng

Bão trời và bão lòng

Cơn bão số ba như một con mãnh thú gầm rú, gào thét. Trong cơn gầm rú, cây cối bị lưỡi hái tử thần tiện phăng, đổ ngổn ngang. Từ trên đỉnh núi cao từng tảng đất khổng lồ bị nước thấm sâu, bứng ra thành mảng đổ ụp xuống.

Tin khác

Trả nợ mùa Hè

Trả nợ mùa Hè
1. Có lần, Hải nghe ông nội phẫn nộ chuyện đàn bà nhẫn tâm bỏ bầy con nheo nhóc thì ba bảo: Cô ấy khổ vậy chắc đã quá sức rồi, trước nay ba cũng thấy cái tâm con dâu rất tốt mà, giờ chắc hết duyên nên mới lầm mê rước tiếng phụ chồng bạc con. Thằng Hải nghe ba nói vậy thì không nghĩ mẹ theo chiều hướng tiêu cực như người xung quanh nghĩ nữa. Từ nhỏ tới giờ, ba nói gì nó chẳng tin.

Đinh tặc người nhà

Đinh tặc người nhà
Thời nay, có con gái lớn trong nhà, cha mẹ không lo có “bom nổ chậm” như xưa vì bây giờ công nghệ “phá bom” quá đơn giản. Cái lo chính lại là bom thối, không nổ được. Lấy chồng hoặc ế chồng mà không có con rồi cũng khổ, nhất là đến cuối đời.

Níu giữ hồn quê

Níu giữ hồn quê
Là khách lạ, vòng vo quanh co, hết thôn Nhồi Trên lại đến thôn Nhồi Dưới, qua cổng làng cổ kính rêu phong, được sự chỉ dẫn của người dân địa phương, cuối cùng tôi cũng đã đến được nơi cần đến, đó là nhà bà Nguyễn Thị Nhiên, thôn Dõng Hạ, xã Cổ Loa, huyện Đông Anh, TP Hà Nội, miền quê, nơi có di tích lịch sử quốc gia đặc biệt Cổ Loa.

Sống lại kí ức

Sống lại kí ức
Cô Xuân cưới chồng, đó là sự kiện gây rung động cái khu tập thể cán bộ công nhân viên chức ngành bưu điện. Rung động hơn nữa, người mà cô Xuân chọn làm chồng lại là anh Lai, Trưởng Đài Truyền thanh tỉnh.

Đảo ngọc trong tim

Đảo ngọc trong tim
Núi nhấp nhô uốn lượn, những ghềnh đá cheo veo, sóng xanh ôm ấp bờ cát trắng dưới chân hàng phi lao gió hát. Đứng trên boong tàu, tôi đã thấy đảo xa hiện ra như một “viên ngọc xanh” giữa biển trời Đông Nam của đất nước.

Mẹ nghèo

Mẹ nghèo
Chồng vào chiến trường thì ở nhà Hà sinh con. Bác sĩ cho biết, thai đã chết trong bụng mẹ phải mổ gấp để cứu mẹ, nhưng sau mổ, thiếu phụ vĩnh viễn không sinh nở nữa. Ca mổ hoàn thành cứu được mẹ.

Hương vị mùa Hè

Hương vị mùa Hè
Ba mẹ đều là con một, nó không có cô chú hoặc cậu dì ruột. Ông bà nội ngoại lại mất sớm nên với nó, quê nội, quê ngoại chỉ là… khái niệm; không giống như lũ bạn cùng lớp mỗi độ chớm Hè lại nhao nhao tính chuyện về thăm ông bà hoặc cô dì chú bác chỗ nọ chỗ kia. Thấy chúng xắng xở mà… rầu thối ruột; nhà nó có chỗ nào đâu để về??

Tình cha

Tình cha
Thấy cha ôm thằng cu Tuấn, cu Bi, một đứa cháu nội, một đứa cháu ngoại vào lòng, vừa hôn, vừa nựng chúng, mắt cha sáng ngời niềm hạnh phúc khôn tả.

Hai người đàn bà

Hai người đàn bà
Chuyện này xảy ra thời bao cấp. Anh thợ sửa chữa ô tô nhìn thấy phó giám đốc xí nghiệp vận tải nhận tiền đút lót của đám lái buôn nhằm mua rẻ mớ lốp ô-tô thanh lí, đã nhỏ to bàn tán với cánh thợ. Chuyện này đến tai sếp, lập tức anh ta được mời lên phòng riêng sếp. Phó giám đốc hỏi:

Mẹ Loan

Mẹ Loan
Thân đặt phịch tấm thân gầy còm xuống phản. Sao hôm nay người anh có vẻ nặng nề đến vậy? Khiến tấm phản kêu rầm một cái, anh cũng cảm thấy giật thót người. Anh đang gặp phải tình huống rất khó nghĩ, khó đi đến quyết định cho vẹn toàn. Thế nhưng số phận như sắp đặt một cách quy lát, khiến anh cảm thấy rất khó lòng mà từ chối.

Nhà có con gái

Nhà có con gái
Sáng, trong lúc thay quần áo chuẩn bị đi làm, chồng Hằng bảo buổi trưa, và có thể cả buổi tối nữa, anh sẽ không ăn cơm nhà. Anh phải tiếp khách trung ương xuống công tác, họ ở đây hai ngày một đêm. Hằng định cự nự với chồng, nhưng nghĩ thế nào lại thôi.

Vẫn còn tình yêu

Vẫn còn tình yêu
Mới đầu mùa Hè mà sao cái nắng gay gắt đến thế. Mới 6 giờ sáng thôi, những tia nắng đã chiếu qua khe cửa sổ rọi vào giường Hà chói chang.

Mẹ con người đàn bà xa lạ

Mẹ con người đàn bà xa lạ
Tỉnh dậy sau mấy ngày hôn mê, Tuấn đưa đôi mắt mệt mỏi nhìn xung quanh và nhận ngay ra mái đầu lấm tấm bạc của mẹ đang gục xuống ngực mình.

Lời nói dối của ông

Lời nói dối của ông
Tháng Tư đến mang hương vị của những lời nói dối phảng phất đâu đây. Cái khí trời thêm se lạnh khiến lòng người như đang chợt hỏi, Xuân vừa ghé qua sao lại mang cái oi ả sớm tới rồi. Người ta thường bảo tháng Tư là tháng của những lời nói dối, nhưng có bao giờ có ai tự nghĩ rằng trong vô số những lời nói ấy, thực sự thì cũng có những lời nói dối thiện - lương?

Tình xưa

Tình xưa
Tôi tốt nghiệp kĩ sư ngành hoá thực phẩm Đại học Bách khoa Hà Nội ra trường được một năm mới xin được việc làm ở một công ty liên doanh với Hàn Quốc.
Xem thêm
Khai mạc Liên hoan ban nhạc nhóm ca TP Hồ Chí Minh lần thứ VI năm 2024

Khai mạc Liên hoan ban nhạc nhóm ca TP Hồ Chí Minh lần thứ VI năm 2024

Liên hoan ban nhạc nhóm ca TP. Hồ Chí Minh lần thứ VI năm 2024, với chủ đề “Hòa nhịp đam mê”, nhằm chào mừng các ngày lễ lớn của đất nước và các sự kiện ý nghĩa của TP Hồ Chí Minh hướng đến kỷ niệm 50 năm ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước (30/4/1975 – 30/4/2025).
Bình Thuận: Tọa đàm “Thực trạng và giải pháp bảo tồn, phát huy trang phục truyền thống các dân tộc thiểu số và miền núi"

Bình Thuận: Tọa đàm “Thực trạng và giải pháp bảo tồn, phát huy trang phục truyền thống các dân tộc thiểu số và miền núi"

Nằm trong khuôn khổ "Ngày hội văn hóa các dân tộc thiểu số và miền núi tỉnh Bình Thuận lần thứ 1, năm 2024", chiều ngày 13/12, Sở Văn hóa- Thể thao và du lịch Bình Thuận đã tổ chức Tọa đàm khoa học “Thực trạng và giải pháp bảo tồn, phát huy trang phục truyền thống các dân tộc thiểu số và miền núi trên địa bàn tỉnh Bình Thuận”. Dự tọa đàm có các nhà quản lý, nhà khoa học trong và ngoài tỉnh,đại diện lãnh đạo các sở, ban ngành, đoàn thể liên quan…
Masan Consumer cùng Liên hoan Ẩm thực Quốc tế quảng bá ẩm thực Việt

Masan Consumer cùng Liên hoan Ẩm thực Quốc tế quảng bá ẩm thực Việt

Liên hoan Ẩm thực Quốc tế 2024 vừa diễn ra tại Hà Nội, trở thành sự kiện thu hút sự quan tâm đông đảo của người tiêu dùng trong và ngoài nước dịp cuối năm nay.
Sa Pa – điểm đến du lịch thu đông giá hợp lý đến khó tin

Sa Pa – điểm đến du lịch thu đông giá hợp lý đến khó tin

Từ nay đến hết năm 2024, Sa Pa có lẽ là điểm đến “ngon- bổ - rẻ” bậc nhất miền Bắc, với mức giảm giá và ưu đãi đến khó tin, cùng loạt trải nghiệm săn mây, dự lễ hội độc đáo.
Khám phá thiên nhiên hoang sơ, hùng vĩ ở miền núi xứ Thanh

Khám phá thiên nhiên hoang sơ, hùng vĩ ở miền núi xứ Thanh

Tỉnh Thanh Hóa vừa công bố 12 tour du lịch đi bộ trong rừng tại các huyện miền núi, hứa hẹn mang tới những trải nghiệm thú vị cho du khách xa gần.
Du lịch Sầm Sơn tiếp tục khẳng định là điểm đến hấp dẫn năm 2024

Du lịch Sầm Sơn tiếp tục khẳng định là điểm đến hấp dẫn năm 2024

Sáng 10/12, TP Sầm Sơn (Thanh Hóa) tổ chức hội nghị tổng kết họat động du lịch năm 2024, triển khai nhiệm vụ phát triển du lịch năm 2025.
Sa Pa – điểm đến du lịch thu đông giá hợp lý đến khó tin

Sa Pa – điểm đến du lịch thu đông giá hợp lý đến khó tin

Từ nay đến hết năm 2024, Sa Pa có lẽ là điểm đến “ngon- bổ - rẻ” bậc nhất miền Bắc, với mức giảm giá và ưu đãi đến khó tin, cùng loạt trải nghiệm săn mây, dự lễ hội độc đáo.
Giao hữu bóng đá giữa CLB bóng đá cộng đồng doanh nghiệp Quảng Ngãi và CLB bóng đá Tịnh An

Giao hữu bóng đá giữa CLB bóng đá cộng đồng doanh nghiệp Quảng Ngãi và CLB bóng đá Tịnh An

Chiều 11/12, tại sân bóng đá An Lộc, phường An Phú Đông, quận 12, trận đấu giao hữu giữa CLB bóng đá cộng đồng doanh nghiệp Quảng Ngãi (QNG FC) và CLB bóng đá Tịnh An (Tịnh An FC) diễn ra đầy hấp dẫn, bất chấp cơn mưa lớn làm thách thức các cầu thủ và cổ động viện.
Sôi nổi phong trào văn hóa, văn nghệ người cao tuổi

Sôi nổi phong trào văn hóa, văn nghệ người cao tuổi

Toàn tỉnh Lai Châu có 36.424 hội viên, sinh hoạt tại 8 Hội NCT cấp huyện, thành phố; 106 Hội xã, phường, thị trấn với 957 chi hội thôn, bản, tổ dân phố.
Hé lộ dàn nghệ sĩ VPOP tổng duyệt cho siêu nhạc hội 8WONDER Winter

Hé lộ dàn nghệ sĩ VPOP tổng duyệt cho siêu nhạc hội 8WONDER Winter

Chưa đầy 24 tiếng nữa, 8Wonder Winter – siêu nhạc hội được mong chờ bậc nhất năm sẽ chính thức bắt đầu. Tất cả đã sẵn sàng để đưa hàng chục ngàn khán giả bùng nổ cảm xúc cùng dàn nghệ sĩ hàng đầu VPOP Soobin, Chi Pu, Binz, lần lượt xuất hiện tại buổi tổng
Hé lộ sân khấu choáng ngợp của siêu nhạc hội 8WONDER Winter trước giờ G

Hé lộ sân khấu choáng ngợp của siêu nhạc hội 8WONDER Winter trước giờ G

Toàn bộ phần sân khấu “đóng băng” 8WONDER Winter đã hoàn thiện những khâu setup cuối cùng để sẵn sàng chào đón ban nhạc hàng đầu thế giới Imagine Dragons và dàn Vpop Việt đình đám trước hàng chục ngàn khán giả Sài Thành. Ban nhạc hàng đầu thế giới dự kiến
Không khí lễ hội tràn ngập trước giờ G siêu nhạc hội 8Wonder Winter

Không khí lễ hội tràn ngập trước giờ G siêu nhạc hội 8Wonder Winter

Những giai điệu bất hủ của Imagine Dragons ngân vang khắp đại đô thị Vinhomes Grand Park, hàng ngàn người tấp nập check-in, trải nghiệm chuỗi lễ hội Giáng sinh tưng bừng… trước khi bùng nổ cảm xúc cùng ban nhạc huyền thoại hàng đầu thế giới cùng dàn sao V
Phiên bản di động