Day dứt
Truyện ngắn 15/02/2020 15:51
Qua cổng làng một đoạn, người lái xe dừng lại nói với Phương Thảo: “Chị đợi một lát, để em xuống hỏi thăm đường”, rồi nhanh nhẹn băng qua vườn dứa đến một ngôi nhà nhỏ ở lưng đồi…
Ngồi chờ trên xe, những kí ức buồn vui trong quá khứ lại ùa về trong tâm trí chị…
Cách nay ba lăm năm vào buổi sáng một ngày cận Tết, tại nương ngô gần Cô nhi viện, các Sơ phát hiện một em bé còn chưa được cắt dây rốn, toàn thân tím tái, nhiều chỗ bị kiến đốt sưng phù, đã nhanh chóng mang về nhà sưởi ấm, cắt dây rốn, bôi thuốc và bón chút nước dinh dưỡng. Như phép nhiệm màu, một lúc sau bé đã tỉnh táo và hồng hào trở lại. Các Sơ đặt cho bé cái tên rất dễ thương: “Phương Thảo”. Bé được chăm sóc, nuôi dưỡng, dạy dỗ trong vòng tay yêu thương của các Sơ cho đến tuổi trưởng thành.
Minh họa Trần Nhương |
Hồi thi vào đại học, Phương Thảo đỗ thủ khoa của một trường đại học có danh tiếng. Từ đó, chị bước vào cuộc sống tự lập. Xinh đẹp, lại học giỏi, Phương Thảo sớm chiếm được cảm tình của nhiều nam sinh viên ngay từ năm học thứ nhất. Nhưng chỉ có một người làm trái tim chị rung động là Mai Thùy…
Người lái xe mở cửa vồn vã: “Chị ơi, ta đi qua ngôi nhà sàn phía trước là đến thôi” làm gián đoạn mạch kí ức của Phương Thảo. Chiếc xe đi tiếp khoảng hai trăm mét thì dừng lại trước cổng một ngôi nhà cấp bốn. Người đàn ông dong dỏng cao, khuôn mặt thanh tú, tập tễnh đi ra mở cổng. Phương Thảo mừng rỡ: “Anh Thùy”. Sau một thoáng ngỡ ngàng, Mai Thùy reo lên: “Phương Thảo”, rồi dang hai tay ôm chầm lấy chị.
- Đã mười hai năm rồi mà em vẫn đẹp như xưa.
Mai Thùy khen chị rồi sóng đôi cùng Phương Thảo bước vào nhà. Chị chưa kịp ngồi xuống ghế, Mai Thùy đã sốt sắng hỏi:
- Em đi đường xa chắc mệt lắm phải không? Sao em biết anh ở đây mà tìm đến?
Phương Thảo nở nụ cười tươi như hoa, đáp:
- Chuyện dài lắm anh ạ.
Chị nhìn anh âu yếm, say sưa kể:
- Sau khi anh lên đường nhập ngũ, em cũng xin được vào làm việc trong một Nhà máy lớn ở ngoại ô thành phố. Công việc đang thuận buồm xuôi gió thì em nhận được tin sét đánh: Anh có giấy báo tử, hi sinh ở chiến trường Campuchia. Lòng em quặn thắt, trái tim em tưởng như vỡ ra từng mảnh. Anh mất đi, cuộc sống của em vô vị, buồn chán. Em quyết định xin nghỉ việc ở nhà máy trong sự luyến tiếc và xót thương của bao người. Một thời gian sau, em trở lại Cô nhi viện xin làm việc tại đó. Nhưng trong lòng em lúc nào cũng nhen nhóm một phần vạn tia hi vọng, biết đâu một ngày nào đó anh sẽ lại trở về…
Tự nhiên, nét mặt chị rạng rỡ, nhìn sâu vào mắt Mai Thùy hứng khởi nói tiếp:
- Thế rồi anh biết không, một sự thật đến cứ ngỡ trong mơ. Cách đây năm ngày, được tin anh còn sống, em sung sướng đến chảy cả nước mắt. Con tim em được đánh thức trở lại. Vậy là em lên đường tìm đến nơi anh, đem theo cả nỗi nhớ, tình yêu và hi vọng…
Nói xong, chị đứng dậy ngắm những bức tranh treo trên tường có vẻ thích thú. Chợt chị sững người, run rẩy, đôi chân như khuỵu xuống nền nhà. Mặc dù trước khi đi, chị đã lường trước những tình huống, những giả định có thể xảy ra, nhưng khi nhìn thấy bức ảnh chụp hai người cùng bé gái chừng bốn tuổi, chị vẫn bị sốc, không làm chủ được mình. Đoán được tâm trạng của chị, Mai Thùy luống cuống đỡ Phương Thảo ngồi xuống ghế rồi chủ động giãi bày:
- Em ạ, vào cuối năm 1980, trong một trận đánh với Pol pot ở khu vực gần biên giới Thái Lan, anh bị thương ở đùi trái. Do bị mất liên lạc với đồng đội nên anh nằm bất tỉnh suốt đêm ở bìa rừng. Sáng hôm sau, nếu không được một người dân địa phương phát hiện và đưa về nhà cấp cứu thì anh đã bỏ mạng trong rừng rồi. Sau mấy tháng được người dân ở đây nhiệt tình chăm sóc, cứu chữa nên sức khỏe dần dần được hồi phục. Nhưng do bị chấn thương sọ não nên anh bị suy giảm trí nhớ, lúc tỉnh, lúc quên. Mấy năm sau, gia đình ân nhân cứu sống anh thuở trước, thấy anh hiền lành, sức khỏe ổn định, đã làm mối cho anh một người phụ nữ hơn anh ba tuổi…
Nắm bàn tay mềm ấm của Phương Thảo, anh nghẹn ngào nói:
- Anh có lỗi với em nhiều quá.
Phương Thảo động viên anh mà lòng se lại:
- Không. Anh không có lỗi gì hết. Tất cả là do chiến tranh. Cuộc chiến tranh nào cũng vậy, người lính là người chịu thiệt thòi, mất mát và hy sinh nhiều nhất. Biết bao chiến sĩ đã hi sinh nơi chiến trường. Anh còn sống trở về là số độc đắc đấy. Em cứ tưởng vĩnh viễn không bao giờ được gặp anh nữa. Nay được gặp lại anh là em toại nguyện rồi. Có điều…
Cổ họng như bị tắc nghẹn, Phương Thảo bật khóc nức nở. Mai Thùy vội ôm lấy chị, giọng run run:
- Anh thật có lỗi với em.
Nước mắt chị ngấm vào vai áo Mai Thùy nóng hổi. Một lát sau, chị nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, nghẹn ngào nói trong nước mắt:
- Không sao anh ạ. Số phận nghiệt ngã không cho anh em mình đến với nhau trong đời, đành để kiếp sau vậy.
Cặp mi Mai Thùy ươn ướt. Anh xúc động, nói những lời gan ruột:
- Thảo em, chuyện đã rồi, mong em ngàn lần tha lỗi cho anh. Giờ đây, không có gì bù đắp được sự mất mát, hi sinh và tình cảm vô giá mà em đã dành cho anh, chỉ mong em sớm có một mái ấm hạnh phúc riêng, vì em vẫn còn trẻ đẹp, vẫn còn nhiều cơ hội để lựa chọn.
Phương Thảo cười buồn:
- Anh yên tâm, em ổn mà. Anh không phải lo cho em đâu.
Chợt Phương Thảo đứng dậy ôm chầm lấy Mai Thùy. Rất nhanh, chị đặt lên môi anh nụ hôn, vừa ngọt ngào, vừa cay đắng… Lẽ nào mình trở thành người thứ ba chen vào để phá vỡ cuộc sống đang yên ổn của hai người. Lẽ nào mình lỡ cướp đi người bố của đứa con gái vô tội. Lẽ nào… Nghĩ vậy, chị buông tay khỏi người Mai Thùy, hai hàng mi nhắm lại ngăn giọt lệ cứ định trào ra…
Chiếc Kia Morning chở Phương Thảo đã khuất mà Mai Thùy vẫn ngẩn ngơ nhìn theo, như tiếc nuối một vật báu vừa bị mất. Trời lất phất mưa làm anh se lạnh. Mai Thùy lững thững đi vào nhà, nằm sõng soài ra giường. Anh không thể ngờ rằng, suốt mười hai năm qua, người phụ nữ ấy vẫn thủy chung son sắt, vẫn hi vọng mong manh, chờ đợi... Nỗi xót thương, nhung nhớ làm anh day dứt, ân hận. Anh tự trách mình đã phản bội lời nguyền với em trong đêm chia tay năm xưa. Nghĩ lại, Mai Thùy thấy luyến tiếc thời gian trong quân ngũ. Giá như không xảy ra cuộc chiến tranh chống lại chế độ diệt chủng Pol Pot, giá như mình không bị mất liên lạc với đồng đội, giá như mình không bị thương, trí nhớ không bị suy giảm, vẫn minh mẫn như bây giờ thì đâu đến nông nỗi này...
Suốt chặng đường về, Phương Thảo ngồi lặng lẽ như cái bóng, phó mặc cho người lái xe quyết định thời gian ăn nghỉ và di chuyển trên các cung đường. Chị thương Mai Thùy phải chịu bao vất vả, thiệt thòi và hi sinh một phần xương máu nơi chiến trường. Chị đồng cảm, sẻ chia với hoàn cảnh của anh từ sau khi bị thương cũng như cuộc sống hiện tại, mà sao trong lòng chị vẫn nặng trĩu nỗi cô đơn, buồn tủi, cay đắng… Trong mơ màng, chị bồi hồi tưởng nhớ những giây phút nồng thắm, êm ngọt trong đêm chia tay với Mai Thùy mười hai năm về trước…
Đêm ấy, dưới tán gạo rực màu hoa đỏ bên dòng sông thơ mộng lấp loáng ánh trăng thanh, Phương Thảo gục vào vai Mai Thùy thổn thức:
- Chỉ còn gần mười tiếng nữa là em phải xa anh rồi.
- Em yên tâm. Anh chỉ đi nghĩa vụ ba năm rồi lại về với em. Lúc đó chúng mình sẽ tổ chức đám cưới. Em sẽ sinh cho anh một đứa con gái đầu lòng nhé.
- Liệu khi trở về, anh có còn nhớ Phương Thảo nữa không, hay trong trái tim anh lại có bóng hồng khác?
- Em đừng nghĩ thế. Dù bất kì hoàn cảnh nào, mãi mãi không có ai thay thế được em trong trái tim anh.
Nói rồi, Mai Thùy ôm chặt Phương Thảo vào lòng. Nàng nũng nịu dụi đầu vào ngực Mai Thùy, ngước đôi mắt sáng long lanh chờ đợi. Anh cúi xuống đắm đuối hôn lên má, lên vành môi nóng bỏng của chị, ngọt ngào, ngây ngất. Đôi bàn tay lang thang trên các vùng da thịt người đẹp, vuốt ve, mơn trớn. Như sức hút của nam châm, anh đổ ập lên người nàng. Họ tan chảy trong nhau dưới ánh trăng cùng hàng trăm bông hoa gạo đan xen lung linh, huyền ảo…
Chiếc xe phanh gấp tránh con Sóc chạy qua đường làm Phương Thảo bừng tỉnh. Chị lơ đễnh nhìn qua khung cửa kính với ánh mắt buồn xa xăm, rồi buông tiếng thở dài, tiếc nuối: “Giá như đêm ấy, Mai Thùy để lại trong mình một đứa con”. Hai giọt nước mắt từ từ lăn xuống gò má, lòng chị se sắt…
Rời đất nước Campuchia xinh đẹp, Phương Thảo trở lại Cô nhi viện, nơi đã sinh ra chị lần thứ hai. Chị tâm nguyện sẽ gắn bó suốt phần đời còn lại của mình để cùng các Sơ chăm sóc, dạy dỗ cho những đứa trẻ mồ côi, khuyết tật, bị bỏ rơi không nơi nương tựa. Công việc tuy vất vả nhưng đong đầy niềm vui, niềm tự hào là những người mẹ hiền, là mái ấm yêu thương, che chở cho những đứa con