Cô nàng i ngắn

Chuyến đi cao nguyên đá Đồng Văn của tôi lần ấy hoàn toàn ngẫu hứng. Nó được hình thành khi tôi ghé thăm anh bạn thân đang công tác tại Báo Biên Phòng.
Vừa thấy mặt, anh bạn đã băn khoăn bày tỏ: “Chẳng mấy khi ông tới chơi, mà tôi lại đi công tác dài ngày - Thấy tôi im lặng, anh bạn nói tiếp - Tôi phải lên đồn biên phòng Lũng Cú ngay bây giờ, không thể ở nhà tiếp ông được. Hay là, ông đi cùng tôi cho vui? Cũng sắp tới ngày phiên chợ tình Khau Vai được mở rồi! Đi mà xem chợ nó ra làm sao. Xe bốn chỗ, mà chỉ có ba người kể cả tài xế”.

Thế là tôi lên xe đi luôn.

Cái cảm giác lần đầu tiên đặt chân đến mảnh đất biên giới nơi địa đầu Tổ quốc thực sự khó tả. Chẳng biết do sự chênh lệch áp suất của độ cao mang lại, hay tại những gì cảm nhận được dọc đường, khiến đêm đầu tiên nằm trên cao nguyên đá tôi không sao ngủ được. Những ngày sau, tranh thủ thời gian anh bạn bận làm việc theo lịch trình công tác, tôi cầm máy ảnh, thuê một chiếc xe ôm của người dân địa phương rong chơi cho thỏa trí phiêu lãng.

Lúc xuất phát, người lái xe ôm hỏi tôi:

- Ông muốn đi đến đâu?

- Tôi định lang thang đâu đó, kiếm vài tấm ảnh làm kỉ niệm.

Cảnh vật dọc đường đi khiến tôi phải sững sờ. Những gì cảm nhận được khi ngồi ô tô trên con đường Hạnh Phúc không thể so sánh được với cảnh vật dọc lối mòn hôm nay. Đường lên xuống quanh co, có lúc mây xà xuống ngang lưng đèo, che kín cả lối đi. Rồi cái lạnh, cái cảm giác sờ sợ thấm vào tôi từ lúc nào chẳng hay. Tôi bèn nhắm chặt mắt lại, phó mặc số phận mình cho người lái xe. Vòng vèo một thời gian khá lâu, lúc chiếc xe dừng lại, người tài xế lên tiếng:

- Từ đây trở đi xe máy không thể đi tiếp được nữa. Mà ở vị trí này cũng thoải mái cho ông bấm máy rồi. Lúc nào chán muốn về, ông gọi tôi. Bây giờ tôi phải tranh thủ chợp mắt một tí.

Nói xong, người tài xế xe ôm chui vào một hốc đá nằm ngủ. Còn tôi, cũng ngồi dựa lưng vào một tảng đá nhắm mắt lại định thần, trước khi tìm kiếm cảnh vật theo dự kiến. Định chợp mắt một lúc nhưng tôi lại ngủ khì đi mất.

Cô nàng i ngắn
Minh hoạ: Lão Trần

Trong giấc mơ chập chờn, tôi thấy một cô gái xa lạ ngồi bên cạnh. Cách ăn mặc của cô gái thật kì lạ, tôi không thể nào đoán ra đấy là trang phục của dân tộc nào. Mà tại sao cô lại che ô cho tôi nhỉ? Bất chợt có đợt gió núi thổi thốc tới, chiếc ô bị cơn lốc giật ngược, rời khỏi tay cô gái. Những giọt nước mưa lạnh buốt bắn thẳng vào mặt, tôi rùng mình choàng tỉnh. Trước mắt tôi là khuôn mặt của một cô gái có đôi nét quen quen. Tôi đã gặp cô gái này ở đâu rồi nhỉ? Thấy tôi nhỏm người, định đuổi theo chiếc ô đang nhấp nhô trong đám mây, trôi lập lờ bên những tảng đá. Cô gái lên tiếng:

- Cái mày không lấy lại được đâu!

Tôi vội vàng:

- Nhưng chiếc ô còn đang bị những tảng đá kia giữ lại.

Cô gái thủng thẳng:

- Cái mày nhìn thấy vậy thôi. Chứ ở đó là vực sâu, chẳng còn có chỗ cho cái mày đặt chân đâu!

- Sao cái tao chẳng nhìn ra nhỉ?

- Tại mây che kín mất lối rồi - Cô gái thủ thỉ nói tiếp - Mà ở đây, cái mày đừng cố lấy những gì ngoài tầm với.

Thấy cô gái chịu bắt chuyện, tôi tưng tửng đưa lời:

- Nhưng mà đấy là chiếc ô của cái mày! Vì tao mà nó bị gió trời giật mất. Mà cái mày không tiếc hay sao? Nếu cái mày bắt đền, ở đây cái tao làm sao mà kiếm nổi một chiếc ô khác để trả đây. Hay là cái mày đi cùng cái tao xuống chợ. Thích chiếc ô nào tao mua cho mày cái đó.

Cô gái khúc khích:

- Đi chơi chợ, cái tao thích nhiều thứ lắm. Cái mày có nhiều tiền để mua không?

Tôi tán vơ vào:

- Sao cái mày giống cái tao thế! Cái tao có đủ tiền mua cho cái mày chiếc ô đẹp nhất chợ!

Cô gái khẳng định:

- Nhưng cái tao không bắt cái mày đền đâu!

- Thế cái mày không thấy tiếc chiếc ô hay sao?

- Chiếc ô của tao nó muốn bay cùng với đám mây trời, thì cứ để mặc cho gió cuốn đi.

Tôi ngần ngừ hỏi:

- Nhưng… mà sao cái mày lại che ô cho tao?

- Cái tao đang đi nương, khi đi ngang qua thấy cái mày nằm ngủ dưới mưa. Cái tao thương chiếc máy ảnh cái mày để trên ngực, sợ nó chết. Nên cái tao che ô cho cho chiếc máy ảnh thôi.

Nhìn cô gái, không thoát nổi sự tò mò tôi lại hỏi:

- Thế cái mày là người dân tộc nào?

Tôi không giấu được vẻ ngạc nhiên khi nghe thấy cô gái trả lời: “Cái tao là người dân tộc Giáy - Rồi cô gái cất tiếng cười khúc khích nói tiếp - Nhưng là Giáy i ngắn”.

Tôi buột miệng cười thành tiếng. Tôi chợt nhớ ra câu chuyện và cô gái của ngày hôm trước.

* * *

Lúc xe dừng giải lao trên cổng trời, cũng giống như những phần đông khách du lịch đang có mặt, mấy anh bạn xuống xe là ra ngay bờ lan can đứng ngắm cảnh. Còn tôi lỉnh tới chỗ tốp đồng bào dân tộc đang ngồi bày bán hàng ở ven đường. Hàng họ của đồng bào toàn là sản vật của địa phương. Ngoài những thứ làm thuốc, họ còn bán đồ ăn được nướng trên những chậu than hoa. Đồ ăn cũng đơn giản, chỉ là vài bắp ngô, dăm củ khoai lang và một ít trứng gia cầm.

Tôi sà xuống, ngồi cạnh một cô gái đang nướng khoai. Không hỏi giá, tôi cầm luôn một củ khoai để nguyên cả vỏ mà cắn. Ăn xong củ khoai, tôi lấy tờ một trăm nghìn đưa cho cô gái:

- Cho tôi trả tiền.

Cô chủ quán ngần ngừ:

- Có mười nghìn thôi! Anh xem tìm đưa cho em tờ tiền khác.

Tôi lục túi, giơ ví thanh minh:

- Tôi không còn đồng nào có mệnh giá nhỏ hơn cả.

- Nhưng em không có đủ tiền trả lại.

- Vậy cô nhặt cho tôi khoai và ngô sao cho đủ tờ tiền này.

Giữa lúc đó có chiếc mô tô đi phượt dừng chân ghé quán. Cô gái ngồi sau vừa tháo mũ bảo hiểm vừa nói với người chủ quán:

- Chị cho em mượn chỗ này để chụp vài tấm ảnh.

Nói xong, cô gái cầm luôn túi quà tôi vừa mua đổ luôn ra cái vỉ nướng. Thấy cái nhìn ngạc nhiên của tôi, cô thanh minh:

- Thì cũng phải có thứ để bày bán chứ.

Cô gái liên tục khoác lên người những trang phục được thuê của người chủ quán. Cô biến đổi thành những thiếu nữ của các dân tộc khác nhau qua những chiếc áo khoác ngoài. Rất nhanh, anh bạn đi cùng giở đồ nghề, nháy máy liên hồi. Dường như họ là khách quen của cô chủ quán và quá hiểu tác phong làm việc của nhau.

Khi đôi thanh niên đã thỏa mãn ý thích, dừng lại. Tôi đề nghị cô gái: “Làm người mẫu cho tôi chụp vài kiểu”.

Cô gái đồng ý. Tôi chọn đưa cho cô một củ khoai nướng và đề nghị cô diễn. Rồi tôi cũng bấm được vài kiểu như ý. Khi tua cho hai bạn trẻ xem lại những tấm hình vừa chụp. Cô gái phì cười lúc nhìn thấy bức hình có củ khoai nằm ngang che kín cả miệng, tấm thì nhìn rõ vệt than đen vương lên đôi môi, quyệt ngược ra cả má như được cố tình vẽ lúc hóa trang. Khi chia tay, cô gái đề nghị tôi gửi cho những tấm ảnh vừa chụp qua mail của mình.

Tôi cũng chẳng đợi người chủ quán đồng ý, bấm máy chụp cảnh cô chụm môi thổi lửa với các góc độ khác nhau. Lúc tiếp tục cuộc hành trình, tôi thì thầm cùng cô chủ quán: “Còn em là người dân tộc nào?”

Cô gái khúc khích nói to: “Em là người Giáy, nhưng i ngắn...”. Thay vì ý định ban đầu, tôi lại chụp ảnh động. Mà người mẫu duy nhất trong những tấm hình của tôi hôm nay là cô i ngắn. Vừa tác nghiệp, tôi vừa nắm bắt được sơ bộ về em khi lời qua tiếng lại. Biết em tốt nghiệp Đại học Sư phạm và đã gửi đơn xin việc, song chưa nhận được hồi âm. Trong thời gian đợi, để giúp đỡ gia đình, em phải làm đủ các việc. Em thành thật bày tỏ hoàn cảnh của bản thân: Rất khó kiếm được cho mình một chỗ đứng trên bục giảng. Cũng đã có bạn bè mở Công ty du lịch, đề nghị em hợp tác. Song em thấy tiếc cho những tháng năm đi học và bản thân còn đang nuôi hi vọng nên chưa dám nhận lời.

Thấy tôi băn khoăn về việc liên lạc gửi ảnh cho mình, cô chủ quán tủm tỉm: “Thì bữa mai là ngày của phiên chợ tình Khau Vai rồi, anh cứ đợi em ở đấy đi”.

Tôi đâu có hiểu gì nhiều về phiên chợ đặc biệt này! Tôi cứ nghĩ mình đi lang thang ở chợ là sẽ tìm gặp được em. Hôm sau, tôi đến địa điểm họp chợ từ sáng sớm, đưa mắt săm soi vào dòng người với trang phục muôn màu để mong tìm thấy em. Nhưng đến khi mặt trời lặn, từng đôi trai gái lẫn dần vào bóng đêm tĩnh lặng, tôi vẫn chẳng thấy em đâu.

Tôi thất vọng, trở lại nhà nghỉ. Lên phòng, tôi mở luôn láp tốp vào hộp thư điện tử định buôn chuyện với lũ bạn cho vơi đi nỗi buồn vu vơ. Khi giao diện trên màn hình xuất hiện, tôi thấy mình có một thư điện tử vừa gửi tới. Lúc đọc, biết em đã nhìn thấy tôi một mình lang thang nơi chợ tình.

Thư em viết: “Đừng ngạc nhiên khi thấy em biết hộp thư điện tử của anh. Hôm ở cổng trời, em đã nhập tâm địa chỉ trên. Em đã có nó vào lúc anh trao đổi thông tin cùng đôi thanh niên đi phượt ấy. Còn lí do em không xuất hiện tại phiên chợ tình ngày hôm nay thật đơn giản. Em không muốn mình gặp mặt rồi lại phải xa nhau. Cho dù em vẫn biết, trong cuộc đời này gặp gỡ rồi chia li là chuyện bình thường. Nhưng với em, một năm mới được gặp lại nhau là quãng thời gian quá dài. Vả lại chúng mình cũng chưa là gì của nhau cả, mà việc gặp gỡ ở phiên chợ này chỉ dành cho những người đã từng yêu nhau. Em nghĩ, kỉ niệm về một mối tình dù có đẹp đến đâu đi chăng nữa, thì đấy cũng chỉ là mùa Xuân của quá khứ. Mà em lại là cô gái của ngày hôm nay! Chính vì lí do đó mà em không muốn gặp anh. Hơn nữa, hai đứa mình đang sống trong thế giới phẳng. Em thấy chúng mình nói chuyện qua hình thức này sẽ thoải mái hơn. Em đang có ý định lập một phiên chợ tình trên mạng, nhưng chưa biết bày tỏ cùng ai. Một phần sợ mọi người cười cho là kẻ ngớ ngẩn, ất ơ. Phần khác lo mình chưa đủ khả năng, nên đang tìm người góp sức đây. Liệu anh có giúp được em lập giao diện của phiên chợ tình này được hay không? Anh xem có tấm hình nào xấu xấu hôm qua chụp được thì gửi cho em.

Em, cô gái "i ngắn”.

Tôi vội trả lời: “Rất vui được hợp tác cùng em!”

Rồi, tôi lại nhận được hồi âm từ cô ấy.

…Tôi tán: “Khoảnh khắc này vẫn còn là thời gian của phiên chợ tình. Chắc em cũng quanh quẩn đâu đây?! Hay mình ra chợ gặp nhau đi”.

Cô ấy đáp lại: “Trời tối đã lâu, chợ tan rồi, làm gì còn ai nữa!”.

Cứ như thế, hai đứa chúng tôi “chát” với nhau quên cả trời đất.

…“Lúc nãy, trên đường về anh còn nghe thấy có rất nhiều tiếng cười khúc khích”.

“Thì đấy là của hồi nãy, khi những người tình gặp nhau, lúc họ đang đi tìm chỗ tâm sự. Bây giờ, ngoài đó chẳng còn ai nữa đâu!.

“Thì khi mình gặp nhau, là chợ lại có người rồi còn gì”.

“Anh định mở phiên chợ hai người hay sao?”

Tôi lại cố gắng nài nỉ: “Anh rất thích những tấm hình chụp được trong ngày hôm qua. Anh đã in ra những bức đẹp nhất! Định lúc gặp sẽ trao cho em. Mình không gặp nhau thì tiếc lắm. Anh thích, vì ở đó em đẹp lắm!”.

“Em biết! Cái đẹp bên ngoài làm anh thích rồi. Nhưng chẳng biết, anh có ưng cái bên trong không?”.

Trời đất ơi! Với cô gái i ngắn này, tôi đã cạn lời.

Truyện ngắn của Trần Ngọc Dương
Ý kiến bạn đọc

* Vui lòng gõ tiếng Việt có dấu

Cùng chuyên mục

Đảo xa chắp cánh

Đảo xa chắp cánh

Chiếc tàu cao tốc nhóc mũi lên cao rồi chúi nhanh xuống khoảng trống giữa hai đầu ngọn sóng. Bọt nước bắn tung tóe lên những ô cửa kính của con tàu. Tàu vẫn rít ù ù, lướt phăm phăm về phía trước. Cái điệp khúc như bản nhạc có cao trào lên xuống này lặp đi, lặp lại hầu như không có hồi dứt!
Người mẹ anh hùng

Người mẹ anh hùng

Mẹ chồng ốm đã mấy ngày nay, chị Thu nấu cháo tía tô, hành hoa đập thêm cái lòng đỏ trứng gà, bón cho bà nhưng được lưng bát bà đã đẩy thìa ra:
Chung một mái nhà

Chung một mái nhà

Sáng ra, bầu trời của mùa Thu đẹp thật, nắng vàng như mật ong rót xuống làng quê yên bình. Ông Đại mở cửa bước ra ngoài sân, tập mấy động tác thể dục. Xong xuôi, ông dánh răng rửa mặt, thong thả ngồi vào bàn pha ấm trà ngon Tân Cương để uống. Bà Minh bưng bát mì bốc hơi nghi ngút ra cho ông:
Giọt mật

Giọt mật

Chú Sáu tôi nói với Tâm mùa hạn này mà vắt mật ong thì đã tay phải biết. Mật thơm ngon, sóng sánh, sền sệt mượt mà chảy ra từ đôi bàn tay bóp chặt tảng mật.
Cấy dặm mùa Xuân

Cấy dặm mùa Xuân

Ngày chưa vợ, ba tôi từng có một mối tình đắm say, nhưng không thành. Người ấy là cô Năm Tươi cùng làng. Cô Năm Tươi xinh gái, phổng phao, con một.

Tin khác

Ca mổ đêm Giao thừa

Ca mổ đêm Giao thừa
Chiều 30 Tết, trời se lạnh và mưa bụi. Không khí Tết đã rạo rực lắm. Người xe tấp nập, hối hả ngược xuôi, ai cũng có vẻ vội vàng. Xe máy, xe đạp, xe ôtô các cỡ vào thành phố hầu như xe nào cũng kồng kềnh những cành đào.

Tết muộn

Tết muộn
Tôi sinh ra và lớn lên ở một làng chài ven biển quanh năm đượm mùi tôm cá. Tết của những làng chài ven biển cũng không khác gì ở những nơi khác, có chăng chỉ là tuổi thơ của tôi gắn liền với những chuyến đi biển xa biền biệt của ba.

Lỡ hẹn với người đi

Lỡ hẹn với người đi
Suốt cả đêm, Xoan không hề chợp mắt. Cô trằn trọc, hết xoay ngang rồi lại quay ngửa. Chiếc chăn mỏng, khi thì đắp lên bụng, lúc lại hất tung ra. Đêm về khuya, nghe rõ cả tiếng gà gáy sang canh. Xoan nghe tiếng côn trùng rỉ rả ở phía ngoài vườn, gần với ô cửa sổ. Lại thêm ánh trăng suông hạ tuần, cứ chong chong nhòm qua song cửa.

Ông bố xóm đường tàu

Ông bố xóm đường tàu
Trời đã xế chiều, những tia nắng còn sót lại lọt qua khe giữa hai toa tàu in lên đường ray những lát cắt đứt đoạn. Đoàn tàu chợ từ từ tiến vào sân ga. Động cơ hơi nước thở phì phò, thỉnh thoảng tiếng còi tàu lại hú lên lanh lảnh xé toạc hoàng hôn yên tĩnh.

Bão đến

Bão đến
- Chào chú Hai! Chú dọn dẹp chưa xong hả chú?

Thời gian vẫn ngọt ngào

Thời gian vẫn ngọt ngào
Hương từ sân bay vừa trở về Hà Nội, đi qua hồ Hoàn Kiếm, thời tiết đầu mùa Đông trời đã se lạnh. Hương nhìn lên hai bên đường trải dài những cây hoa sữa, những chùm bông to trông như đĩa xôi cốm tỏa hương thơm mát dịu, Hương vừa đi vừa ngắm.

Anh hai sữa

Anh hai sữa
Ba kính yêu! Mãi đến tuổi dậy thì con mới biết, Hà chỉ là ông anh hai sữa của mình. Thoạt đầu khi biết rõ, chúng con không phải là anh em song sinh. Con hụt hẫng, không chịu tin đó là sự thực.

Bão trời và bão lòng

Bão trời và bão lòng
Cơn bão số ba như một con mãnh thú gầm rú, gào thét. Trong cơn gầm rú, cây cối bị lưỡi hái tử thần tiện phăng, đổ ngổn ngang. Từ trên đỉnh núi cao từng tảng đất khổng lồ bị nước thấm sâu, bứng ra thành mảng đổ ụp xuống.

Trả nợ mùa Hè

Trả nợ mùa Hè
1. Có lần, Hải nghe ông nội phẫn nộ chuyện đàn bà nhẫn tâm bỏ bầy con nheo nhóc thì ba bảo: Cô ấy khổ vậy chắc đã quá sức rồi, trước nay ba cũng thấy cái tâm con dâu rất tốt mà, giờ chắc hết duyên nên mới lầm mê rước tiếng phụ chồng bạc con. Thằng Hải nghe ba nói vậy thì không nghĩ mẹ theo chiều hướng tiêu cực như người xung quanh nghĩ nữa. Từ nhỏ tới giờ, ba nói gì nó chẳng tin.

Đinh tặc người nhà

Đinh tặc người nhà
Thời nay, có con gái lớn trong nhà, cha mẹ không lo có “bom nổ chậm” như xưa vì bây giờ công nghệ “phá bom” quá đơn giản. Cái lo chính lại là bom thối, không nổ được. Lấy chồng hoặc ế chồng mà không có con rồi cũng khổ, nhất là đến cuối đời.

Níu giữ hồn quê

Níu giữ hồn quê
Là khách lạ, vòng vo quanh co, hết thôn Nhồi Trên lại đến thôn Nhồi Dưới, qua cổng làng cổ kính rêu phong, được sự chỉ dẫn của người dân địa phương, cuối cùng tôi cũng đã đến được nơi cần đến, đó là nhà bà Nguyễn Thị Nhiên, thôn Dõng Hạ, xã Cổ Loa, huyện Đông Anh, TP Hà Nội, miền quê, nơi có di tích lịch sử quốc gia đặc biệt Cổ Loa.

Lời hứa người đồng đội

Lời hứa người đồng đội
Khoảng trời đầy nắng Thu bé lại vừa bằng một cụ bà với mái tóc bạc trắng đang ngồi hóng nắng trước sân.

Sống lại kí ức

Sống lại kí ức
Cô Xuân cưới chồng, đó là sự kiện gây rung động cái khu tập thể cán bộ công nhân viên chức ngành bưu điện. Rung động hơn nữa, người mà cô Xuân chọn làm chồng lại là anh Lai, Trưởng Đài Truyền thanh tỉnh.

Đảo ngọc trong tim

Đảo ngọc trong tim
Núi nhấp nhô uốn lượn, những ghềnh đá cheo veo, sóng xanh ôm ấp bờ cát trắng dưới chân hàng phi lao gió hát. Đứng trên boong tàu, tôi đã thấy đảo xa hiện ra như một “viên ngọc xanh” giữa biển trời Đông Nam của đất nước.

Mẹ nghèo

Mẹ nghèo
Chồng vào chiến trường thì ở nhà Hà sinh con. Bác sĩ cho biết, thai đã chết trong bụng mẹ phải mổ gấp để cứu mẹ, nhưng sau mổ, thiếu phụ vĩnh viễn không sinh nở nữa. Ca mổ hoàn thành cứu được mẹ.
Xem thêm
Đoàn TP Hồ Chí Minh dành giải Nhất với chủ đề “Sống như những đóa hoa”

Đoàn TP Hồ Chí Minh dành giải Nhất với chủ đề “Sống như những đóa hoa”

Ngày 27/5, tại Lễ bế mạc Hội thi tiếng hát người khuyết tật toàn quốc lần thứ III – vòng thi khu vực phía Nam; Đoàn nghệ thuật Hội bảo trợ người khuyết tật và trẻ mồ côi TP. Hồ Chí Minh dành giải Nhất toàn đoàn, 2 giải Nhất tiết mục và 1 giải Bạc tiết mục với chủ đề “Sống như những đóa hoa”. Đoàn nghệ thuật Hội bảo trợ người khuyết tật và trẻ mồ côi TP. Hồ Chí Minh sẽ tham gia vòng chung kết Hội thi tiếng hát người khuyết tật toàn quốc tại TP. Hà Nội vào tháng 6 tới đây.
Khai mạc Hội thi tiếng hát người khuyết tật khu vực phía Nam

Khai mạc Hội thi tiếng hát người khuyết tật khu vực phía Nam

Tối ngày 26/5, tại Hội trường B, UBND quận Bình Thạnh, TP. Hồ Chí Minh, Hội bảo trợ người khuyết tật và trẻ mồ côi Việt Nam tổ chức vòng thị khu vực phía Nam - Hội thi tiếng hát người khuyết tật lần thứ III năm 2025.
Đảm bảo các điều kiện tổ chức cung rước, tôn trí và chiêm bái Xá Lợi Đức Phật tại Cung Trúc Lâm Yên Tử

Đảm bảo các điều kiện tổ chức cung rước, tôn trí và chiêm bái Xá Lợi Đức Phật tại Cung Trúc Lâm Yên Tử

Sáng 23/5, tại Khu di tích danh thắng Yên Tử ( TP Uông Bí), Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch phối hợp với Sở Dân tộc và Tôn giáo, Ban Trị sự Giáo hội Phật giáo Việt Nam tỉnh Quảng Ninh tổ chức họp báo để thông tin về sự kiện cung rước, tôn trí và chiêm bái Xá Lợi Đức Phật tại Cung Trúc Lâm Yên Tử.
Sống lại tuổi thơ cùng “Lễ hội mùa hè Eco Central Park 2025”

Sống lại tuổi thơ cùng “Lễ hội mùa hè Eco Central Park 2025”

So tài cùng “phù thủy” bóng đá nghệ thuật Nguyễn Ngọc Phát; hóa thân thành siêu sao bóng rổ; thử làm tay chơi golf, chân sút cừ khôi và thể hiện sự khéo léo qua hàng loạt workshop nghệ thuật là những trải nghiệm đặc biệt có trong “Lễ hội mùa hè Eco Centra
Du lịch Bình Thuận: Lộ trình xanh hóa đến phát triển bền vững

Du lịch Bình Thuận: Lộ trình xanh hóa đến phát triển bền vững

Thời gian gần đây, tỉnh Bình Thuận đã có nhiều nỗ lực trong chỉ đạo, đưa ra nhiều giải pháp về phát triển du lịch xanh để phát triển bền vững hơn…
Da Nang Downtown tưng bừng đón sinh nhật 1 tuổi với nhiều ưu đãi hấp dẫn

Da Nang Downtown tưng bừng đón sinh nhật 1 tuổi với nhiều ưu đãi hấp dẫn

Từ ngày 01/06/2025 đến hết ngày 07/06/2025, tâm điểm vui chơi của thành phố sông Hàn - Da Nang Downtown - sẽ triển khai tổ chức “Tuần lễ vàng” để mừng sinh nhật 1 tuổi, với hàng loạt chương trình ưu đãi và trải nghiệm mới lạ dành cho du khách.
“Hào khí Đông A” trong từng tiết mục

“Hào khí Đông A” trong từng tiết mục

Sáng 7/5, Hội NCT tỉnh Ninh Bình phối hợp với Sở Văn hóa và Thể thao, Công ty CP Tập đoàn Y tế HBL tổ chức Hội thi đồng diễn thể dục dưỡng sinh NCT năm 2025. Tham dự chương trình có đại diện lãnh đạo Sở Văn hóa và Thể thao tỉnh; lãnh đạo Hội NCT tỉnh và trên 1.200 vận động viên NCT thuộc 21 đội của Hội NCT 7 huyện, thành phố trong tỉnh cùng 70 thành viên CLB Tự chăm sóc sức khỏe NCT quận Bắc Từ Liêm, TP Hà Nội.
Bản lĩnh, trí tuệ, quyết tâm cao của vận động viên cao tuổi

Bản lĩnh, trí tuệ, quyết tâm cao của vận động viên cao tuổi

Từ ngày 22 đến 24/4, Hội NCT tỉnh Sơn La đã phối hợp với Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch tỉnh tổ chức Giải thể thao NCT năm 2025. Giải thu hút gần 200 vận động viên thuộc 8 đoàn đại diện Hội NCT thành phố Sơn La và các huyện Mường La, Quỳnh Nhai, Mai Sơn, Sông Mã, Phù Yên, Vân Hồ và thị xã Mộc Châu tham gia cùng hàng trăm NCT, người dân đến xem, cổ vũ. Các vận động viên cùng tranh tài các môn cầu lông, cờ tướng, bóng bàn, dưỡng sinh các nhóm tuổi 60-64, 65-68 và 69 trở lên.
Nestlé MILO tiếp tục đồng hành cùng Tiền Phong Marathon 2025, lan tỏa ý chí bền bỉ

Nestlé MILO tiếp tục đồng hành cùng Tiền Phong Marathon 2025, lan tỏa ý chí bền bỉ

Với cam kết nâng cao sức bền cho thế hệ trẻ Việt Nam, Nestlé MILO đồng hành cùng giải vô địch Quốc gia Marathon và cự ly dài báo Tiền Phong lần thứ 66, năm 2025 (Tiền Phong Marathon 2025) tổ chức tại thành phố Đông Hà, tỉnh Quảng Trị từ ngày 28 đến 30/3. Đây là giải đấu có lịch sử lâu đời nhất trong làng thể thao Việt Nam, lần đầu được tổ chức vào năm 1958 tại Hà Nội.
Giao lưu cờ tướng các câu lạc bộ: Tam Điệp - Bỉm Sơn - Nga Sơn

Giao lưu cờ tướng các câu lạc bộ: Tam Điệp - Bỉm Sơn - Nga Sơn

giải giao lưu cờ tướng thường niên giữa ba câu lạc bộ
Nơi thử thách đam mê, tôn vinh tài năng đất Hà thành

Nơi thử thách đam mê, tôn vinh tài năng đất Hà thành

Giữa tiết trời đầu tháng Tư dịu nhẹ của Thủ đô, sự kiện “Tinh hoa tay nghề làm đẹp 2025 – EBC Awards” đã chính thức khai mạc tại Trung tâm triển lãm Quốc tế I.E.C 91 Trần Hưng Đạo, Hoàn Kiếm, Hà Nội.
Cát Bà sẽ là bối cảnh cho loạt phim Hollywood dựa trên game Liên minh huyền thoại

Cát Bà sẽ là bối cảnh cho loạt phim Hollywood dựa trên game Liên minh huyền thoại

Hollywood vừa chọn Cát Bà (Hải Phòng) làm bối cảnh cho dự án phim mới dự kiến chiếu rộng rãi trên Netflix, HBO,... Điều gì khiến hòn đảo này vượt qua nhiều địa danh nổi tiếng châu Á để được lựa chọn?
Phiên bản di động