Chuyến tàu đêm

Ga Bắc Giang vào một đêm cuối những năm 60 thế kỉ trước. Những trận ném bom của máy bay Mỹ trên miền Bắc ngày càng ác liệt. Người dân rời thành phố đi sơ tán về các vùng quê. Những đoàn tàu chở đầy những người lính trẻ từng ngày từng ngày đi về phương Nam.

Không có đèn điện, chỉ có những chiếc đèn bão trong tay những nhân viên nhà ga đi lại làm nhiệm vụ.

Nhà tôi gần ga tàu hỏa nên đã quen nghe những tiếng tàu đêm. Cứ mỗi khi nghe tiếng tàu đêm là tôi lại thấy bâng khuâng, hoài niệm, nhớ nhung. Như đâu đây, tiếng ý ới gọi nhau trên sân ga, tiếng thì thầm nhẹ như hơi thở, tiếng cười khe khẽ, tiếng cười giòn tan…

Đêm ấy, tôi và chị gái lên tàu về Hà Nội. Chị tôi đưa tôi về nhập học ở Trường Đại học Y khoa, ba mẹ tôi không yên tâm để tôi đi một mình vì tôi chưa lên Hà Nội bao giờ.

Đêm Thu, trời se lạnh.

Tàu đêm, những ngày chiến tranh, không có đèn rọi sáng. Chỉ có ánh sáng của những ngôi sao trên trời, trời Thu không một gợn mây. Rồi trăng cuối tháng hiện dần, chúng tôi lên tàu đỡ mò mẫm vì có ánh trăng soi. Trăng Thu vời vợi. Gió Thu mơn man. Trời hơi lành lạnh.

May sao chuyến tàu đêm ấy không đông lắm nên chúng tôi vẫn có chỗ ngồi đàng hoàng. Trước mặt chúng tôi còn hai ghế trống. Mới ngồi được vài phút thì “ào ào như gió thổi”, có hai anh bộ đội vừa nói vừa cười lướt đến chỗ ngồi đối diện với chúng tôi. Tàu chuyển bánh, một anh lấy đèn pin rọi để gác ba lô lên giá để đồ của tàu, nhờ vậy, anh biết chắc, trước mặt hai anh là hai cô gái, còn chúng tôi biết chắc là hai anh bộ đội rất trẻ đang ngồi trước mặt chúng tôi.

Minh họa Lão Trần
Minh họa Lão Trần

Và rồi, một anh đã làm quen trước: “Chào hai em, các em đi đâu vậy, sao lại đi tàu đêm?”. Bà chị nhanh mồm nhanh miệng của tôi trả lời: “Em đưa em gái về Hà Nội nhập học, nó sẽ làm bác sĩ đấy”.

Hai anh cùng cười vui vẻ. Một anh nói, chúc mừng em gái nhé, em lớn rồi đấy. Từ lúc ấy, chúng tôi thấy thật gần nhau.

Chị tôi và một anh, cũng hay nói như chị. Họ nói chuyện với nhau như quen tự bao giờ. Anh kể, các anh cũng là người Hà Nội, anh vừa tốt nghiệp khoa Ngữ văn của Trường Đại học Tổng hợp, anh muốn làm nhà nghiên cứu văn học nhưng vừa học xong thì có lệnh nhập ngũ và phải lên đường ngay, còn anh này vừa tốt nghiệp bác sĩ, anh chỉ vào người bạn. Các anh được tập trung lên mấy tỉnh trung du để luyện tập chuẩn bị đi B. Chỉ được luyện tập trong một tháng thôi. Lăn, lê, bò toài, đeo ba lô gạch… đủ cả.

Anh bác sĩ chìa tay về phía tôi: “Chào em người bạn đồng nghiệp tương lai của anh! Hi vọng sẽ gặp em ở chiến trường nhé!”. Tôi rụt rè đưa tay nắm nhẹ tay anh.

Anh bạn cử nhân văn khoa kể tiếp, cuối đợt tập, các anh được xuống thị trấn, gần nơi anh đóng quân chơi. Thị trấn yên tĩnh, cây xanh chen cùng những ngôi nhà ngói nâu sẫm. Người qua lại vẫn đông vui mặc dù người dân đã có lệnh đi sơ tán.

Hôm ấy, thị trấn có chợ phiên họp vào lúc tang tảng sáng. Những cô gái Mông, cô gái Tày, Dao… xuống núi, ríu rít vào chợ. Đúng lúc phiên chợ đông nhất thì có tiếng máy bay rít lên, chúng có một tốp, bay rất thấp. Có tiếng súng phòng không, đạn bay chíu chíu. Và rồi, tiếng bục… bục, bom rơi, khói bốc mù mịt. Ít ai ngờ tới, bởi lúc đó quá bất ngờ, hệ thống phòng không chưa kịp phát tín hiệu: “Đồng bào chú ý, đồng bào chú ý… máy bay địch xuất hiện trên bầu trời…”.

Bom đã rơi, máu người đã đổ. Mọi người nháo nhác chạy tìm chỗ trú ẩn.

Phiên chợ tan, thị trấn tan hoang, những ngôi nhà, mái ngói tơi tả.

Bọn anh chạy lại nơi bom đã nổ cùng người dân ở đây thu dọn hậu quả. Mắt anh bỗng hoa lên, chân như khụy xuống, miệng đắng ngắt.

Máu… máu, anh thấy chỗ nào cũng có máu.

Và rồi, anh chợt tỉnh.

Chiến tranh đã gõ cửa thị trấn êm đềm.

Sau ngày đó, anh và đồng đội chuẩn bị lên đường ra mặt trận…

Chúng tôi lặng lẽ ngồi bên nhau. Chiến tranh là có thật.

Thỉnh thoảng ánh trăng thia lia vào toa tàu soi nhanh từng khuôn mặt… Tôi muốn nhìn thấy khuôn mặt các anh. May sao, vừa lúc đó chị nhân viên kiểm soát vé trong bộ quần áo màu ghi đã bạc màu tay cầm một chiếc đèn bão tiến lại phía chúng tôi, nhờ ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn, tôi đã nhìn rõ khuôn mặt và ánh mắt của anh cựu sinh viên văn khoa.

Đôi mắt đen lắm, chiếc mũi rất thẳng, và nụ cười, cho đến bây giờ tôi vẫn như ngợp thở khi nghĩ lại, nụ cười rạng rỡ, đôi môi rất nét, răng đều và trắng. Tôi thừa nhận, anh ấy rất đẹp trai. Khi nói chuyện, tay anh hay vung lên hoặc gõ gõ lên mặt bàn nhỏ xen giữa chúng tôi. Tôi nghe tiếng “leng keng” từ cái vòng anh đeo ở tay phát ra. Tôi hỏi anh: “Anh là con trai mà cũng đeo vòng tay à!”. Anh cười: “Chiếc vòng này quý lắm, nó sẽ bảo vệ linh hồn anh đấy”. Tôi muốn xem chiếc vòng đó lắm nhưng xấu hổ không dám nói lên ý muốn này.

Anh lính cử nhân văn chương kể: “Chiếc vòng này là anh được một cô gái người Mông bán rẻ cho hôm các anh xuống chợ ở thị trấn. Sau trận ném bom người chết rất nhiều và thật đau đớn khủng khiếp khi anh nhìn thấy cô gái đã bán cho anh chiếc vòng và chúc phúc cho anh cũng nằm bên vũng máu. Anh lao vào ôm cô gái và khóc như khóc người ruột thịt”.

Đêm như ngắn lại. Anh ấy kể đủ mọi chuyện cho chúng tôi nghe. Anh nói, anh chơi đàn ghi ta cũng khá, thậm chí anh còn sáng tác một bài hát khi chia tay người yêu để nhập ngũ. Bài hát có tên là “Đêm huyền diệu”. Anh hát nhè nhẹ cho chúng tôi nghe, lời bài hát tôi rất thích, tôi nhớ không hết, chỉ đọng lại những ca từ anh luyến láy khi hát và hát đi hát lại cho chúng tôi nghe:

Một đêm mùa Thu/ Ánh trăng mơ màng sáng trên mặt hồ lung linh/ Môi mắt em vương đầy ánh trăng/ Và hương sen hay làn tóc em làm ngất ngây tâm hồn anh/ Vẫn mang theo đôi mắt em ngập tràn ánh trăng/ Và mùi sen ngát hương đêm nào…

Giọng anh trầm và ấm. Nghe anh hát mà tôi như thấy anh đang đi cùng người yêu, lạc vào xứ thần tiên có hồ sen đầy hoa sen nở, hương thơm thoang thoảng bay xa. Gió đêm lay động và tình yêu lay động hai con tim. Những chiếc hôn nồng nàn không rời xa họ, tôi nghĩ thế. Tôi chợt xấu hổ vì tưởng tượng của mình, tôi đã biết yêu là gì đâu. Tôi nghe anh hát, như nuốt từng lời, và tôi buồn, buồn cho một mối tình phải xa xôi, cách trở. Anh bạn của anh chợt nhẹ nắm tay tôi nhưng lại buông ra ngay như sợ lay động điều gì đó trong tôi. Còn chị tôi, vốn hát rất hay, chị “la…la…” theo anh. Rồi, anh dừng lại, những giai điệu ngọt ngào vẫn day dứt, những ca từ nhẹ lướt, bay đi vào đêm xa thẳm.

Tôi chợt tỉnh khi giọng anh thoang thoảng: “Anh yêu cây đàn lắm, nó luôn bên anh. Thỉnh thoảng những buổi ngồi chơi cùng bạn, tiếng đàn của anh cũng lay động khối cô nàng đấy!”. Chị tôi cười: “Anh lại tán tỉnh giỏi nữa ai mà chẳng đổ”. Anh đặt nhẹ tay lên vai chị nói: “Riêng em, chắc gì đã đổ, nghe giọng em, anh biết em không dễ đổ vì một khúc ca!”.

Anh kể tiếp, ngày nhập ngũ anh mang cây đàn đến nhà người yêu hát cho cô nghe rồi anh trao cây đàn cho cô. Anh bảo cô giữ cây đàn giúp anh, nhìn cây đàn cô sẽ như nhìn thấy anh và ngày trở về anh sẽ lại hát cho cô nghe. Cô gái cầm cây đàn treo ngay bên cạnh bàn học của cô và quay đi giấu những giọt nước mắt không sao ngăn nổi từ đôi mắt rất đen của cô.

Tôi nhìn anh, mái tóc bồng bềnh hiển hiện khi ánh trăng lướt qua, dù anh có khoác quân phục thì cái dáng nghệ sĩ ấy vẫn ôm chặt lấy anh…

Tàu cứ lao đi vun vút, đường như ngắn lại. Hai anh chị hát nho nhỏ những bài ca quen thuộc của những năm 60.

Tôi và anh bạn của anh, bác sĩ quân y, người nhỏ, cao và gầy, rất ít lời ngồi nghe hai người nói chuyện. Có lúc anh bác sĩ cũng rủ rỉ với tôi, anh lo lắm, không hiểu mình sẽ chữa bệnh cho bệnh nhân ra sao, anh chưa thực hành nhiều, liệu các bệnh binh có chịu nổi nỗi đau dao kéo…

Tàu băng băng qua vùng đồi núi, qua đồng bằng và tiến dần về thành phố. Qua các ga, tiếng người lao xao, í ới gọi nhau. Và cứ thế, mỗi ga là mỗi cuộc chia li. Cứ mỗi khi qua một ga, tàu dừng là tôi lại nhớ, nhớ những buổi khóa học sinh chúng tôi chia tay những người bạn rời trường phổ thông để nhập ngũ. Khóa học của tôi có 5 lớp 10 (nay là lớp 12) thì số người nhập ngũ bằng quân số của 2 lớp học. Kẻ đi người ở bịn rịn chẳng muốn rời nhau, tàu chuyển bánh, người ở lại chạy theo con tàu, người trên tàu vươn người qua cửa sổ để vẫy người ở lại cho đến khi chẳng còn thấy bóng nhau nữa.

Tàu đã vào thành phố, đến ga Long Biên, anh cử nhân văn khoa bỗng quàng tay lên vai chị tôi và nói: “Mắt em đen quá, em rất khôn đấy!”. Chị cười và mắt như lấp lánh hơn, nhòa nhòa lệ. Còn anh bác sĩ, anh nắm chặt lấy tay tôi thì thầm, em là người đa cảm, em rất hay buồn, nhưng em luôn cảm nhận được nỗi lòng của người khác. Hãy nhớ đến bọn anh nhé...

Tàu đến ga Hàng Cỏ. Trời sắp sáng, ánh đèn ở sân ga đã giúp chúng tôi nhìn rõ mặt nhau. Phải chia tay nhau. Chúng tôi xuống tàu. Chúng tôi nắm lấy tay nhau không muốn rời. Tiếng còi tàu vào Nam rúc lên chói tai. Khi các anh lên tàu thì tàu chuyển bánh, chị tôi cứ chạy theo tàu mà vẫy các anh, rồi nức nở, sao các anh không để lại tên, để lại tên cho chúng em!

Các anh đã đi, đã theo tàu vào Nam. Chúng tôi ở lại. Hai chị em yên lặng đi bên nhau. Chúng tôi ra khỏi sân ga, chờ tàu điện để về nhà một người bác họ. Tự nhiên tôi thấy buồn, buồn mênh mang.

Tôi đi chầm chậm, tôi những tưởng như nhìn thấy và nghe thấy tiếng cười của anh cử nhân văn khoa. Tiếng cười vang vọng xa xa. Anh đang cười và giơ cánh tay lên vẫy chào từ biệt chúng tôi, chiếc vòng bạc nhỏ khắc tên tuổi, quê quán của anh như chiếc lục lạc rung lên leng keng. Giọng anh văng vẳng bên tai tôi khi chia tay:

“Nếu anh có bay lên trời thì chiếc vòng sẽ rơi xuống đất và tên anh sẽ ở lại cùng đất với các em”.

Nước mắt tôi trào ra, tôi âm thầm nhớ họ.

Bao năm đã trôi qua, tôi không biết các anh có may mắn được trở về sau chiến tranh hay đã nằm lại ở một vùng đất nào như bao chàng trai trẻ khác đã vì Tổ quốc mà hi sinh, nhưng có điều chắc chắn họ vẫn sống trong kí ức thời chiến của tôi, họ vẫn đẹp và trẻ như ngày nào, họ gần gũi với tôi, nhiều khi tôi day dứt vì không biết tên họ nhưng tôi vẫn luôn nhớ đến họ, nhớ họ đến nao lòng mỗi khi nghe tiếng tàu đêm rời thành phố.

Truyện kí của Hoàng Bích Nga
Ý kiến bạn đọc

* Vui lòng gõ tiếng Việt có dấu

Cùng chuyên mục

Đảo xa chắp cánh

Đảo xa chắp cánh

Chiếc tàu cao tốc nhóc mũi lên cao rồi chúi nhanh xuống khoảng trống giữa hai đầu ngọn sóng. Bọt nước bắn tung tóe lên những ô cửa kính của con tàu. Tàu vẫn rít ù ù, lướt phăm phăm về phía trước. Cái điệp khúc như bản nhạc có cao trào lên xuống này lặp đi, lặp lại hầu như không có hồi dứt!
Người mẹ anh hùng

Người mẹ anh hùng

Mẹ chồng ốm đã mấy ngày nay, chị Thu nấu cháo tía tô, hành hoa đập thêm cái lòng đỏ trứng gà, bón cho bà nhưng được lưng bát bà đã đẩy thìa ra:
Chung một mái nhà

Chung một mái nhà

Sáng ra, bầu trời của mùa Thu đẹp thật, nắng vàng như mật ong rót xuống làng quê yên bình. Ông Đại mở cửa bước ra ngoài sân, tập mấy động tác thể dục. Xong xuôi, ông dánh răng rửa mặt, thong thả ngồi vào bàn pha ấm trà ngon Tân Cương để uống. Bà Minh bưng bát mì bốc hơi nghi ngút ra cho ông:
Giọt mật

Giọt mật

Chú Sáu tôi nói với Tâm mùa hạn này mà vắt mật ong thì đã tay phải biết. Mật thơm ngon, sóng sánh, sền sệt mượt mà chảy ra từ đôi bàn tay bóp chặt tảng mật.
Cấy dặm mùa Xuân

Cấy dặm mùa Xuân

Ngày chưa vợ, ba tôi từng có một mối tình đắm say, nhưng không thành. Người ấy là cô Năm Tươi cùng làng. Cô Năm Tươi xinh gái, phổng phao, con một.

Tin khác

Ca mổ đêm Giao thừa

Ca mổ đêm Giao thừa
Chiều 30 Tết, trời se lạnh và mưa bụi. Không khí Tết đã rạo rực lắm. Người xe tấp nập, hối hả ngược xuôi, ai cũng có vẻ vội vàng. Xe máy, xe đạp, xe ôtô các cỡ vào thành phố hầu như xe nào cũng kồng kềnh những cành đào.

Tết muộn

Tết muộn
Tôi sinh ra và lớn lên ở một làng chài ven biển quanh năm đượm mùi tôm cá. Tết của những làng chài ven biển cũng không khác gì ở những nơi khác, có chăng chỉ là tuổi thơ của tôi gắn liền với những chuyến đi biển xa biền biệt của ba.

Lỡ hẹn với người đi

Lỡ hẹn với người đi
Suốt cả đêm, Xoan không hề chợp mắt. Cô trằn trọc, hết xoay ngang rồi lại quay ngửa. Chiếc chăn mỏng, khi thì đắp lên bụng, lúc lại hất tung ra. Đêm về khuya, nghe rõ cả tiếng gà gáy sang canh. Xoan nghe tiếng côn trùng rỉ rả ở phía ngoài vườn, gần với ô cửa sổ. Lại thêm ánh trăng suông hạ tuần, cứ chong chong nhòm qua song cửa.

Ông bố xóm đường tàu

Ông bố xóm đường tàu
Trời đã xế chiều, những tia nắng còn sót lại lọt qua khe giữa hai toa tàu in lên đường ray những lát cắt đứt đoạn. Đoàn tàu chợ từ từ tiến vào sân ga. Động cơ hơi nước thở phì phò, thỉnh thoảng tiếng còi tàu lại hú lên lanh lảnh xé toạc hoàng hôn yên tĩnh.

Bão đến

Bão đến
- Chào chú Hai! Chú dọn dẹp chưa xong hả chú?

Thời gian vẫn ngọt ngào

Thời gian vẫn ngọt ngào
Hương từ sân bay vừa trở về Hà Nội, đi qua hồ Hoàn Kiếm, thời tiết đầu mùa Đông trời đã se lạnh. Hương nhìn lên hai bên đường trải dài những cây hoa sữa, những chùm bông to trông như đĩa xôi cốm tỏa hương thơm mát dịu, Hương vừa đi vừa ngắm.

Anh hai sữa

Anh hai sữa
Ba kính yêu! Mãi đến tuổi dậy thì con mới biết, Hà chỉ là ông anh hai sữa của mình. Thoạt đầu khi biết rõ, chúng con không phải là anh em song sinh. Con hụt hẫng, không chịu tin đó là sự thực.

Bão trời và bão lòng

Bão trời và bão lòng
Cơn bão số ba như một con mãnh thú gầm rú, gào thét. Trong cơn gầm rú, cây cối bị lưỡi hái tử thần tiện phăng, đổ ngổn ngang. Từ trên đỉnh núi cao từng tảng đất khổng lồ bị nước thấm sâu, bứng ra thành mảng đổ ụp xuống.

Trả nợ mùa Hè

Trả nợ mùa Hè
1. Có lần, Hải nghe ông nội phẫn nộ chuyện đàn bà nhẫn tâm bỏ bầy con nheo nhóc thì ba bảo: Cô ấy khổ vậy chắc đã quá sức rồi, trước nay ba cũng thấy cái tâm con dâu rất tốt mà, giờ chắc hết duyên nên mới lầm mê rước tiếng phụ chồng bạc con. Thằng Hải nghe ba nói vậy thì không nghĩ mẹ theo chiều hướng tiêu cực như người xung quanh nghĩ nữa. Từ nhỏ tới giờ, ba nói gì nó chẳng tin.

Đinh tặc người nhà

Đinh tặc người nhà
Thời nay, có con gái lớn trong nhà, cha mẹ không lo có “bom nổ chậm” như xưa vì bây giờ công nghệ “phá bom” quá đơn giản. Cái lo chính lại là bom thối, không nổ được. Lấy chồng hoặc ế chồng mà không có con rồi cũng khổ, nhất là đến cuối đời.

Níu giữ hồn quê

Níu giữ hồn quê
Là khách lạ, vòng vo quanh co, hết thôn Nhồi Trên lại đến thôn Nhồi Dưới, qua cổng làng cổ kính rêu phong, được sự chỉ dẫn của người dân địa phương, cuối cùng tôi cũng đã đến được nơi cần đến, đó là nhà bà Nguyễn Thị Nhiên, thôn Dõng Hạ, xã Cổ Loa, huyện Đông Anh, TP Hà Nội, miền quê, nơi có di tích lịch sử quốc gia đặc biệt Cổ Loa.

Lời hứa người đồng đội

Lời hứa người đồng đội
Khoảng trời đầy nắng Thu bé lại vừa bằng một cụ bà với mái tóc bạc trắng đang ngồi hóng nắng trước sân.

Sống lại kí ức

Sống lại kí ức
Cô Xuân cưới chồng, đó là sự kiện gây rung động cái khu tập thể cán bộ công nhân viên chức ngành bưu điện. Rung động hơn nữa, người mà cô Xuân chọn làm chồng lại là anh Lai, Trưởng Đài Truyền thanh tỉnh.

Đảo ngọc trong tim

Đảo ngọc trong tim
Núi nhấp nhô uốn lượn, những ghềnh đá cheo veo, sóng xanh ôm ấp bờ cát trắng dưới chân hàng phi lao gió hát. Đứng trên boong tàu, tôi đã thấy đảo xa hiện ra như một “viên ngọc xanh” giữa biển trời Đông Nam của đất nước.

Mẹ nghèo

Mẹ nghèo
Chồng vào chiến trường thì ở nhà Hà sinh con. Bác sĩ cho biết, thai đã chết trong bụng mẹ phải mổ gấp để cứu mẹ, nhưng sau mổ, thiếu phụ vĩnh viễn không sinh nở nữa. Ca mổ hoàn thành cứu được mẹ.
Xem thêm
Đoàn TP Hồ Chí Minh dành giải Nhất với chủ đề “Sống như những đóa hoa”

Đoàn TP Hồ Chí Minh dành giải Nhất với chủ đề “Sống như những đóa hoa”

Ngày 27/5, tại Lễ bế mạc Hội thi tiếng hát người khuyết tật toàn quốc lần thứ III – vòng thi khu vực phía Nam; Đoàn nghệ thuật Hội bảo trợ người khuyết tật và trẻ mồ côi TP. Hồ Chí Minh dành giải Nhất toàn đoàn, 2 giải Nhất tiết mục và 1 giải Bạc tiết mục với chủ đề “Sống như những đóa hoa”. Đoàn nghệ thuật Hội bảo trợ người khuyết tật và trẻ mồ côi TP. Hồ Chí Minh sẽ tham gia vòng chung kết Hội thi tiếng hát người khuyết tật toàn quốc tại TP. Hà Nội vào tháng 6 tới đây.
Khai mạc Hội thi tiếng hát người khuyết tật khu vực phía Nam

Khai mạc Hội thi tiếng hát người khuyết tật khu vực phía Nam

Tối ngày 26/5, tại Hội trường B, UBND quận Bình Thạnh, TP. Hồ Chí Minh, Hội bảo trợ người khuyết tật và trẻ mồ côi Việt Nam tổ chức vòng thị khu vực phía Nam - Hội thi tiếng hát người khuyết tật lần thứ III năm 2025.
Đảm bảo các điều kiện tổ chức cung rước, tôn trí và chiêm bái Xá Lợi Đức Phật tại Cung Trúc Lâm Yên Tử

Đảm bảo các điều kiện tổ chức cung rước, tôn trí và chiêm bái Xá Lợi Đức Phật tại Cung Trúc Lâm Yên Tử

Sáng 23/5, tại Khu di tích danh thắng Yên Tử ( TP Uông Bí), Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch phối hợp với Sở Dân tộc và Tôn giáo, Ban Trị sự Giáo hội Phật giáo Việt Nam tỉnh Quảng Ninh tổ chức họp báo để thông tin về sự kiện cung rước, tôn trí và chiêm bái Xá Lợi Đức Phật tại Cung Trúc Lâm Yên Tử.
Sống lại tuổi thơ cùng “Lễ hội mùa hè Eco Central Park 2025”

Sống lại tuổi thơ cùng “Lễ hội mùa hè Eco Central Park 2025”

So tài cùng “phù thủy” bóng đá nghệ thuật Nguyễn Ngọc Phát; hóa thân thành siêu sao bóng rổ; thử làm tay chơi golf, chân sút cừ khôi và thể hiện sự khéo léo qua hàng loạt workshop nghệ thuật là những trải nghiệm đặc biệt có trong “Lễ hội mùa hè Eco Centra
Du lịch Bình Thuận: Lộ trình xanh hóa đến phát triển bền vững

Du lịch Bình Thuận: Lộ trình xanh hóa đến phát triển bền vững

Thời gian gần đây, tỉnh Bình Thuận đã có nhiều nỗ lực trong chỉ đạo, đưa ra nhiều giải pháp về phát triển du lịch xanh để phát triển bền vững hơn…
Da Nang Downtown tưng bừng đón sinh nhật 1 tuổi với nhiều ưu đãi hấp dẫn

Da Nang Downtown tưng bừng đón sinh nhật 1 tuổi với nhiều ưu đãi hấp dẫn

Từ ngày 01/06/2025 đến hết ngày 07/06/2025, tâm điểm vui chơi của thành phố sông Hàn - Da Nang Downtown - sẽ triển khai tổ chức “Tuần lễ vàng” để mừng sinh nhật 1 tuổi, với hàng loạt chương trình ưu đãi và trải nghiệm mới lạ dành cho du khách.
“Hào khí Đông A” trong từng tiết mục

“Hào khí Đông A” trong từng tiết mục

Sáng 7/5, Hội NCT tỉnh Ninh Bình phối hợp với Sở Văn hóa và Thể thao, Công ty CP Tập đoàn Y tế HBL tổ chức Hội thi đồng diễn thể dục dưỡng sinh NCT năm 2025. Tham dự chương trình có đại diện lãnh đạo Sở Văn hóa và Thể thao tỉnh; lãnh đạo Hội NCT tỉnh và trên 1.200 vận động viên NCT thuộc 21 đội của Hội NCT 7 huyện, thành phố trong tỉnh cùng 70 thành viên CLB Tự chăm sóc sức khỏe NCT quận Bắc Từ Liêm, TP Hà Nội.
Bản lĩnh, trí tuệ, quyết tâm cao của vận động viên cao tuổi

Bản lĩnh, trí tuệ, quyết tâm cao của vận động viên cao tuổi

Từ ngày 22 đến 24/4, Hội NCT tỉnh Sơn La đã phối hợp với Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch tỉnh tổ chức Giải thể thao NCT năm 2025. Giải thu hút gần 200 vận động viên thuộc 8 đoàn đại diện Hội NCT thành phố Sơn La và các huyện Mường La, Quỳnh Nhai, Mai Sơn, Sông Mã, Phù Yên, Vân Hồ và thị xã Mộc Châu tham gia cùng hàng trăm NCT, người dân đến xem, cổ vũ. Các vận động viên cùng tranh tài các môn cầu lông, cờ tướng, bóng bàn, dưỡng sinh các nhóm tuổi 60-64, 65-68 và 69 trở lên.
Nestlé MILO tiếp tục đồng hành cùng Tiền Phong Marathon 2025, lan tỏa ý chí bền bỉ

Nestlé MILO tiếp tục đồng hành cùng Tiền Phong Marathon 2025, lan tỏa ý chí bền bỉ

Với cam kết nâng cao sức bền cho thế hệ trẻ Việt Nam, Nestlé MILO đồng hành cùng giải vô địch Quốc gia Marathon và cự ly dài báo Tiền Phong lần thứ 66, năm 2025 (Tiền Phong Marathon 2025) tổ chức tại thành phố Đông Hà, tỉnh Quảng Trị từ ngày 28 đến 30/3. Đây là giải đấu có lịch sử lâu đời nhất trong làng thể thao Việt Nam, lần đầu được tổ chức vào năm 1958 tại Hà Nội.
Giao lưu cờ tướng các câu lạc bộ: Tam Điệp - Bỉm Sơn - Nga Sơn

Giao lưu cờ tướng các câu lạc bộ: Tam Điệp - Bỉm Sơn - Nga Sơn

giải giao lưu cờ tướng thường niên giữa ba câu lạc bộ
Nơi thử thách đam mê, tôn vinh tài năng đất Hà thành

Nơi thử thách đam mê, tôn vinh tài năng đất Hà thành

Giữa tiết trời đầu tháng Tư dịu nhẹ của Thủ đô, sự kiện “Tinh hoa tay nghề làm đẹp 2025 – EBC Awards” đã chính thức khai mạc tại Trung tâm triển lãm Quốc tế I.E.C 91 Trần Hưng Đạo, Hoàn Kiếm, Hà Nội.
Cát Bà sẽ là bối cảnh cho loạt phim Hollywood dựa trên game Liên minh huyền thoại

Cát Bà sẽ là bối cảnh cho loạt phim Hollywood dựa trên game Liên minh huyền thoại

Hollywood vừa chọn Cát Bà (Hải Phòng) làm bối cảnh cho dự án phim mới dự kiến chiếu rộng rãi trên Netflix, HBO,... Điều gì khiến hòn đảo này vượt qua nhiều địa danh nổi tiếng châu Á để được lựa chọn?
Phiên bản di động