Chuyến tàu đêm

Ga Bắc Giang vào một đêm cuối những năm 60 thế kỉ trước. Những trận ném bom của máy bay Mỹ trên miền Bắc ngày càng ác liệt. Người dân rời thành phố đi sơ tán về các vùng quê. Những đoàn tàu chở đầy những người lính trẻ từng ngày từng ngày đi về phương Nam.

Không có đèn điện, chỉ có những chiếc đèn bão trong tay những nhân viên nhà ga đi lại làm nhiệm vụ.

Nhà tôi gần ga tàu hỏa nên đã quen nghe những tiếng tàu đêm. Cứ mỗi khi nghe tiếng tàu đêm là tôi lại thấy bâng khuâng, hoài niệm, nhớ nhung. Như đâu đây, tiếng ý ới gọi nhau trên sân ga, tiếng thì thầm nhẹ như hơi thở, tiếng cười khe khẽ, tiếng cười giòn tan…

Đêm ấy, tôi và chị gái lên tàu về Hà Nội. Chị tôi đưa tôi về nhập học ở Trường Đại học Y khoa, ba mẹ tôi không yên tâm để tôi đi một mình vì tôi chưa lên Hà Nội bao giờ.

Đêm Thu, trời se lạnh.

Tàu đêm, những ngày chiến tranh, không có đèn rọi sáng. Chỉ có ánh sáng của những ngôi sao trên trời, trời Thu không một gợn mây. Rồi trăng cuối tháng hiện dần, chúng tôi lên tàu đỡ mò mẫm vì có ánh trăng soi. Trăng Thu vời vợi. Gió Thu mơn man. Trời hơi lành lạnh.

May sao chuyến tàu đêm ấy không đông lắm nên chúng tôi vẫn có chỗ ngồi đàng hoàng. Trước mặt chúng tôi còn hai ghế trống. Mới ngồi được vài phút thì “ào ào như gió thổi”, có hai anh bộ đội vừa nói vừa cười lướt đến chỗ ngồi đối diện với chúng tôi. Tàu chuyển bánh, một anh lấy đèn pin rọi để gác ba lô lên giá để đồ của tàu, nhờ vậy, anh biết chắc, trước mặt hai anh là hai cô gái, còn chúng tôi biết chắc là hai anh bộ đội rất trẻ đang ngồi trước mặt chúng tôi.

Minh họa Lão Trần
Minh họa Lão Trần

Và rồi, một anh đã làm quen trước: “Chào hai em, các em đi đâu vậy, sao lại đi tàu đêm?”. Bà chị nhanh mồm nhanh miệng của tôi trả lời: “Em đưa em gái về Hà Nội nhập học, nó sẽ làm bác sĩ đấy”.

Hai anh cùng cười vui vẻ. Một anh nói, chúc mừng em gái nhé, em lớn rồi đấy. Từ lúc ấy, chúng tôi thấy thật gần nhau.

Chị tôi và một anh, cũng hay nói như chị. Họ nói chuyện với nhau như quen tự bao giờ. Anh kể, các anh cũng là người Hà Nội, anh vừa tốt nghiệp khoa Ngữ văn của Trường Đại học Tổng hợp, anh muốn làm nhà nghiên cứu văn học nhưng vừa học xong thì có lệnh nhập ngũ và phải lên đường ngay, còn anh này vừa tốt nghiệp bác sĩ, anh chỉ vào người bạn. Các anh được tập trung lên mấy tỉnh trung du để luyện tập chuẩn bị đi B. Chỉ được luyện tập trong một tháng thôi. Lăn, lê, bò toài, đeo ba lô gạch… đủ cả.

Anh bác sĩ chìa tay về phía tôi: “Chào em người bạn đồng nghiệp tương lai của anh! Hi vọng sẽ gặp em ở chiến trường nhé!”. Tôi rụt rè đưa tay nắm nhẹ tay anh.

Anh bạn cử nhân văn khoa kể tiếp, cuối đợt tập, các anh được xuống thị trấn, gần nơi anh đóng quân chơi. Thị trấn yên tĩnh, cây xanh chen cùng những ngôi nhà ngói nâu sẫm. Người qua lại vẫn đông vui mặc dù người dân đã có lệnh đi sơ tán.

Hôm ấy, thị trấn có chợ phiên họp vào lúc tang tảng sáng. Những cô gái Mông, cô gái Tày, Dao… xuống núi, ríu rít vào chợ. Đúng lúc phiên chợ đông nhất thì có tiếng máy bay rít lên, chúng có một tốp, bay rất thấp. Có tiếng súng phòng không, đạn bay chíu chíu. Và rồi, tiếng bục… bục, bom rơi, khói bốc mù mịt. Ít ai ngờ tới, bởi lúc đó quá bất ngờ, hệ thống phòng không chưa kịp phát tín hiệu: “Đồng bào chú ý, đồng bào chú ý… máy bay địch xuất hiện trên bầu trời…”.

Bom đã rơi, máu người đã đổ. Mọi người nháo nhác chạy tìm chỗ trú ẩn.

Phiên chợ tan, thị trấn tan hoang, những ngôi nhà, mái ngói tơi tả.

Bọn anh chạy lại nơi bom đã nổ cùng người dân ở đây thu dọn hậu quả. Mắt anh bỗng hoa lên, chân như khụy xuống, miệng đắng ngắt.

Máu… máu, anh thấy chỗ nào cũng có máu.

Và rồi, anh chợt tỉnh.

Chiến tranh đã gõ cửa thị trấn êm đềm.

Sau ngày đó, anh và đồng đội chuẩn bị lên đường ra mặt trận…

Chúng tôi lặng lẽ ngồi bên nhau. Chiến tranh là có thật.

Thỉnh thoảng ánh trăng thia lia vào toa tàu soi nhanh từng khuôn mặt… Tôi muốn nhìn thấy khuôn mặt các anh. May sao, vừa lúc đó chị nhân viên kiểm soát vé trong bộ quần áo màu ghi đã bạc màu tay cầm một chiếc đèn bão tiến lại phía chúng tôi, nhờ ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn, tôi đã nhìn rõ khuôn mặt và ánh mắt của anh cựu sinh viên văn khoa.

Đôi mắt đen lắm, chiếc mũi rất thẳng, và nụ cười, cho đến bây giờ tôi vẫn như ngợp thở khi nghĩ lại, nụ cười rạng rỡ, đôi môi rất nét, răng đều và trắng. Tôi thừa nhận, anh ấy rất đẹp trai. Khi nói chuyện, tay anh hay vung lên hoặc gõ gõ lên mặt bàn nhỏ xen giữa chúng tôi. Tôi nghe tiếng “leng keng” từ cái vòng anh đeo ở tay phát ra. Tôi hỏi anh: “Anh là con trai mà cũng đeo vòng tay à!”. Anh cười: “Chiếc vòng này quý lắm, nó sẽ bảo vệ linh hồn anh đấy”. Tôi muốn xem chiếc vòng đó lắm nhưng xấu hổ không dám nói lên ý muốn này.

Anh lính cử nhân văn chương kể: “Chiếc vòng này là anh được một cô gái người Mông bán rẻ cho hôm các anh xuống chợ ở thị trấn. Sau trận ném bom người chết rất nhiều và thật đau đớn khủng khiếp khi anh nhìn thấy cô gái đã bán cho anh chiếc vòng và chúc phúc cho anh cũng nằm bên vũng máu. Anh lao vào ôm cô gái và khóc như khóc người ruột thịt”.

Đêm như ngắn lại. Anh ấy kể đủ mọi chuyện cho chúng tôi nghe. Anh nói, anh chơi đàn ghi ta cũng khá, thậm chí anh còn sáng tác một bài hát khi chia tay người yêu để nhập ngũ. Bài hát có tên là “Đêm huyền diệu”. Anh hát nhè nhẹ cho chúng tôi nghe, lời bài hát tôi rất thích, tôi nhớ không hết, chỉ đọng lại những ca từ anh luyến láy khi hát và hát đi hát lại cho chúng tôi nghe:

Một đêm mùa Thu/ Ánh trăng mơ màng sáng trên mặt hồ lung linh/ Môi mắt em vương đầy ánh trăng/ Và hương sen hay làn tóc em làm ngất ngây tâm hồn anh/ Vẫn mang theo đôi mắt em ngập tràn ánh trăng/ Và mùi sen ngát hương đêm nào…

Giọng anh trầm và ấm. Nghe anh hát mà tôi như thấy anh đang đi cùng người yêu, lạc vào xứ thần tiên có hồ sen đầy hoa sen nở, hương thơm thoang thoảng bay xa. Gió đêm lay động và tình yêu lay động hai con tim. Những chiếc hôn nồng nàn không rời xa họ, tôi nghĩ thế. Tôi chợt xấu hổ vì tưởng tượng của mình, tôi đã biết yêu là gì đâu. Tôi nghe anh hát, như nuốt từng lời, và tôi buồn, buồn cho một mối tình phải xa xôi, cách trở. Anh bạn của anh chợt nhẹ nắm tay tôi nhưng lại buông ra ngay như sợ lay động điều gì đó trong tôi. Còn chị tôi, vốn hát rất hay, chị “la…la…” theo anh. Rồi, anh dừng lại, những giai điệu ngọt ngào vẫn day dứt, những ca từ nhẹ lướt, bay đi vào đêm xa thẳm.

Tôi chợt tỉnh khi giọng anh thoang thoảng: “Anh yêu cây đàn lắm, nó luôn bên anh. Thỉnh thoảng những buổi ngồi chơi cùng bạn, tiếng đàn của anh cũng lay động khối cô nàng đấy!”. Chị tôi cười: “Anh lại tán tỉnh giỏi nữa ai mà chẳng đổ”. Anh đặt nhẹ tay lên vai chị nói: “Riêng em, chắc gì đã đổ, nghe giọng em, anh biết em không dễ đổ vì một khúc ca!”.

Anh kể tiếp, ngày nhập ngũ anh mang cây đàn đến nhà người yêu hát cho cô nghe rồi anh trao cây đàn cho cô. Anh bảo cô giữ cây đàn giúp anh, nhìn cây đàn cô sẽ như nhìn thấy anh và ngày trở về anh sẽ lại hát cho cô nghe. Cô gái cầm cây đàn treo ngay bên cạnh bàn học của cô và quay đi giấu những giọt nước mắt không sao ngăn nổi từ đôi mắt rất đen của cô.

Tôi nhìn anh, mái tóc bồng bềnh hiển hiện khi ánh trăng lướt qua, dù anh có khoác quân phục thì cái dáng nghệ sĩ ấy vẫn ôm chặt lấy anh…

Tàu cứ lao đi vun vút, đường như ngắn lại. Hai anh chị hát nho nhỏ những bài ca quen thuộc của những năm 60.

Tôi và anh bạn của anh, bác sĩ quân y, người nhỏ, cao và gầy, rất ít lời ngồi nghe hai người nói chuyện. Có lúc anh bác sĩ cũng rủ rỉ với tôi, anh lo lắm, không hiểu mình sẽ chữa bệnh cho bệnh nhân ra sao, anh chưa thực hành nhiều, liệu các bệnh binh có chịu nổi nỗi đau dao kéo…

Tàu băng băng qua vùng đồi núi, qua đồng bằng và tiến dần về thành phố. Qua các ga, tiếng người lao xao, í ới gọi nhau. Và cứ thế, mỗi ga là mỗi cuộc chia li. Cứ mỗi khi qua một ga, tàu dừng là tôi lại nhớ, nhớ những buổi khóa học sinh chúng tôi chia tay những người bạn rời trường phổ thông để nhập ngũ. Khóa học của tôi có 5 lớp 10 (nay là lớp 12) thì số người nhập ngũ bằng quân số của 2 lớp học. Kẻ đi người ở bịn rịn chẳng muốn rời nhau, tàu chuyển bánh, người ở lại chạy theo con tàu, người trên tàu vươn người qua cửa sổ để vẫy người ở lại cho đến khi chẳng còn thấy bóng nhau nữa.

Tàu đã vào thành phố, đến ga Long Biên, anh cử nhân văn khoa bỗng quàng tay lên vai chị tôi và nói: “Mắt em đen quá, em rất khôn đấy!”. Chị cười và mắt như lấp lánh hơn, nhòa nhòa lệ. Còn anh bác sĩ, anh nắm chặt lấy tay tôi thì thầm, em là người đa cảm, em rất hay buồn, nhưng em luôn cảm nhận được nỗi lòng của người khác. Hãy nhớ đến bọn anh nhé...

Tàu đến ga Hàng Cỏ. Trời sắp sáng, ánh đèn ở sân ga đã giúp chúng tôi nhìn rõ mặt nhau. Phải chia tay nhau. Chúng tôi xuống tàu. Chúng tôi nắm lấy tay nhau không muốn rời. Tiếng còi tàu vào Nam rúc lên chói tai. Khi các anh lên tàu thì tàu chuyển bánh, chị tôi cứ chạy theo tàu mà vẫy các anh, rồi nức nở, sao các anh không để lại tên, để lại tên cho chúng em!

Các anh đã đi, đã theo tàu vào Nam. Chúng tôi ở lại. Hai chị em yên lặng đi bên nhau. Chúng tôi ra khỏi sân ga, chờ tàu điện để về nhà một người bác họ. Tự nhiên tôi thấy buồn, buồn mênh mang.

Tôi đi chầm chậm, tôi những tưởng như nhìn thấy và nghe thấy tiếng cười của anh cử nhân văn khoa. Tiếng cười vang vọng xa xa. Anh đang cười và giơ cánh tay lên vẫy chào từ biệt chúng tôi, chiếc vòng bạc nhỏ khắc tên tuổi, quê quán của anh như chiếc lục lạc rung lên leng keng. Giọng anh văng vẳng bên tai tôi khi chia tay:

“Nếu anh có bay lên trời thì chiếc vòng sẽ rơi xuống đất và tên anh sẽ ở lại cùng đất với các em”.

Nước mắt tôi trào ra, tôi âm thầm nhớ họ.

Bao năm đã trôi qua, tôi không biết các anh có may mắn được trở về sau chiến tranh hay đã nằm lại ở một vùng đất nào như bao chàng trai trẻ khác đã vì Tổ quốc mà hi sinh, nhưng có điều chắc chắn họ vẫn sống trong kí ức thời chiến của tôi, họ vẫn đẹp và trẻ như ngày nào, họ gần gũi với tôi, nhiều khi tôi day dứt vì không biết tên họ nhưng tôi vẫn luôn nhớ đến họ, nhớ họ đến nao lòng mỗi khi nghe tiếng tàu đêm rời thành phố.

Truyện kí của Hoàng Bích Nga

Tin liên quan

Cùng chuyên mục

Nắng Hàng Dương

Nắng Hàng Dương

Tôi bước xuống xe điện. Chiều nghiêng bóng xế. Xoay mặt chín mươi độ, đầu hơi ngả về phía sau, anh tài xế nhìn tôi nhoẻn miệng cười - nụ cười của người thanh niên vùng biển rõ vẻ chân chất và thơm nồng vị nắng.
Bà già nhà quê

Bà già nhà quê

Bà già ấy đã gần 70 tuổi, dáng người gầy nhom, đôi chân khẳng khiu như hai thanh tre non nhưng trông khỏe lắm. Điều đó được thể hiện qua cách bà xách hai chiếc giỏ trái cây dáng đi thoăn thoắt. Bà có thằng con ở thành phố, lên đó học, làm việc rồi lấy vợ, sinh con.
Mẹ của chúng mình

Mẹ của chúng mình

Liza không ngờ mục tiêu đến làm ở cửa hàng thời trang và mĩ phẩm lại thay đổi nhanh đến như vậy. Lúc nhờ Hạnh - cô bạn học người Việt thân nhất lớp - xin việc, Liza nói với bạn:
Tiếng vọng từ trái tim

Tiếng vọng từ trái tim

Tú quyết định làm đám cưới với Thanh, một quyết định không vội vã, cũng không hề bị câu thúc, mà đơn giản cái quyết định này đến từ tiếng vọng của trái tim.
Chị em dâu

Chị em dâu

Bà Lành sinh được hai đứa con trai, cũng vì chiến tranh nên đứa lớn cách đứa út đến gần 20 tuổi. Ngày trước bà cũng từng đi làm dâu trong gia đình đông anh em, bà hiểu câu nói người xưa “Chị em dâu nấu đầu trâu lủng nồi”, thế nhưng trong những năm đói quay đói quắt, chiến tranh giặc giã, tất cả chị em dâu nhà bà phải xa chồng nên mọi phụ nữ trong gia đình đều yêu thương và đoàn kết lẫn nhau.

Tin khác

Hoa vàng bến đợi

Hoa vàng bến đợi
Chiều buông trên bến sông nở đầy hoa sao nhái. Bầu trời đỏ, mặt sông đỏ, hoa sao nhái vàng bất chợt cũng bị nhuộm đỏ như đang thắp lửa lung linh để đốt cháy rụi cảnh thiên nhiên của những ngày đầu Hạ ở một vùng đồng bằng xa xôi hẻo lánh.

Xuân trên tay mẹ

Xuân trên tay mẹ
Thèm quá chừng cái bong bóng heo thổi căng phơi khô làm bóng ném!!!

Tết của người cựu chiến binh

Tết của người cựu chiến binh
Kể từ khi bị tai biến cách đây vài năm về trước, kí ức đối với ông tôi chỉ là những mảnh chắp vá lúc nhớ lúc quên.

Mùa Xuân trên rẻo cao

Mùa Xuân trên rẻo cao
Dừng xe ở lưng chừng đèo, Lâm bước xuống dang tay hít hà, tận hưởng không khí trong lành nơi rẻo cao Tây Bắc. Trước đó, anh đã đi hơn 300 cây số nhưng chỉ nghỉ đúng 2 chặng, lần này Lâm quyết tâm ở lại Tây Bắc ăn Tết và hết mùa Xuân anh mới trở về Hà Nội.

Bên nhau là Tết

Bên nhau là Tết
- Giàng ơi! Mẹ cháu gửi thư về đây này!

Quà Tết

Quà Tết
Phố chật, người đông. Mới hăm bảy Tết con lộ trung tâm thị trấn đã nườm nượp. Ngược xuôi, nhóng mắt cố tìm cho ra cái tiệm sửa đồng hồ. Cô đồng nghiệp chỉ: Có cái tiệm đồng hồ nơi góc phố, gần chợ….

Món quà bất ngờ

Món quà bất ngờ
Nhà tôi vì một số lí do mà phải dời từ đồng lên núi, chuyển đến thôn Lạc Đạo sinh sống. Tôi tự lí giải, chắc do ngày xưa cả thôn chuyên trồng cây lạc, lại thêm cả xóm gần như theo đạo nên mới có tên Lạc Đạo. Cũng vì vậy mà nhà tôi – không làm nông, không có tôn giáo nào - tôi ví von nhà mình lạc vào xóm Đạo.

Đám cưới chồng cũ

Đám cưới chồng cũ
Hôm nay nhà ấy đông vui quá, nhạc xập xình, tiếng nói cười ầm ĩ, mùi thơm của cỗ bàn nưng nức cả một vùng. Hôm nay là ngày cưới của người ta, đám cưới chồng cũ của chị.

Những bông hoa cuối ngày

Những bông hoa cuối ngày
Màn đêm buông xuống, thành phố đã lên đèn. Mùa này trời nhanh tối, đúng là ngày tháng mười chưa cười đã tối. Hân lo lắng vội tỉa tót những bông hoa còn lại, bó chúng thành những bó nhỏ rồi xịt nước lên cho tươi tắn.

Sóng yên

Sóng yên
Hải đi ngang qua lớp của một cô giáo. Nhìn trên bục giảng, đóa hoa hồng trắng được cắm rất tinh tế trong một cái giỏ xinh xắn. Ngoài cửa có một chậu nước và cái khăn mặt để lau tay vắt trên một cái giá nhỏ bên cạnh.

Bà tôi

Bà tôi
- Bà ốm rất nặng! Em về ngay! - Chiếc điện thoại di động phát ra tín hiệu, đằng kia tiếng chị ruột tôi mếu máo báo tin buồn..

Giữ trọn đạo làm dâu

Giữ trọn đạo làm dâu
Anh Nguyễn Xuân Thành và chị Lê Hồng Duyên đều ở trong Ban chấp hành xã Đoàn. Năm anh Thành 27 tuổi, chị Duyên 25 tuổi, anh chị tổ chức lễ thành hôn. Sau ba tháng, anh Thành lên đường nhập ngũ. Biết vợ đã có mang, anh cầm tay dặn dò:

Những cánh rừng đều xanh

Những cánh rừng đều xanh
Trở về quê sau bao năm lăn lộn, phóng tầm mắt nhìn quanh, những cánh rừng đã phục sinh. Quê hương vùng lõm, kí ức tuổi thơ là những mảng rừng xám xịt da beo với những đống tro nguội lạnh sau một trận lửa rừng rực.

Đồng đội

Đồng đội
Quyết vừa tới nhà, vứt “phịch” chiếc ba lô lộn ngược một cái nơi hè, vừa thở vừa nói với chị dâu:

Hoa hồng Vu lan...

Hoa hồng Vu lan...
Chị mới dọn về xóm, xây cái nhà nhỏ, định cư luôn. Con trai chị với con tôi chung lớp 5, ngày nào cũng qua nhà chơi. Thằng nhỏ lễ phép, chỉ phải cái hơi… sa đà: Sa vô chơi là quên luôn trời đất; bữa cơm nào mẹ cũng phải vác roi đi kiếm! Vài lần trò chuyện xã giao mới biết: Té ra chị Hân cũng mẹ đơn thân.
Xem thêm
Nhiều chương trình văn hóa nghệ thuật chào mừng các ngày lễ lớn

Nhiều chương trình văn hóa nghệ thuật chào mừng các ngày lễ lớn

Nhân kỉ niệm 49 năm Ngày giải phóng miền Nam thống nhất đất nước (30/4), 138 năm Ngày Quốc tế Lao động (1/5), 70 năm Chiến thắng lịch sử Điện Biên Phủ (7/5)
Khu Du lịch Văn hoá Phương Nam - Nơi tri ân các bậc tiền nhân “mở cõi”

Khu Du lịch Văn hoá Phương Nam - Nơi tri ân các bậc tiền nhân “mở cõi”

Với lịch sử và văn hóa đặc trưng, là một trong những điểm du lịch tâm linh hấp dẫn du khách - Khu Du lịch Văn hóa (DLVH) Phương Nam là một quần thể công trình độc đáo được xây dựng tại vùng đất này, nhằm tôn vinh và phụng thờ các nhân vật lịch sử và tổ tiên họ Đặng, cũng như các dòng họ khác trên khắp cả nước đã góp phần khai phá và xây dựng vùng đất mới. Nơi đây, những câu chuyện về những người anh hùng, những bậc tiền nhân đã ghi dấu ấn rất sâu trong lòng người dân miền Tây Nam Bộ...
Thành cổ Sơn Tây

Thành cổ Sơn Tây

Đầu thế kỉ XIX, triều đình nhà Nguyễn đã tiến hành xây dựng thành Sơn Tây (nay thuộc thị xã Sơn Tây, TP Hà Nội) vào năm Minh Mạng thứ ba (triều Minh Mạng 1820 - 1848). Đó là công trình kiến trúc nghệ thuật và quân sự của nước ta thời phong kiến gần 200 năm trước.
Đảm bảo an toàn cho khách du lịch dịp nghỉ lễ 30/4-1/5 và cao điểm du lịch hè 2024

Đảm bảo an toàn cho khách du lịch dịp nghỉ lễ 30/4-1/5 và cao điểm du lịch hè 2024

Cục Du lịch quốc gia Việt Nam vừa có văn bản gửi Sở Du lịch; Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch các tỉnh, thành phố trực thuộc Trung ương về việc tăng cường đảm bảo an toàn trong các hoạt động du lịch dịp nghỉ lễ 30/4-1/5 và cao điểm du lịch hè 2024.
Nhiều hoạt động phong phú trong Tuần lễ Văn hóa - Du lịch huyện Châu Thành, lần 2 năm 2024

Nhiều hoạt động phong phú trong Tuần lễ Văn hóa - Du lịch huyện Châu Thành, lần 2 năm 2024

Sáng ngày 26/4, tại Khu nghỉ dưỡng Forever Green Resort, UBND huyện Châu Thành tổ chức họp báo thông tin về các hoạt động của Tuần lễ Văn hóa - Du lịch
Khai hội Du lịch biển Hà Tĩnh - Kỳ vọng về một mùa thắng lợi

Khai hội Du lịch biển Hà Tĩnh - Kỳ vọng về một mùa thắng lợi

Lễ hội khai trương Du lịch biển Hà Tĩnh năm 2024 là chuỗi các hoạt động nhằm giới thiệu, quảng bá giá trị, tài nguyên và sản phẩm du lịch của địa phương đến với du khách gần xa.
U23 Việt Nam chính thức chia tay giải U23 châu Á 2024

U23 Việt Nam chính thức chia tay giải U23 châu Á 2024

Rạng sáng 27/4 (theo giờ Việt Nam), U23 Việt Nam bước vào trận tứ kết trong khuôn khổ VCK U23 châu Á 2024 với cuộc đối đầu U23 Iraq.
Lịch thi đấu của U23 Việt Nam tại tứ kết U23 châu Á

Lịch thi đấu của U23 Việt Nam tại tứ kết U23 châu Á

Tối 23/4, đội tuyển U23 Việt Nam nhận thất bại với tỷ số 0-3 trước đối thủ U23 Uzbekistan ở lượt trận cuối cùng tại bảng D VCK U23 châu Á 2024.
Dàn elite và gần 4000 vận động viên đổ bộ Ecopark Marathon 2024

Dàn elite và gần 4000 vận động viên đổ bộ Ecopark Marathon 2024

Đỗ Quốc Luật, Bùi Thu Hà, Đoàn Thu Hằng, Sầm Văn Đời - những người truyền cảm hứng cho cộng đồng yêu chạy bộ,… cùng gần 4000 vận động viên (VĐV) khác đã có một ngày cuối tuần chạy giữa thiên nhiên xanh mát, khoáng đạt tại Ecopark Marathon 2024.
Phim "Đào, phở và piano" sẽ được chiếu trên truyền hình

Phim "Đào, phở và piano" sẽ được chiếu trên truyền hình

Cục trưởng Cục Điện ảnh Vi Kiến Thành cho biết phim điện ảnh "Đào, phở và piano" sẽ được chiếu rộng rãi trên truyền hình vào dịp 10/10.
Đề xuất chặn tài khoản facebook và tiktok của Nam Em

Đề xuất chặn tài khoản facebook và tiktok của Nam Em

Sở TT&TT TP.HCM cho biết đã mời bà Nguyễn Thị Lệ Nam Em làm việc về hoạt động cung cấp thông tin trên các tài khoản mạng xã hội vào ngày 26/3 và ngày 2/4. Tuy nhiên, Nam Em đã không đến với lý do bận công việc tại Đà Lạt. Sở tiếp tục mời Nguyễn Thị Lệ Nam
Sở TT&TT TP Hồ Chí Minh tiếp tục mời Nam Em lên làm việc

Sở TT&TT TP Hồ Chí Minh tiếp tục mời Nam Em lên làm việc

Theo đại diện Sở Thông tin và Truyền thông TP.HCM cho biết, Sở đã có giấy mời Nam Em lên làm việc lần 2. Kết quả buổi làm việc sẽ được cơ quan chức năng thông tin vào thời gian tới.
Phiên bản di động