Ao sâu

Cái ao nằm sau vườn dâu, sâu đến ngực Phan. Trước đó ao để thả cá và nuôi vịt đàn. Mỗi năm thu được hai tạ cá, nuôi ba trăm vịt đẻ. Tiền bán trứng trừ tiền giống má và thức ăn thì lãi chẳng được là bao. Bà cụ coi như lấy công làm lãi, chăm chút thêm cho bớt nhàm chán tuổi già.

Chứ thật ra nguồn thu chính của bà là vườn dâu tằm rộng cả mẫu. Mùa lá thì nuôi lấy chục nong tằm, tằm chín đến đâu bán túc tắc cho dân làng đến đó. Mùa quả thì bán cho mấy cửa hàng rượu dưới phố, còn đâu con dâu ngâm siro bán dần. Năm nào được mùa, được giá thì bà chả lo tiền thuốc thang lại còn để dư ra đúc lợn cho thằng cháu đích tôn. Nó ở dưới phố lâu lâu mới về thăm quê nội một lần. Nhìn con lợn đất môi má hồng hào nó thích lắm cứ ôm chạy vòng quanh nhà mấy lượt. Giờ con lợn đất nằm đó bụi bặm phủ đầy. Tiếng bước chân thằng nhỏ cũng chỉ còn vang trong kí ức. Ngôi nhà vốn vắng vẻ giờ càng thêm thưa thớt người về. Vườn dâu chín rũ ngoài kia bà không buồn gọi người đến hái. Bà không dám bước ra vườn để tránh nhìn thấy cái ao. Nơi đã nhấn chìm thằng nhỏ năm tuổi của bà ngập sâu dưới nước. Để đêm nào bà cũng nghe thấy tiếng nó vùng vẫy trong tuyệt vọng. Hôm đó bà còn mải hái dâu…

Cứ vài tháng Phan lại bắt xe về thăm bà cụ một lần. Anh mang theo ít quần áo, dầu gió, thuốc bổ và đồ ăn sẵn mà Thư đã chuẩn bị đầy đủ. Bà nhìn đống đồ, khẽ đưa tay dụi mắt, miệng run run hỏi “cái Thư còn giận mẹ lắm đúng không?” Phan không nói gì, vì biết có giải thích cả trăm lần thì bà cụ vẫn cứ giữ mãi trong mình thứ mặc cảm tội lỗi ấy. Làm sao để bà hiểu sự ra đi của bé Bo là do số phận. Thằng bé đã được đến thế giới của những thiên thần nên người ở lại vẫn phải tiếp tục sống cho ra sống. Phan vỗ về nỗi đau của mình cũng đã đủ kiệt sức huống hồ còn phải ôm thêm nỗi đau của người mẹ già, người vợ trẻ. Căn nhà ba gian âm u, lạnh lẽo này từng là nơi đầy ắp tiếng cười mỗi lần sum họp. Giờ mạng nhện giăng đầy, tiếng mọt cọt kẹt nghiến gỗ phát ra từ khắp các ngõ ngách trong nhà. Tưởng như chúng có thể chiếm hữu và đục ruỗng căn nhà. Chỉ cần một cơn gió lớn cũng có thể làm đổ sụp nơi này. Phan ngồi ngoài hiên ngó tóc mẹ màu mây lơ thơ những sợi buồn câm nín. Lá khô bay từ ngõ vào sân, cỏ dại mọc lên tận những bậc thềm phủ rêu trơn trượt. Áo mẹ phơi phất phơ ngoài gió phần phật giữa nền trời u ám cuối thu. Tưởng như nếu mẹ khoác tấm áo đó lên người thì cả cơ thể gầy gò sẽ tan theo sương đêm nắng sớm ngấm trên từng sợi vải. Lúc thằng nhỏ còn sống, chẳng ai có thời gian để ý đến khung cảnh xung quanh. Dắt nó tập đi ở góc sân kia, trông nó chơi tha thẩn ngoài đầu ngõ, ngó nó cắm cúi nghịch ngoài vườn. Mọi thứ trở nên sinh động và tươi vui hơn.

Phan vào bếp, xếp lại đống củi dâu khô đổ tung bành. Bếp ga sắm bao năm nay bà cụ không dùng cứ lem luốc củi lửa nhìn đến tội. Cơm nguội để lâu đã khô khốc rời rạc, nồi cá kho mặn chát cháy đen sì đáy. Trứng gà quả nào cũng loãng, mớ rau cải để héo queo trên chạn. Sờ vào chum thì gạo hết, động đuối mắm cũng chẳng còn gì. Mẹ đã sống đầy đọa bản thân mình đến mức này ư? Mắt Phan cay xè, anh cảm thấy tim mình đau từng cơn một. Thằng nhỏ ra đi đã ba năm rồi, nỗi đau nhẽ ra đã có thể nguôi ngoai. Nhưng hai người đàn bà trong gia đình cứ luôn muốn đánh thức nỗi mất mát ấy bằng sự giày vò không đáng. Phan mường tượng ra cảnh mẹ già lầm lũi sớm tối một mình, nhà nằm gần sông gió thổi tứ bề đều lạnh. Sáng nay lúc về đến đầu làng có người níu Phan lại thì thầm to nhỏ. Họ nói tuần trước chẳng hiểu sao bà cụ tha thẩn đi ra ao. Bà lội xuống ao, cứ lội ra giữa cho đến khi gần chìm nghỉm thì may quá có người sang xin lá dâu tằm chữa hen suyễn. Họ nhìn thấy liền hô hoán mọi người đến cứu. Phan rùng mình trước những tai họa bất ngờ ập đến. Đớn đau làm bà cụ lẩn thẩn rồi. Nên lúc ăn cơm xong Phan bàn với mẹ:

    Minh họa Trần Nhương

Minh họa Trần Nhương

- Con tính gọi người lấp cái ao đi. Đằng nào cũng không thả cá và nuôi vịt nữa.

- Biết vậy lấp nó từ vài năm trước có phải…

Bà cụ buông thõng câu nói bằng một tiếng thở dài héo hắt. Bà thừa biết cái ao có được lấp đất bằng phẳng thì cũng không sao lấp được hết ký ức đau buồn. Bà vẫn sẽ nghe thấy tiếng đứa cháu bé nhỏ quẫy đạp trong tuyệt vọng. Chắc hẳn nó đã hoảng sợ gọi “bà ơi”. Nhưng gió sông thổi ù ù bên tai, tiếng lái buôn mặc cả giá dâu ràn rạt. Bà đã không nghe thấy tiếng kêu cứu thảng thốt của thằng nhỏ vì vẫn mải hái dâu. Nước ao mùa Thu lạnh buốt. Lúc vớt lên cơ thể thằng nhỏ tím bầm. Đã nhiều lần bà muốn ào xuống mặt nước ôm lấy thằng nhỏ vào lòng…

Phan nói sẽ lấp ao để trồng cây. Hoa trái dịu ngọt biết đâu sẽ làm vơi đi phần nào nỗi đau của lòng người. Mảnh đất đó không cần thêm bất cứ giọt nước mắt nào cũng đủ mặn chát rồi. Phan muốn nơi thằng bé nằm xuống là vùng đất lành ôm ấp giấc ngủ sâu của nó. Cái hố sâu hoắm trong lòng người rồi cuộc sống sẽ lấp đầy bởi những niềm vui. Nếu không tin vào những điều tốt đẹp như thế thì Phan biết phải lấy gì làm động lực mà sống tiếp mỗi ngày…

* * *

Đã lâu Thư không về quê chồng, bởi chị sợ chạm vào những kí ức đau buồn. Thằng nhỏ từng là cuộc đời, là hơi thở chị. Chín tháng mười ngày vật vã trong cơn nghén chị vẫn không quên cảm giác hạnh phúc khi có con tồn tại bên đời. Giờ ăn món gì cũng nghĩ tới con. Đêm ngủ vẫn quờ tay che chắn để con không lăn xuống đất. Ba năm không đủ để quên những thói quen bao bọc. Mới đầu mùa Thu đã lôi áo rét cũ của con ra giặt lại thơm tho. Nhưng mấy hôm trước Phan mang chúng vứt hết đi rồi. Đống đồ chơi của con cũng không còn nữa. Phan thu dọn, lau chùi mọi thứ khỏi tầm mắt Thư chỉ càng làm chị đau đớn đến tận cùng. Sáng đi chợ thấy người ta bán ít bòn bon chị nhớ ra thằng nhỏ khoái món này ghê lắm. Thấy bà cụ bán mấy sâu cá rô đồng mà ước chi thằng nhỏ còn sống, chị sẽ mua về rán ròn rụm ăn cả xương nhai kĩ. Lần nào đi qua hàng bánh giò nóng hổi cũng tưởng như có bàn tay bé xíu níu mình lại “mẹ ơi, Bo thèm ăn bánh giò”.

Chỉ chừng đó thôi cũng khiến Thư không muốn bước vào chợ. Gặp chỗ nào cũng đứng chùng chình dù không biết mua chi. Có lần thấy chị như người mất hồn người ta hỏi có mất gì không? Chị khẽ lắc đầu nặng nhọc bước đi, không lẽ nói với người dưng rằng tôi không mất tiền, mất gạo mà mất đứa con mình thương yêu đứt ruột. Về đến nhà, xắn tay vào bếp nấu món canh là thấy lời thằng nhỏ “mẹ nhớ bỏ muối tôm”. Lúc cắm cơm là thấy nhắc “mẹ nhớ cho nhiều nước”. Ăn cơm xong là thấy lời thủ thỉ bên tai “mẹ đừng quên uống thuốc”. Ngay cả khi vùi trong chiếu chăn để chìm vào giấc ngủ cũng thấy có bàn tay bé nhỏ ôm lấy lưng mình cười khúc khích.

Vì trời thương nên năm nay vợ chồng Thư đã có tin vui. Một sinh linh bé bỏng vừa đến ngủ trong cung lòng chị. Em của Bo đã thay anh đến vỗ về những trái tim đã chịu quá nhiều mất mát. Hôm đi siêu âm vừa nghe tiếng tim thai Thư đã trào nước mắt. Niềm hạnh phúc này Thư đã từng một lần có trong đời. Rồi cũng từng có lần ôm Bo điên loạn gào thét dí sát tai mình vào ngực con chỉ mong nghe thấy được nhịp tim hồi tỉnh. Sẽ thật bất công với đứa con bé bỏng vừa đến bên đời, nếu chị cứ luôn nghĩ đến đứa con đã mất. Nhưng Thư không biết làm sao để tim đừng nhói đau lúc ghé vào hàng ô mai Hồng Lam, lúc gọi với theo gánh hoa quả bán rong để mua vài cân cóc. Ngay cả cơn nghén cũng giống nhau đến lạ. Nên lúc đứng nhìn tiếc nuối lọ muối tôm Tây Ninh trong siêu thị Thư đã nghĩ hồi mang bầu Bo mình đã nhịn được cơ mà, ăn cay đâu có tốt. Tội nghiệp Phan không cả dám hét lên vui mừng khi lần đầu thấy em Bo đạp. Đến cả những mường tượng tương lai cũng dè dặt vì sợ lỡ chạm vào đâu đó khiến Thư chạnh lòng buồn.

Những ngày có con bên đời Thư bỗng thương mẹ chồng nhiều hơn. Những chuyện đã xảy ra chị chưa bao giờ trách mẹ. Nhưng suốt khoảng thời gian ba năm qua chị không thể gồng mình mạnh mẽ để an ủi, động viên người khác. Đàn bà không thương nhau thì còn thương ai. Thư còn trẻ nên còn thời gian để quên lãng đớn đau nhưng bà cụ thì không. Càng về già tâm tư sẽ càng héo hắt, muốn trút bỏ cũng khó lòng trút bỏ. Thư gọi điện về quê chỉ nghe thấy bên kia tràn ngập gió. Như nghe thấy cả cái lạnh đầu mùa đang tràn về khắp không gian. Thư gọi điện đúng lúc bà cụ đang ăn cơm. Chị tưởng tượng ra cảnh bà ngồi giữa nhà, bên mâm cơm chỉ có nồi cá kho và bát canh mồng tơi lõng bõng. Hình như bà đang bị nghẹn, thói quen ăn cơm nguội Thư nói hoài không được. Bà luôn bảo ở có một mình nấu một bữa ăn hai. Cơm canh lúc nào cũng nguội tanh nguội ngắt. Cuộc gọi kết thúc rồi mà trước mắt Thư vẫn hiện ra hình ảnh bà khom lưng ngồi gỡ xương cá trong buổi tối nhá nhem. Có đôi khi bà không buồn bật điện, sống lầm lũi đã tạo thành một thói quen khó bỏ. Thư ứa nước mắt khi nghĩ về sự đơn độc tàn khốc của tuổi già nên đã bàn với Phan đón mẹ lên thành phố. Mặc dù Phan nói đúng, chắc gì bà cụ đã chịu đi. Còn mồ mả tổ tiên, khói hương cúng giỗ…

Phan về quê thấy mấy hàng na trồng trên nền đất lấp ao đã cao đến đầu gối, cành lá tươi xanh. Mấy năm nữa là tha hồ hái những trái chín ngọt thơm. Bà cụ nhìn cây càng thêm nhớ đến người. Phan nói “Thư sắp sinh rồi chúng con nhờ mẹ lên chăm sóc ít ngày”. Bà cụ khẽ quệt nước mắt, lật đật ra sau nhà ngó mấy ổ gà đẻ nhặt thêm ít trứng. Chọn hai con gà béo nhất nhốt sẵn để mang cho con dâu. Bà tính nhờ hàng xóm thỉnh thoảng sang chóp nhà, thắp nén hương lên bàn thờ ông cho đỡ lạnh lẽo. Đến nửa đêm khi đã lên giường nằm bà vẫn còn ngồi dậy mò mẫm ra vườn chặt lấy ít roi dâu. Bà sợ sáng ra vội đi có khi quên, xuống thành phố kiếm đỏ mắt mà nhiều khi không có. Cành dâu vừa để dựng quanh nhà vừa để bà tiện lấy chiếc vòng dâu nhỏ sinh cho cháu nội đeo vào tay xua đuổi tà ma. Bà cứ lục đục trong buồng chuẩn bị hết thứ này đến thứ khác. Phan nằm ở ngoài nhà khẽ nhắc “ngủ thôi mẹ, mai đường dài sẽ mệt…”

Truyện ngắn của Vũ Thị huyền trang

Tin liên quan

Cùng chuyên mục

Chuyện “Ma nữ” trên Giồng Cát

Chuyện “Ma nữ” trên Giồng Cát

“Cái giồng cát ấy - từ Mỹ Lương đi chợ Gừa, hồi xưa ma nhiều lắm!” - Bà nội tôi lúc đó kể: Trên giồng có nhà ông Hội đồng Sâm, giàu sang nhất vùng.
Ngày cây đu đủ ra hoa

Ngày cây đu đủ ra hoa

Bà Vân chậm rãi mở hai cánh cửa gỗ lim đã đen bóng màu thời gian, tiếng kèn kẹt vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng buổi sớm mùa Hạ.
Xa xăm chốn cũ

Xa xăm chốn cũ

Vài lần tôi nói với mẹ, bao giờ thong thả, tôi sẽ dẫn mẹ về rạch Bông Dừa một lần nữa. Nhưng rồi thời gian, khoảng cách địa lí và nhiều thứ khác đã khiến tôi quên đi lời hứa với mẹ, với rạch Bông Dừa mát rượi được che chắn bởi những rặng dừa xanh biêng biếc…
Món quà của người giao hàng

Món quà của người giao hàng

Anh chị có một cửa hàng bán quà lưu niệm cho trẻ con. Cửa hàng lúc nào cũng đông khách, đặc biệt là trẻ con. Vào những ngày lễ lớn, mặc dù đã thuê thêm vài người làm nhưng đôi vợ chồng này vẫn không ngơi tay vì lượng khách nhí đông nghẹt.
Trách nhiệm

Trách nhiệm

Mấy hôm nữa đã là tháng Bảy. Điểm hẹn đặc biệt.

Tin khác

Ngôi nhà dưới chân núi Sim

Ngôi nhà dưới chân núi Sim
Mây đang gồng mình quảy gánh củ mài đem giao cho quán bà béo thì đứa con gái lên 9 tuổi hớt hải chạy ra gọi:

Chờ em ở cuối con đường

Chờ em ở cuối con đường
Đúng như người ta vẫn nói, cửa sinh cũng là cửa tử. Trong không khí căng thẳng đến nghẹt thở, tiếng hô hoán của y, bác sĩ hòa lẫn với âm thanh lộc cộc của chiếc xe đẩy lao đi với tốc độ nhanh nhất về phía phòng Cấp cứu, Duy siết chặt bình truyền trong tay, vừa chạy theo giường đẩy vừa gào lên tuyệt vọng: “An! Không được ngủ! An! Mở mắt ra đi em!”.

Triền cát quê ngoại

Triền cát quê ngoại
Ngoại tôi bắt cái ghế ngồi thơ thẩn nhìn về công viên vừa được quy hoạch trước mặt với đôi mắt ra chiều xa xăm. Vài đứa nhỏ chơi gần đó trên cái hè vừa được lát gạch mới cóng đùa với ngoại:

Đảo xa chắp cánh

Đảo xa chắp cánh
Chiếc tàu cao tốc nhóc mũi lên cao rồi chúi nhanh xuống khoảng trống giữa hai đầu ngọn sóng. Bọt nước bắn tung tóe lên những ô cửa kính của con tàu. Tàu vẫn rít ù ù, lướt phăm phăm về phía trước. Cái điệp khúc như bản nhạc có cao trào lên xuống này lặp đi, lặp lại hầu như không có hồi dứt!

Người mẹ anh hùng

Người mẹ anh hùng
Mẹ chồng ốm đã mấy ngày nay, chị Thu nấu cháo tía tô, hành hoa đập thêm cái lòng đỏ trứng gà, bón cho bà nhưng được lưng bát bà đã đẩy thìa ra:

Chung một mái nhà

Chung một mái nhà
Sáng ra, bầu trời của mùa Thu đẹp thật, nắng vàng như mật ong rót xuống làng quê yên bình. Ông Đại mở cửa bước ra ngoài sân, tập mấy động tác thể dục. Xong xuôi, ông dánh răng rửa mặt, thong thả ngồi vào bàn pha ấm trà ngon Tân Cương để uống. Bà Minh bưng bát mì bốc hơi nghi ngút ra cho ông:

Giọt mật

Giọt mật
Chú Sáu tôi nói với Tâm mùa hạn này mà vắt mật ong thì đã tay phải biết. Mật thơm ngon, sóng sánh, sền sệt mượt mà chảy ra từ đôi bàn tay bóp chặt tảng mật.

Cấy dặm mùa Xuân

Cấy dặm mùa Xuân
Ngày chưa vợ, ba tôi từng có một mối tình đắm say, nhưng không thành. Người ấy là cô Năm Tươi cùng làng. Cô Năm Tươi xinh gái, phổng phao, con một.

Ca mổ đêm Giao thừa

Ca mổ đêm Giao thừa
Chiều 30 Tết, trời se lạnh và mưa bụi. Không khí Tết đã rạo rực lắm. Người xe tấp nập, hối hả ngược xuôi, ai cũng có vẻ vội vàng. Xe máy, xe đạp, xe ôtô các cỡ vào thành phố hầu như xe nào cũng kồng kềnh những cành đào.

Tết muộn

Tết muộn
Tôi sinh ra và lớn lên ở một làng chài ven biển quanh năm đượm mùi tôm cá. Tết của những làng chài ven biển cũng không khác gì ở những nơi khác, có chăng chỉ là tuổi thơ của tôi gắn liền với những chuyến đi biển xa biền biệt của ba.

Lỡ hẹn với người đi

Lỡ hẹn với người đi
Suốt cả đêm, Xoan không hề chợp mắt. Cô trằn trọc, hết xoay ngang rồi lại quay ngửa. Chiếc chăn mỏng, khi thì đắp lên bụng, lúc lại hất tung ra. Đêm về khuya, nghe rõ cả tiếng gà gáy sang canh. Xoan nghe tiếng côn trùng rỉ rả ở phía ngoài vườn, gần với ô cửa sổ. Lại thêm ánh trăng suông hạ tuần, cứ chong chong nhòm qua song cửa.

Ông bố xóm đường tàu

Ông bố xóm đường tàu
Trời đã xế chiều, những tia nắng còn sót lại lọt qua khe giữa hai toa tàu in lên đường ray những lát cắt đứt đoạn. Đoàn tàu chợ từ từ tiến vào sân ga. Động cơ hơi nước thở phì phò, thỉnh thoảng tiếng còi tàu lại hú lên lanh lảnh xé toạc hoàng hôn yên tĩnh.

Bão đến

Bão đến
- Chào chú Hai! Chú dọn dẹp chưa xong hả chú?

Thời gian vẫn ngọt ngào

Thời gian vẫn ngọt ngào
Hương từ sân bay vừa trở về Hà Nội, đi qua hồ Hoàn Kiếm, thời tiết đầu mùa Đông trời đã se lạnh. Hương nhìn lên hai bên đường trải dài những cây hoa sữa, những chùm bông to trông như đĩa xôi cốm tỏa hương thơm mát dịu, Hương vừa đi vừa ngắm.

Anh hai sữa

Anh hai sữa
Ba kính yêu! Mãi đến tuổi dậy thì con mới biết, Hà chỉ là ông anh hai sữa của mình. Thoạt đầu khi biết rõ, chúng con không phải là anh em song sinh. Con hụt hẫng, không chịu tin đó là sự thực.
Xem thêm
Lễ hội Văn hóa Ẩm thực Hà Nội 2025: Hành trình di sản sống giữa nhịp thở đương đại

Lễ hội Văn hóa Ẩm thực Hà Nội 2025: Hành trình di sản sống giữa nhịp thở đương đại

Tối 19/12, không gian Phố đi bộ Trần Nhân Tông – Công viên Thống Nhất rực sáng trong hương vị và sắc màu của Lễ hội Văn hóa Ẩm thực Hà Nội 2025.
Điện Biên: Đặc sắc Lễ hội ném còn 3 nước Việt Nam - Lào - Trung Quốc

Điện Biên: Đặc sắc Lễ hội ném còn 3 nước Việt Nam - Lào - Trung Quốc

Với chủ đề “Đoàn kết, hữu nghị - Thắm tình biên cương - Cùng nhau phát triển”, trong 3 ngày (19- 21/12), Lễ hội ném còn 3 nước Việt Nam- Lào- Trung Quốc sẽ diễn ra tại phường Điện Biên Phủ, tỉnh Điện Biên
Hồi sinh nghề dệt zèng,  giúp nhiều phụ nữ nâng cao đời sống

Hồi sinh nghề dệt zèng, giúp nhiều phụ nữ nâng cao đời sống

Vừa mang lại thu nhập, vừa bảo tồn văn hóa cộng đồng, các HTX dệt Zèng ở xã A Lưới cùng nhiều xã ở miền Tây xứ Huế đang có những đơn hàng giá trị cao, góp phần cải thiện sinh kế cho phụ nữ địa phương...
Cho đi cả năm rồi? Giờ là lúc tặng mình một món quà xứng đáng

Cho đi cả năm rồi? Giờ là lúc tặng mình một món quà xứng đáng

Mỗi dịp cuối năm, nhịp sống của nhiều gia đình lại trở nên ấm áp bằng những món quà trao nhau: váy mới cho mẹ, áo ấm cho ba, bộ đồ chơi cho trẻ nhỏ. Nhưng giữa những yêu thương được gửi đi ấy, có một người thường bị đặt ra ngoài danh sách ưu tiên - chính
Vietjet tăng gấp đôi chuyến bay đến Côn Đảo từ 17/12/2025

Vietjet tăng gấp đôi chuyến bay đến Côn Đảo từ 17/12/2025

Đáp ứng nhu cầu tăng cao của người dân và du khách đến với Côn Đảo trong dịp cuối năm và đầu năm mới, từ 17/12/2025, Vietjet tăng gấp đôi số chuyến bay giữa Hà Nội và TP.HCM với Côn Đảo.
Không gian rực rỡ sắc màu, đặc sắc Giáng sinh tại văn phòng Vietjet

Không gian rực rỡ sắc màu, đặc sắc Giáng sinh tại văn phòng Vietjet

Không chỉ là một mùa lễ hội, Giáng sinh là dịp để các cán bộ nhân viên Vietjet cùng sáng tạo và kể câu chuyện về một hãng hàng không trẻ trung, toàn cầu. Với chủ đề về tương lai và công nghệ, không gian làm việc được phủ lên lớp ánh sáng lung linh, gam bạ
Giải Standard Chartered Marathon Di sản Hà Nội 2025: Chạy vì một Hà Nội xanh

Giải Standard Chartered Marathon Di sản Hà Nội 2025: Chạy vì một Hà Nội xanh

Sau hai ngày tranh tài sôi nổi (8-9/11) tại Cung Thể thao Quần Ngựa, Giải Standard Chartered Marathon Di sản Hà Nội 2025 khép lại với dấu ấn đậm nét về quy mô, tính chuyên nghiệp và tinh thần thể thao mạnh mẽ.
Sẵn sàng cùng vận động viên “bứt phá, vươn xa” vì môi trường không khói thuốc lá

Sẵn sàng cùng vận động viên “bứt phá, vươn xa” vì môi trường không khói thuốc lá

Sáng 7/11, Lễ khai mạc Giải Standard Chartered Marathon Di sản Hà Nội 2025 chính thức diễn ra tại Cung Thể thao Quần Ngựa (TP Hà Nội), mở đầu cho mùa giải quy mô và giàu ý nghĩa nhất từ trước đến nay.
Tuổi 71 vẫn đam mê chinh phục đường đua marathon

Tuổi 71 vẫn đam mê chinh phục đường đua marathon

Ở tuổi 71, nhiều người đã chọn niềm vui an nhàn, thì ông Nguyễn Việt Hồng, hội viên Hội Cựu chiến binh, hội viên Hội Người cao tuổi phường Láng (TP Hà Nội) lại chọn cho mình một lối sống khác: Chạy bộ mỗi ngày.
Concert của siêu sao G-DRAGON thăng hoa giữa đại dương ánh sáng Ocean City

Concert của siêu sao G-DRAGON thăng hoa giữa đại dương ánh sáng Ocean City

Tối 8 và 9/11, Ocean City gần như “nổ tung” với concert G-DRAGON 2025 WORLD TOUR [Übermensch] IN HANOI, presented by VPBank; sự kiện do 8Wonder tổ chức đã đón gần 100.000 khán giả trong nước và quốc tế. Từ những bản hit huyền thoại cho đến những chia sẻ đầy xúc động, “ông hoàng Kpop” đã mang đến những màn trình diễn mãn nhãn, thăng hoa và tràn năng lượng.
Ocean City "bùng nổ" trước giờ G: Fan Việt và quốc tế cuồng nhiệt đổ về, tạo nên trải nghiệm âm nhạc hiếm có

Ocean City "bùng nổ" trước giờ G: Fan Việt và quốc tế cuồng nhiệt đổ về, tạo nên trải nghiệm âm nhạc hiếm có

Chỉ còn vài tiếng trước giờ concert G-DRAGON 2025 WORLD TOUR [Übermensch] IN HANOI, presented by VPBank chính thức lên đèn, 8Wonder Ocean City đang trở thành tâm điểm sôi động nhất Hà Nội. Dòng người đổ về mỗi lúc một đông, khắp nơi đều tràn ngập sắc màu,
Nhà sản xuất nước Úc mang đến phiên bản show tốt nhất thế giới tại Phú Quốc

Nhà sản xuất nước Úc mang đến phiên bản show tốt nhất thế giới tại Phú Quốc

Tháng 11 này, show diễn “Bản Giao Hưởng Đại Dương”chính thức quay trở lại Thị trấn Hoàng Hôn vào lúc 19h50 mỗi tối. Đây sẽ là màn trình diễn nghệ thuật pháo hoa, ánh sáng và thể thao mạo hiểm với quy mô lớn chưa từng có cùng công nghệ vượt trội và hệ thốn
Phiên bản di động