Thế giới trong mắt người già
Chuyện người già 21/04/2022 08:21
Người già vốn dĩ khó hiểu, bà nội tôi còn khó hiểu hơn. Có những quan điểm của bà nội, tôi nằm đêm suy nghĩ gác tay lên trán, vẫn không thể nào hiểu hết được.
Nội tôi có mười một người con, vô tình ba tôi lại là con út nên gia đình tôi sống với bà.
Năm tôi chào đời là khi bà đã bảy mươi tuổi. Bảy mươi tuổi mà có thêm đứa cháu thứ ba mươi chín, thật sự đối với nội tôi, tôi nghĩ cũng không có gì đặc biệt. Nhưng kì lạ, nội thương tôi rất nhiều.
Chuyện này cũng đơn giản, tôi là con cháu ở chung nhà nên nội cưng tôi nhiều là lẽ đương nhiên. Hơn nữa so với thời điểm đó, tôi lại là đứa cháu út của thằng con út (vì ít năm sau mẹ tôi sinh em trai) nên tôi được cưng nhất cũng phải.
![]() |
| Thế giới trong mắt người già như thế nào? (Ảnh minh họa) |
Bảy mươi mấy tuổi mà nội tôi vẫn còn nuôi vịt, nuôi heo. Ngày nào bà cũng đi lùng chặt mấy thân cây chuối bự chảng về bào cho heo ăn. Một bữa lắt léo, tôi đứng lên thân chuối đang nằm trên mé sân, tay ôm cây nhãn mà lắc lư đưa đẩy. Hậu quả là gốc chuối trượt lăn dài trên đất, tôi té ngã, đầu gối tôi mang hai vết sẹo to.
Nội không giống mẹ, chẳng có rầy la một tiếng, thổi thổi rồi xoa xoa mấy cái, chân tôi liền thấy đỡ đau ngay. Thuở đó đơn sơ nên đối với vết thương chỉ có vậy, nhưng tôi lại thấy đó là cách nhanh nhất để chân mau lành. Mãi cho đến khi lớn, dù cho có bông băng thuốc đỏ, có lẽ nó cũng không mau khỏi như vậy.
Mấy con heo bán đi cũng là lúc nội dắt tôi đi sắm vàng. Vàng thật! Tôi cũng không biết việc sắm vàng thời đó có nghĩa gì, nhưng nội bảo đó là của hồi môn. Đôi vòng, đôi bông tai và vòng cổ, mãi đến giờ tôi vẫn còn giữ...
Lớn lên một chút, nội cho tôi đi chùa, học cách đọc kinh, niệm Phật. Đại loại nội bảo: Đời xô bồ, học cách thanh thản cũng là cách hồi để phục trái tim mình.
Tuổi thơ của tôi gắn liền với bà nội. Ăn cơm cũng bà nội. Ngủ cũng là với nội. Đi chơi cũng là nội dắt đi. Nhìn đi nhìn lại, có lẽ nội là người thân tôi kề cận nhất và tôi cũng là đứa cháu mà nội yêu quý nhất.
Nhưng càng lớn, tôi thấy suy nghĩ của nội có phần bất thường. Tôi cảm thấy người già đôi lúc thật khó chịu. Mấy lần điểm thi tôi thấp, bị ba mẹ mắng, nội liền bảo tôi nghỉ học đi làm công, học cao rồi cũng phải lấy chồng, nghỉ sớm lại khoẻ.
Tôi dậy thì càng thích đi chơi, có hôm đi tới 7, 8 giờ tối là nội đã bồn chồn kêu ba mẹ gọi tôi về. Đang chơi với chúng bạn, bỏ về vì bà nội mắng, cũng không biết để mặt mũi ở đâu.
Lên cấp 3, tôi bắt đầu biết điệu. Tiền mẹ cho hằng tuần tôi để dành mua đồ trang điểm, quần áo. Nội phê bình tôi rất nhiều vì tội hoang phí. Lúc đó, muốn bỏ một món nào đó đi tôi cũng phải nghĩ trước nghĩ sau vì sợ nội phát hiện.
Tôi cũng không hiểu, thế giới trong mắt người lớn tuổi là gì mà sao lúc nào cũng hay sợ sệt, đề phòng, lo lắng. So với sức sống tuổi hai mươi của tôi, tận hưởng và hết mình, nó cách một khoảng rất xa.
Kết quả là từ khi lên đại học tôi không còn nói chuyện nhiều với nội nữa. Hằng ngày tôi đi học, đi chơi còn nội thì cứ quanh quẩn ở nhà với chiếc võng, cái radio cũ, với những cuộn len,...
Tôi đi làm cũng là lúc sức khỏe nội ngày một yếu dần, đi đứng, sinh hoạt hầu như đều trông cậy vào mẹ tôi. Quãng thời gian đó cũng không duy trì được bao lâu...
Hôm nay ngồi ăn cơm bên đường, tôi thấy một cụ bà cũng hơn bảy mươi tuổi đang xé thịt cho đứa cháu. Bất giác tôi cô đơn lạ lùng. Tôi trống rỗng! Nhớ lại, ngày xưa mình cũng từng có bà nội đã rất nuông chiều mình.
Bây giờ tôi mới hiểu, thế giới trong mắt người già chỉ có con cháu, ánh nhìn của họ cũng chỉ hướng về gia đình mà thôi. Thế giới của họ, tất nhiên phải có sự đề phòng và đa nghi nhiều phía vì họ đã đi qua biết bao giông tố của cuộc đời. Mà... suy xét làm chi thế giới của hai người cách tuổi. Ngày xưa họ dạy mình đồng cảm, bây giờ mình không thể đồng cảm với mình sao?.
Từ nhiều năm nay, công tác chăm sóc người cao tuổi (NCT) đã được Đảng, Nhà nước, các cấp ủy, chính quyền và toàn xã ... |
Đục thủy tinh thể là tình trạng rối loạn thị lực do cấu trúc protein của thủy tinh thể bị thay đổi dưới tác động ... |
Theo dòng sự kiện
Cùng chuyên mục
Lãng mạn tuổi già: Làm thơ tặng bà, pha trà cho ông, tặng hoa cho nhau
Khó nói chuyện tuổi già
Thảnh thơi tuổi xế chiều
Ông Trần Văn Thái và chiến công bắn rơi máy bay Mỹ bằng súng bộ binh, bắt sống phi công William Andrew Robinson
Chuyện trong ngõ nhỏ
Tin khác
Bà giáo già sáng bán vé số, tối mang ánh sáng tri thức cho trẻ em nghèo
Một mối tình bình dị và son sắt
Bí quyết trường thọ của cụ ông 110 tuổi ở Lâm Đồng
Người cao tuổi nằm trong nhóm cần đi khám hậu Covid-19
TP Hồ Chí Minh: Đem tiền phúng điếu chồng ủng hộ Quỹ Vaccine phòng chống Covid-19
Chuyện cô Mùi làm công tác khuyến học ở thành phố Mỹ Tho
Người cao tuổi cần tự quan tâm chăm sóc đời sống tinh thần
Lá vàng chưa dám rụng về cội...
Nỗi lòng người theo con lên phố
"Ô sin" không lương
Rời phố về quê
Sổ Danh bạ điện thoại của người cao tuổi.
Có nhà 4 tầng ở Hà Nội, con tôi vẫn dọn ra chung cư ở riêng
Xấu hổ khi nhắc đến tình dục, “vết thương vô hình” của NCT
Làm thế nào để ông bà yêu thương, chăm sóc nhau hơn?
Tình dục - không phải để giải tỏa, mà là để kết nối
Chùa Kim Bửu, tỉnh Đồng Tháp nơi cưu mang NCT cô đơn, trẻ em mồ côi
Cụ ông neo đơn, bệnh tật cần sự giúp đỡ của cộng đồng
Quán cơm chay 1.000 đồng ấm lòng người nghèo
Trường thọ là sống lâu, sống khoẻ, sống có ý nghĩa
Chuyện những giám sát thi công là NCT
