Cuộc thi viết về Ông bà kính yêu lần thứ 1 năm 2024:

Những kỉ niệm đẹp về ông nội

“Yến ơi! Yến! Dậy đi bốn rưỡi rồi” - Tôi giật mình tỉnh dậy. Đó là tiếng gọi của ông nội tôi. Tôi lại nằm mơ về thời đi học cấp III được ông gọi dậy đi học hằng ngày.

Nhà ông nội ở phía trước nhà tôi cách chỉ một cái sân và mảnh vườn nhỏ. Ngày đó, nhà tôi chưa có đồng hồ báo thức. Nhà ông có chiếc đồng hồ con gà. Tôi đi học cấp III ở trường huyện cách nhà 15 cây số. Sáng nào cũng vậy, cứ bốn rưỡi sáng từ dưới nhà ông lại mở cửa sổ gọi tôi dậy đi học. Tiếng gọi của ông tận bây giờ vẫn còn vang vọng trong giấc mơ của tôi, dù bây giờ tôi đã hơn 60 tuổi.

Ông tôi có 13 người con, 7 trai, 6 gái (ông có 2 đời vợ). Ông rất coi trọng việc học nên dù lúc ấy còn khó khăn nhưng ông bà đều cho bố tôi và các cô các chú đi học hết cấp II hoặc cấp III rồi đi công tác. Chú San tôi là người học giỏi nhất, sau này chú làm Phó Chủ tịch UBND tỉnh. Ông thường dặn bố mẹ tôi và các cô, các chú: “Nghèo đói đến đâu cũng cố gắng cho các cháu được học đến nơi đến chốn”. Ông bảo với bọn tôi: “Các cháu cố gắng học cho giỏi để sau này làm người có ích cho xã hội, sau này đi công tác cuộc sống đỡ vất vả”. Ông là tấm gương sáng về ham học, ham đọc sách. Chú tôi hay đem sách, báo về cho ông đọc. Ông thích lắm và giữ gìn cẩn thận từng tờ báo, quyển sách. Ông giỏi chữ Nôm, ông còn biết cả tiếng Pháp. Các con, các cháu ai học giỏi, được khen ông vui lắm. Tôi là cháu đích tôn của ông. Ngày tôi được tuyển thẳng vào lớp 8 trường cấp III, ông vui lắm. Ông xoa đầu tôi: “Cháu ông giỏi lắm! Cố gắng học cho giỏi con nhé!”.

Cây đa do ông nội trồng.
Cây đa do ông nội trồng.

Đặc biệt, ông nghiêm khắc nhưng rất bao dung với các con, các cháu. Có lẽ thế nên gia đình nhà tôi dù đông anh em nhưng mọi người sống với nhau rất hoà thuận, yêu thương. Không có sự phân biệt con bà cả, con bà hai. Ông bà yêu thương các con các cháu như nhau. Tôi còn nhớ mãi, năm ấy tôi đang học cấp III, hôm ấy nhà ông làm giỗ cụ, tôi giúp ông lau dọn bàn thờ. Tuy học lớp 9 rồi nhưng tôi vẫn nhỏ bé lắm, lúc bê cái án gian xuống để lau vì tay tôi yếu lại cố với để bê án gian nên chiếc án gian khẽ nghiêng đi và “choang”, tôi giật mình hốt hoảng nhìn xuống đất, chiếc ấm sứ vỡ tan tành. Đó là cái ấm sứ Trung Quốc rất đẹp ông thường dùng để pha trà khi có khách đến chơi. Tôi tái mét mặt không nói được câu nào. Mọi người trong bếp chạy ra. Chú tôi kêu lên: “Thôi! Vỡ mất cái ấm rồi”. Ông để tay lên vai tôi, vỗ vỗ nhẹ: “Không sao đâu cháu. Tại ông để cái ấm dưới gầm án gian cháu không nhìn thấy”. Ông bảo mọi người: “Vỡ rồi thì thôi. May không rơi vào chân cháu là tốt rồi”. Tôi thấy nhẹ cả người và cảm ơn ông đã không trách mắng. Ông đã cho tôi một bài học quý về cách ứng xử khi người khác mắc lỗi.

Tôi còn nhớ có thời gian ông làm Đội trưởng Đội trồng cây của xã, ngoài việc trồng cây theo kế hoạch của xã, ông còn vận động mọi người trồng cây ở nhà để lấy gỗ làm nhà, làm cửa; trồng cây trên những chỗ trống ở các ngã ba, ven đường làm cây bóng mát. Gần nhà tôi có cái dốc cao mọi người đi làm về hay ngồi nghỉ trên đỉnh dốc. Ông đã trồng cạnh đỉnh dốc một cây đa. Đến bây giờ cây đa đã toả bóng um tùm, mát rượi một vùng. Rễ cây lan xa đan kín bờ đất khiến bờ đất cheo leo mà không bị sạt lở. Chiều Hè, bọn trẻ thường hay tụ tập chơi quanh gốc đa. Nhặt lá rụng chơi trò trâu lá đa. Ngắm đàn sáo sậu nhảy nhót chuyền cành hót ríu ran. Giờ đây, mỗi lần đứng ngắm cây đa, tôi lại nhớ ông vô cùng.

Năm ông 67 tuổi, một buổi chiều đi cày về trời mưa bão, ông tôi bị tai biến phải đi điều trị ở bệnh viện huyện. Lúc đó, tôi đã đi dạy học nhưng vào thời gian nghỉ Hè nên tôi cùng với cô tôi đi nuôi ông ở bệnh viện. Sau một thời gian điều trị, sức khoẻ ông đã ổn định nhưng bị liệt nửa người phải tiếp tục châm cứu và vật lí trị liệu. Hằng ngày tôi xoa bóp chân tay cho ông và dìu ông tập đi. Dù việc tập đi rất khó khăn nhưng ông vẫn kiên trì và chịu khó tập luyện. Ông bảo tôi: “Cháu chịu khó giúp ông tập đi, ông phải cố gắng luyện tập chứ nếu ông mà phải nằm liệt một chỗ thì khổ các con, các cháu lắm”.

Khi ra viện, về nhà ông bảo chú tôi buộc mấy cái sào tre vào hai hàng cột trong nhà để ông dựa vào đó tập đi. Nhiều lần bị ngã thâm tím mặt nhưng ông vẫn kiên trì luyện tập. Cứ thế, dần dần ông chống gậy tập đi không cần phải có người đỡ và cũng không dựa vào hàng sào tre buộc ở cột nữa. Tay phải ông bị liệt, ông tập làm mọi việc bằng tay trái. Ông tập viết bằng tay trái. Ông viết gia phả họ. Ông viết các bài cúng cho bố tôi và các chú vì trước đây ngày giỗ, ngày tết của gia đình các con đều nhờ ông tôi cúng. Ông còn viết lại cách xem ngày tốt để làm các việc cưới, hỏi, làm nhà làm cửa rồi hướng dẫn chú tôi. Trước đây, mọi người trong làng khi có công to việc lớn đều nhờ ông chọn ngày tốt giúp.

Ngày đó, ở quê tôi có nghề se bẹ ngô, dây đay để dệt thảm xuất khẩu. Sau mùa thu hoạch ngô, nhà nào cũng se bẹ ngô, dây đay bán cho Hợp tác xã lấy công điểm. Ông tập se dây đay bằng tay trái. Bà tôi và các chú tôi không cho ông làm bảo ông nghỉ cho khoẻ. Ông cười và bảo: “Cứ để ông làm. Vừa để vận động cho khoẻ người vừa thêm thu nhập cho gia đình”. Ông quét nhà, quét sân, cho gà cho lợn ăn. Ông không chịu ngồi yên. Nhờ vận động thường xuyên mà ông khoẻ hơn. Ông đi lại nhẹ nhàng hơn và chủ động được mọi sinh hoạt. Đến bây giờ, anh em, chú cháu tôi vẫn bảo nhau phải học tập ông về tinh thần rèn luyện sức khoẻ.

Mùa Hè năm 1990, ông tôi bị tai biến lần thứ hai. Bố tôi và các chú tôi đưa ông đi viện cấp cứu nhưng không kịp. Ông đã về với tổ tiên, để lại cho gia đình tôi nỗi thương xót khôn nguôi.

Thỉnh thoảng tôi vẫn hay mơ về ông như ngày ông còn sống. Những kỉ niệm đẹp đẽ về ông sẽ còn mãi trong tôi.

Hà Ngọc Yến

Tin liên quan

Cùng chuyên mục

Bà nội của các con tôi

Bà nội của các con tôi

Những câu thơ trong bài thơ “Mẹ của anh” của thi sĩ Xuân Quỳnh viết tặng mẹ chồng, mà đến nay tôi vẫn còn yêu thích.
Đôi dép cao su huyền thoại của ông tôi

Đôi dép cao su huyền thoại của ông tôi

Ông tôi là người đã trực tiếp tham gia Chiến dịch Điện Biên Phủ cho đến kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Bởi vậy, kí ức đậm sâu nhất trong ông là những năm tháng kháng chiến gian khổ mà hào hùng, và những kỉ vật vô giá với ông vẫn là những kỉ vật thời chiến. Trong đó, ấn tượng nhất là đôi dép cao su cùng ông đi qua hai cuộc kháng chiến trường kì của dân tộc!
Niềm vui của ông tôi

Niềm vui của ông tôi

Bà mất, con cháu ở xa về đầy đủ lo việc hiếu cho bà xong thì lại “mỗi người mỗi ngả”, còn nhà cửa, công việc, bỏ sao được. Vườn, nhà chỉ còn ông, một mình lủi thủi vào ra.
Bà ngoại tôi

Bà ngoại tôi

Bà ngoại tôi mất năm bà 103 tuổi. Cả một năm sau ngày bà mất, gần như nhà ngoại lúc nào cũng có người đến thắp hương. Nhiều người đến, kể những kỉ niệm về ông bà ngoại, rồi mọi người lại cùng nhau nức nở.
Tình yêu bình dị của ông bà tôi

Tình yêu bình dị của ông bà tôi

Ông Lê Đình Bạ và vợ là bà Hoàng Thị Châu, năm nay đều đã ngoài 90 tuổi. Ông từng tham gia hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ.

Tin khác

Chút quà của ngoại mãi còn vấn vương

Chút quà của ngoại mãi còn vấn vương
Sinh ra và lớn lên tại một miền quê nghèo của dải đất miền Trung đầy nắng gió. Tuổi thơ tôi gắn với bao kỉ niệm đẹp về bà ngoại. Đến tận bây giờ, hình ảnh của ngoại vẫn luôn in hằn trong kí ức tôi với nhiều cảm xúc khó tả.

Bà ngoại tôi là người dũng cảm

Bà ngoại tôi là người dũng cảm
Những năm 1949-1953, quê tôi bị giặc Pháp chiếm đóng; giặc Pháp và bọn tay sai ra sức đàn áp cách mạng. Cán bộ của ta phải hoạt động bí mật. Nhiều cán bộ cách mạng của ta vô cùng gian khổ mà anh dũng.

Hình bóng bà mãi trong tim...

Hình bóng bà mãi trong tim...
Bà nội tôi tên là Hoàng Thị Liễu, người làng Tiên Hòa, xã Hà Lĩnh, huyện Hà Trung, tỉnh Thanh Hóa. Cả cuộc đời bà sống thầm lặng và dành trọn yêu thương, sự hi sinh cho gia đình, cho con cháu. Tôi cảm thấy mình may mắn và tự hào vì được là cháu của bà. Những kỉ niệm về bà, với tôi, chính là món quà quý giá, chẳng gì sánh bằng.

Ông tôi - tấm gương sáng ngời về lòng yêu nước

Ông tôi - tấm gương sáng ngời về lòng yêu nước
Ông tôi mất gần 10 năm nay nhưng về miền quê Đức Chánh, huyện Mộ Đức, tỉnh Quảng Ngãi, hỏi về cụ Nguyễn Thăng Văn, ai cũng nhớ và tự hào về một người lính yêu nước thiết tha, một người con ưu tú của quê hương Đức Chánh.

Ông ngoại trong lòng tôi

Ông ngoại trong lòng tôi
Ông ngoại mất khi tôi còn rất nhỏ nhưng trong số con cháu trong nhà, tôi may mắn hơn cả, vì thường xuyên được ở cạnh và gần gũi với ông.

Những cuốn sách quý của ông tôi

Những cuốn sách quý của ông tôi
Có lẽ, niềm đam mê đọc sách trong tôi có được là từ ông. Với tôi, ông không chỉ là người yêu sách mà còn là người biết khơi dậy niềm yêu thích việc đọc cho những người xung quanh.

Chuyện về ông nội tôi

Chuyện về ông nội tôi
Ông nội tôi, cụ Hoàng Thanh Liêm, sinh ra ở làng quê nghèo thuộc xã Đốc Tín, huyện Mỹ Đức, TP Hà Nội. Thuở thiếu thời, ông được cha mẹ cho theo thầy học chữ quốc ngữ, khi trưởng thành, ông theo nghiệp “gõ đầu trẻ”.

Lòng ngoại mênh mông tựa biển trời

Lòng ngoại mênh mông tựa biển trời
Bà ngoại tôi dù đã đi về miền mây trắng từ nhiều năm trước, nhưng tấm lòng nhân hậu, vị tha của bà luôn là tấm gương sáng để con cháu chúng tôi noi theo.

Lời khuyên và điều ước của ông nội tôi

Lời khuyên và điều ước của ông nội tôi
Ông nội tôi tên Hồ Chí Trọng, người dân tộc Bru Vân Kiều mang họ Hồ ở bản miền núi Cửa Mẹc, xã Ngân Thuỷ, huyện Lệ Thuỷ, tỉnh Quảng Bình.

Từ lời chỉ dạy, khuyên bảo của ông bà ngoại

Từ lời chỉ dạy, khuyên bảo của ông bà ngoại
Cứ đến ngày húy nhật ông bà ngoại, mẹ tôi cùng các dì, các cậu lại đến nhà cậu (em trai mẹ tôi nhưng là trưởng nam của ông bà) đông đủ cùng các cháu, chắt làm giỗ, thắp nén tâm hương tưởng nhớ bậc sinh thành. Khi công việc xong xuôi, mẹ tôi cùng các dì, các cậu lại ôn những kỉ niệm về ông bà.

Thúng khoai của bà

Thúng khoai của bà
Đang hưởng thú điền viên yên lành, ngày chăm sóc cây cảnh, tối nghe cải lương, đột nhiên bà đề nghị với ba mẹ:

Đâu rồi tiếng gậy khua của bà?

Đâu rồi tiếng gậy khua của bà?
Bà nội tôi mất đã 50 năm, nhưng tôi vẫn nhớ tiếng gậy khua của bà. Nhiều lúc anh em tôi gọi điện cho nhau, rồi tự hỏi: “Đâu rồi tiếng gậy khua của bà?”

Bà giữ lửa hồng trong căn bếp ấm

Bà giữ lửa hồng trong căn bếp ấm
Hình ảnh bà nội ngồi bên bếp lửa hồng luôn in đậm trong tâm trí tôi. Tôi đã quen với hình ảnh đó suốt cả tuổi thơ của mình và bây giờ nó trở thành một miền kí ức đặc biệt trong tôi.

Tấm lòng vị tha của ông tôi

Tấm lòng vị tha của ông tôi
Vào dịp Quốc khánh 2/9 năm ngoái, gia đình bác cả từ Hà Nội về quê thăm ông bà tôi bằng chiếc xe ô tô 7 chỗ đen bóng, rất đẹp. Vừa vào nhà, bác cả thưa với ông bà tôi: “Nhân dịp nghỉ lễ, con đưa vợ con và các cháu về thăm ông bà.

Không thể nào quên những kỉ niệm về ông

Không thể nào quên những kỉ niệm về ông
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, ông tôi cũng về bên đồng đội cho trọn tình vẹn nghĩa. Cách đây 13 năm về trước, trong đôi mắt của ông tôi lại lắng đọng những nỗi buồn. Ông thường thẫn thờ, đi ra đi vào mang những kỉ vật chiến trường ra hoài niệm.
Xem thêm
Chuyện trong ngõ nhỏ

Chuyện trong ngõ nhỏ

Hôm nay, trong một chuyến đi công tác, lúc tránh nắng bên đường, tôi tình cờ chứng kiến hình ảnh rất cảm động nhưng dung dị vô cùng. Một bà cụ cầm chiếc khăn tang buộc lên lá cờ với vẻ trang trọng và tôn kính.
Sách là vàng chứ không phải là đá sỏi

Sách là vàng chứ không phải là đá sỏi

Đến nay đã ngoài 80 tuổi, nhưng cụ Tín vẫn còn khỏe mạnh, minh mẫn. Tủ sách của gia đình cụ có hàng ngàn quyển. Nhìn thấy sách nhiều không còn chỗ để, cụ phải buộc lại để trên nóc tủ, cô con dâu của cụ một lần về chơi nói:
Bà giáo già sáng bán vé số, tối mang ánh sáng tri thức cho trẻ em nghèo

Bà giáo già sáng bán vé số, tối mang ánh sáng tri thức cho trẻ em nghèo

cụ bà Nguyễn Thị Ba, men từng con hẻm nhỏ ở Bình Dương bán từng tờ vé số, bà giáo gieo mầm tri thức cho những mảnh đời bất hạnh tại lớp học tình thương.
Xin được chung tay giúp đỡ thương binh Phạm Văn Hẹn

Xin được chung tay giúp đỡ thương binh Phạm Văn Hẹn

Chiến tranh đã lùi xa, chỉ còn chưa đầy một năm nữa, đất nước ta sẽ long trọng tổ chức kỷ niệm 50 năm ngày giải phóng miền Nam thống nhất đất nước (30/4 (1975 -2025), nhưng hậu quả của cuộc chiến tranh vẫn còn “bám vào” nhiều người lính có một thời xung trận và gia đình họ.
Hơn 1,2 tỷ đồng giúp NCT nghèo, gia đình, học sinh có hoàn cảnh khó khăn

Hơn 1,2 tỷ đồng giúp NCT nghèo, gia đình, học sinh có hoàn cảnh khó khăn

Chiều tối 4/7, Hội Thiện nguyện Lan tỏa yêu thương tổ chức sơ kết 6 tháng hoạt động đầu năm 2024. Đến dự có đại diện lãnh đạo các sở, ngành, hội đoàn thể, tổ chức cùng hơn 60 hội viên.
Người mẹ thứ hai của những đứa trẻ bị thiệt thòi

Người mẹ thứ hai của những đứa trẻ bị thiệt thòi

Năm nay là năm thứ 23, bà Đoàn Thị Nhẫn, ở thôn Phú Xuyên 4, xã Phú Châu, huyện Ba Vì, TP Hà Nội tận tụy chăm sóc và nuôi dưỡng các cháu ở Nhà trẻ em xã Phú Châu.
Xin đừng lãng phí nước

Xin đừng lãng phí nước

Tình trạng cạn kiệt nguồn nước đã không còn chỉ dừng ở mức nguy cơ. Cùng với hiện tượng El Nino, khô hạn, thiếu nước, xâm nhập mặn và ô nhiễm nguồn nước đã xảy ra ở nhiều vùng trong cả nước.
Nên hạn chế trẻ dùng điện thoại

Nên hạn chế trẻ dùng điện thoại

Vừa rồi, có phụ huynh than thở với tôi về chuyện con họ “nghiện” điện thoại dẫn đến học hành sa sút. Trước đây, cháu rất ham học và học giỏi. Những buổi tối, sau khi học bài, ôn bài chuẩn bị cho ngày hôm sau đến lớp là cháu xem tivi một chút rồi đi ngủ.
“Kế hoạch nhỏ” do người lớn thực hiện!?

“Kế hoạch nhỏ” do người lớn thực hiện!?

Tôi có đứa cháu trai năm nay học lớp 5. Từ năm cháu học lớp 1 đến lớp 4, cứ vào cuối năm học là cháu lại xin tôi 5-6kg báo cũ để thực thi phong trào “Kế hoạch nhỏ” do nhà trường phát động.
Phiên bản di động