Giọt nước mắt muộn màng

“Ông đi đâu đấy? Chắc ông lại sang sông chứ gì?” Tôi cười, gọi khi ông Vĩ dắt xe máy đi phía sau cách tôi một quãng. Ông Vĩ quay lại nhìn tôi, gật đầu. Tôi thật ái ngại cho ông. Đúng là thân làm tội đời. Tám mốt tuổi đầu mà vẫn long đong chỗ ăn chỗ ở, sống chui sống lủi.

Tôi ở trong ngõ xóm với ông. Cũng là dân nơi khác đến. Ông quê gốc Nam Định ở đây đã ngót nghét tám chục năm, tính từ khi bố mẹ ông định cư làng này, có thể gọi là dân chính cư. Tôi, theo các cụ ngày xưa, là dân ngụ cư vì tỉnh ngoài ở đây mới gần hai chục năm đến lúc về hưu. Lẽ ra tôi và ông Vĩ phải gắn bó với nhau lắm vì cùng đồng hương lại cùng là lính chống Mỹ, tuổi cũng xấp xỉ nhau. Nhưng mỗi người mỗi tính, khác nhau hoàn cảnh nên chẳng thân thiết mấy.

Ông Vĩ rẽ vào quán ăn đầu chợ làng. Hẳn lại điểm tâm bát bún cua và hai quả trứng vịt lộn. Ông hơn tôi hai tuổi nhưng sức khỏe thì không so với tôi mà ngay cánh trung niên cũng phải chắp tay bái phục. Cơm mỗi bữa ba, bốn bát. Răng nhai rau ráu chân gà. Chả thấy ốm đau bao giờ. Da dẻ hồng hào. Tóc mới lốm đốm bạc. Lương cao những bảy, tám triệu, ấy là tính tất tần tật cả thương binh, chất độc da cam. Tưởng tiền nong như thế, chả nuôi vợ con cháu chắt nào phải an phận lắm, đàng hoàng lắm. Ai ngờ…

Ăn xong, ông Vĩ phóng xe đi thẳng.

“Lại sang bà phù thủy rồi”. Ông Duyệt người xóm tôi đứng cạnh tôi từ lúc nào, đánh tiếng.

“Không sang đấy thì sang đâu”. Tôi nói.

“Rõ là con đầy đàn, vợ một nắm một mớ mà cuối đời lại lang thang khốn khổ. Mà bà Ngọc có cưới xin gì đâu”.

Minh họa Trần Nhương
Minh họa Trần Nhương

Vài ba người đi đến, toàn người trong xóm, nghe chuyện lại góp thêm vài ba câu rôm rả. Tự dưng sinh ra chuyên đề về ông Vĩ. Phải nói cả xã đây chẳng có ai như ông này, bởi thế nhân vật ông Vĩ trở nên tai tiếng, người già người trẻ đều biết.

“Tôi tưởng ông Vĩ vẫn ở với thằng con bà ba?”. Một người hỏi.

“Thằng ấy đưa vợ con trốn biệt tăm rồi. Nghe nói đề đóm, cờ bạc gì đó nên nợ nần nhiều lắm. Bán nhà mà mới trả được một nửa”.

“Giờ ông ta sang ở với bà Ngọc chắc gì được lâu”.

Bà Ngọc ở ven sông, nay cũng luống tuổi rồi, chẳng nghề ngỗng gì. Thời con gái làm công nhân lò vôi cho hợp tác xã sau thấy vất vả quá, bỏ ra ngoài làm những việc linh tinh, cuối cùng buôn cái “vốn tự có” cho du khách. Bãi đáp là thuyền trên sông. Bà có một đứa con gái với một ông trời ơi đất hỡi nào đó, giờ lớn cũng bỏ đi lang thang, bảo làm ở chỗ này chỗ nọ nhưng nhiều người nói cũng hành nghề theo mẹ thuở trước.

Ông Vĩ gặp bà Ngọc ven đường đê. Chỉ cần tán tỉnh dăm ba câu, ông đã được bà ta kéo ngay vào nhà. Từ đấy, ông luôn sang, có khi ở đó vài ba ngày. Nhiều người bàn luận, bà Ngọc vớ được ông Vĩ khác gì chuột sa chĩnh gạo. Tự dưng có người nuôi. Được tình. Được tiền. Ông Vĩ thỏa mãn máu mê của mình. Chính vì máu mê mà ông đã đang tâm dứt bỏ bà vợ đảm đang, hiền dịu nuôi hai con nhỏ ở quê để lấy một cô Nghệ An khi đóng quân ở đấy. Vào chiến trường miền Nam lại bập vào một cô cho ra một thằng con, chả cưới hỏi gì. Bị kỉ luật, tống ra Bắc lại già nhân ngãi non vợ chồng với một cô công nhân. Về quê chẳng đoái hoài vợ con cũ. Lấy vợ nữa, có đăng kí kết hôn hẳn hoi, tưởng là dứt hẳn thói xấu cũ, ai dè vẫn nhăng nhít hết cô này đến bà nọ để rồi tan cửa nát nhà. Vợ ra đi cùng đứa con gái. Chồng ở với thằng con trai ngỗ ngược. Chính thằng con này vừa vụng trộm bán nhà để trốn chạy.

Tôi không ngờ buổi trò chuyện với ông Vĩ hôm nọ là buổi cuối cùng tại căn nhà ông vì sau ngày ấy một tốp người hung dữ kéo đến chiếm nhà khi vợ chồng con ông bỏ trốn đã mấy ngày.

- Tuổi già chán thật - ông chậc lưỡi - Buồn gì bằng cái tuổi già. Đi gần thì được, đi xa ngại ngùng. Già thì lắm bệnh tứ tung. Vợ con chẳng đoái, lông bông suốt ngày.

- Ái chà, ông cũng làm thơ.

- Thơ lão Dụ đấy. Với tôi quá đúng.

- Ông khỏe như vâm. Phóng xe ầm ầm. Lương quá đủ tiêu. Vậy cớ gì mà ông chán?

Ông Vĩ nheo nheo mắt, tủm tỉm cười:

- Thấy các em trẻ đẹp mà mình già cả, lực bất tòng tâm. Thế mà không chán à?

Tôi khẽ thở dài. Hình như ông không để ý đến điều đó.

Tôi về thăm quê chừng nửa tháng khi trở lại nhà mới nghe chuyện ông Vĩ ngã xe máy tại thị xã trước quán Karaoke. Ông bị dập xương bàn chân, được người đi đường tốt bụng đưa vào bệnh viện. Suốt những ngày nằm viện chẳng có ai đến thăm nom.

Kể cũng lạ. Vài ba người bảo, với ông Vĩ điều đó rất dễ giải thích, ai cũng nói ra được. Tôi ngẫm nghĩ mãi việc này. Chả hiểu ông Vĩ còn ở nhớ ông bà thông gia với đứa con gái trong xã hay không sau khi đã trú cả tuần tại nhà bà Ngọc. Tôi đã gàn nhưng ông không nghe. Ông Đồng thông gia là thương binh nặng, tính khí thất thường, lúc bình thường không sao nhưng lúc trở trời trái gió, nhất là lúc uống đôi ba chén rượu thì như bị điên, chửi bới, đập phá mọi thứ. Vợ ông cũng khổ, nhiều lần bị ông phang gậy, quăng bát, quăng chén mà phải cắn răng chịu đựng. Ở với ông bà thông gia thật chả ra làm sao. Xưa nay chả ai như thế. Có mà giơ mặt. Không cẩn thận, ông Vĩ cũng dễ bị ông Đồng cho ăn đòn, có khi lại nguy cho tính mạng. “Ông ấy mời tôi đến ở mà”. Ông Vĩ cau có. “Mời cũng không đến, người ngoài sẽ chê cười, tiếng để đời”. Tôi đáp. Ông Vĩ ngồi thừ rồi khẽ thở dài “Tôi không đến đó thì sẽ ở đâu?” Vậy là bất chấp mọi người can ngăn, ông lẳng lặng sang sông.

Gặp ông Duyệt giữa đường vào chợ, tôi rủ ông vào nhà ông Đồng để thăm ông Vĩ. Ông Duyệt cười:

- Rõ chán ông này. Ông Vĩ không ở đấy nữa.

- Lại sang sông với bà Ngọc?

- Ông ta đang ở chợ.

- Ông ấy đi mua thức ăn?

- Ở tại chợ cạnh nhà bán hàng tạp hóa ấy.

- Tại cái nhà đang bỏ hoang?

- Phải.

Giời ạ, ở đâu chẳng ở lại ở chợ mà ngay tại nhà bỏ hoang. Xã xây một dãy kiốt cho thuê. Cạnh nhà bán hàng tạp hóa là quán cắt tóc ông Nhị. Cuối năm ngoái có người chết còng queo ở đấy. Sớm hôm sau mới phát hiện thi thể, Công an điều tra, người chết là do ma túy, tiêm chích gì đấy. Vậy chả ai dám mở quán. Đến nay vẫn bỏ không. Không hiểu vì sao ông Vĩ lại đến nông nỗi này.

Lựa lúc chợ vắng người, tôi lặng lẽ tới. Ông Vĩ ngồi bó gối, lưng dựa vào tường, mắt nhắm nghiền. Tôi giật thót mình. Chỉ non một tháng không gặp nay nhìn ông khác quá. Tóc đã bạc trắng, hói đỉnh đầu. Da tai tái nhợt nhạt, mặt có vết sẹo dài, chằng chịt nếp nhăn. Người gầy rộc. Trông ông thật khắc khổ.

Ông mở mắt nhìn tôi, chả nói năng gì.

- Ông ốm à?

Ông lắc đầu.

- Ông không ở chỗ ông Đồng nữa à?

Ông lấy tay chỉ vết sẹo trên mặt. Tôi hiểu chuyện gì đã xảy ra.

- Sao ông không đến ở cùng bà Ngọc?

Ông không đáp, duỗi chân ra giường, thở dài thườn thượt.

- Nhục quá ông ạ.

Giọng ông thều thào tưởng như đứt hơi. Ông lại dựa lưng vào tường, mắt nhắm, hai tay ôm bụng.

- Con mụ ấy bán nhà rồi theo con gái đi đâu đấy. Nó còn ẵm của tôi bao nhiêu tiền.

Ông mở mắt, đờ đẫn nhìn tôi:

- Nhục quá. Tôi không còn chỗ nào ở nữa. Chả lẽ sẽ chết ở đây.

Bất ngờ, ông òa ra khóc, khóc tức tưởi, không khác gì đứa trẻ bị oan ức. Đôi vai gầy rung bần bật. Nước mắt lã chã rơi trên đôi má nhăn nhúm xám xịt. Ông cứ để nước mắt tuôn chảy khi đôi mắt đã khép chặt mặc cho vài ba người đi qua nhìn vào.

- Giời ơi, giá mà…

Ông nức nở, giọng nghẹn lại. Ông cứ thút thít mãi cho tới khi đám trẻ con ở đâu kéo chạy ào tới đứng trân trân trước cửa lạ lẫm ngó vào

Đỗ Nhật Minh

Tin liên quan

Cùng chuyên mục

Hương vị mùa Hè

Hương vị mùa Hè

Ba mẹ đều là con một, nó không có cô chú hoặc cậu dì ruột. Ông bà nội ngoại lại mất sớm nên với nó, quê nội, quê ngoại chỉ là… khái niệm; không giống như lũ bạn cùng lớp mỗi độ chớm Hè lại nhao nhao tính chuyện về thăm ông bà hoặc cô dì chú bác chỗ nọ chỗ kia. Thấy chúng xắng xở mà… rầu thối ruột; nhà nó có chỗ nào đâu để về??
Tình cha

Tình cha

Thấy cha ôm thằng cu Tuấn, cu Bi, một đứa cháu nội, một đứa cháu ngoại vào lòng, vừa hôn, vừa nựng chúng, mắt cha sáng ngời niềm hạnh phúc khôn tả.
Hai người đàn bà

Hai người đàn bà

Chuyện này xảy ra thời bao cấp. Anh thợ sửa chữa ô tô nhìn thấy phó giám đốc xí nghiệp vận tải nhận tiền đút lót của đám lái buôn nhằm mua rẻ mớ lốp ô-tô thanh lí, đã nhỏ to bàn tán với cánh thợ. Chuyện này đến tai sếp, lập tức anh ta được mời lên phòng riêng sếp. Phó giám đốc hỏi:
Mẹ Loan

Mẹ Loan

Thân đặt phịch tấm thân gầy còm xuống phản. Sao hôm nay người anh có vẻ nặng nề đến vậy? Khiến tấm phản kêu rầm một cái, anh cũng cảm thấy giật thót người. Anh đang gặp phải tình huống rất khó nghĩ, khó đi đến quyết định cho vẹn toàn. Thế nhưng số phận như sắp đặt một cách quy lát, khiến anh cảm thấy rất khó lòng mà từ chối.
Nhà có con gái

Nhà có con gái

Sáng, trong lúc thay quần áo chuẩn bị đi làm, chồng Hằng bảo buổi trưa, và có thể cả buổi tối nữa, anh sẽ không ăn cơm nhà. Anh phải tiếp khách trung ương xuống công tác, họ ở đây hai ngày một đêm. Hằng định cự nự với chồng, nhưng nghĩ thế nào lại thôi.

Tin khác

Vẫn còn tình yêu

Vẫn còn tình yêu
Mới đầu mùa Hè mà sao cái nắng gay gắt đến thế. Mới 6 giờ sáng thôi, những tia nắng đã chiếu qua khe cửa sổ rọi vào giường Hà chói chang.

Mẹ con người đàn bà xa lạ

Mẹ con người đàn bà xa lạ
Tỉnh dậy sau mấy ngày hôn mê, Tuấn đưa đôi mắt mệt mỏi nhìn xung quanh và nhận ngay ra mái đầu lấm tấm bạc của mẹ đang gục xuống ngực mình.

Lời nói dối của ông

Lời nói dối của ông
Tháng Tư đến mang hương vị của những lời nói dối phảng phất đâu đây. Cái khí trời thêm se lạnh khiến lòng người như đang chợt hỏi, Xuân vừa ghé qua sao lại mang cái oi ả sớm tới rồi. Người ta thường bảo tháng Tư là tháng của những lời nói dối, nhưng có bao giờ có ai tự nghĩ rằng trong vô số những lời nói ấy, thực sự thì cũng có những lời nói dối thiện - lương?

Tình xưa

Tình xưa
Tôi tốt nghiệp kĩ sư ngành hoá thực phẩm Đại học Bách khoa Hà Nội ra trường được một năm mới xin được việc làm ở một công ty liên doanh với Hàn Quốc.

Gió nồm Nam thổi vào miền kí ức

Gió nồm Nam thổi vào miền kí ức
Mấy hôm nay trời trở nồm, mang theo cái gió vừa oi, vừa đầy hơi nước, khiến đồ đạc trong nhà, tường và sàn nhà lúc nào cũng ướt nhẹp, nhớp nháp. Thứ ghét đặc cái thời tiết này, vì nó chỉ mang lại cảm giác khó chịu, nhớp nháp trong người, dễ khiến người ta bực bội.

Trăng sáng quê nhà

Trăng sáng quê nhà
Liên lấy chồng, cả họ đều mừng! Chồng Liên là một chàng trai, tuy gốc gác nông thôn nhưng rất điển trai và có rất nhiều tài lẻ.

Mưa và em

Mưa và em
Đêm, thành phố chìm trong màn mưa ảm đạm, mưa ồ ạt mỗi lúc thêm nặng hạt. Bên li cà phê nguội lạnh, sống mũi anh cay xè, trái tim nhói lên từng nhịp đau đớn. Tai anh ù đi trong tiếng mưa.

Con gái của ba

Con gái của ba
Từ nhỏ, tôi đã luôn nghĩ ba là người đàn ông lạnh lùng nhất mà tôi biết. Ông cứng nhắc trong tất cả các vấn đề, trong lối sống hằng ngày và cả cách yêu thương vợ con.

Nỗi oan vẫn còn lơ lửng

Nỗi oan vẫn còn lơ lửng
Cho tới ngày cắp sách tới trường, tôi nghe phong phanh, nhà ông Ngô có anh Khả đi công nhân, chứ không biết hình hài, tướng mạo của anh. Do ngày anh đi tôi còn quá bé nên không lưu vào bộ nhớ.

Nắng Hàng Dương

Nắng Hàng Dương
Tôi bước xuống xe điện. Chiều nghiêng bóng xế. Xoay mặt chín mươi độ, đầu hơi ngả về phía sau, anh tài xế nhìn tôi nhoẻn miệng cười - nụ cười của người thanh niên vùng biển rõ vẻ chân chất và thơm nồng vị nắng.

Bà già nhà quê

Bà già nhà quê
Bà già ấy đã gần 70 tuổi, dáng người gầy nhom, đôi chân khẳng khiu như hai thanh tre non nhưng trông khỏe lắm. Điều đó được thể hiện qua cách bà xách hai chiếc giỏ trái cây dáng đi thoăn thoắt. Bà có thằng con ở thành phố, lên đó học, làm việc rồi lấy vợ, sinh con.

Mẹ của chúng mình

Mẹ của chúng mình
Liza không ngờ mục tiêu đến làm ở cửa hàng thời trang và mĩ phẩm lại thay đổi nhanh đến như vậy. Lúc nhờ Hạnh - cô bạn học người Việt thân nhất lớp - xin việc, Liza nói với bạn:

Tiếng vọng từ trái tim

Tiếng vọng từ trái tim
Tú quyết định làm đám cưới với Thanh, một quyết định không vội vã, cũng không hề bị câu thúc, mà đơn giản cái quyết định này đến từ tiếng vọng của trái tim.

Chị em dâu

Chị em dâu
Bà Lành sinh được hai đứa con trai, cũng vì chiến tranh nên đứa lớn cách đứa út đến gần 20 tuổi. Ngày trước bà cũng từng đi làm dâu trong gia đình đông anh em, bà hiểu câu nói người xưa “Chị em dâu nấu đầu trâu lủng nồi”, thế nhưng trong những năm đói quay đói quắt, chiến tranh giặc giã, tất cả chị em dâu nhà bà phải xa chồng nên mọi phụ nữ trong gia đình đều yêu thương và đoàn kết lẫn nhau.

Hoa vàng bến đợi

Hoa vàng bến đợi
Chiều buông trên bến sông nở đầy hoa sao nhái. Bầu trời đỏ, mặt sông đỏ, hoa sao nhái vàng bất chợt cũng bị nhuộm đỏ như đang thắp lửa lung linh để đốt cháy rụi cảnh thiên nhiên của những ngày đầu Hạ ở một vùng đồng bằng xa xôi hẻo lánh.
Xem thêm
Chuyện trong ngõ nhỏ

Chuyện trong ngõ nhỏ

Hôm nay, trong một chuyến đi công tác, lúc tránh nắng bên đường, tôi tình cờ chứng kiến hình ảnh rất cảm động nhưng dung dị vô cùng. Một bà cụ cầm chiếc khăn tang buộc lên lá cờ với vẻ trang trọng và tôn kính.
Tỉnh Bình Định: Bảo tồn để nhịp điệu cồng chiêng mãi ngân vang

Tỉnh Bình Định: Bảo tồn để nhịp điệu cồng chiêng mãi ngân vang

Tiếng âm thanh cồng chiêng vang vọng núi rừng cùng với điệu múa xoang của đồng bào dân tộc thiểu số được lưu giữ đến hôm nay là nhờ các thế hệ trẻ kế cận. Hiện nay các ngành chức năng đang nỗ lực dành mọi nguồn lực đầu tư, tiếp sức cho thế hệ trẻ để bảo tồn tiếng cồng chiêng mãi ngân vang.
Thăm Nhà bia lưu niệm Văn nghệ kháng chiến Việt Nam

Thăm Nhà bia lưu niệm Văn nghệ kháng chiến Việt Nam

Theo con đường uốn lượn quanh những rừng cọ trập trùng, những nương chè xanh tốt bạt ngàn là đến được xã Gia Điền, huyện Hạ Hoà, tỉnh Phú Thọ, nơi có Nhà bia lưu niệm, nơi cội nguồn của văn nghệ kháng chiến Việt Nam.
Thanh Hóa: Du lịch ở huyện Thạch Thành là điểm đến lý tưởng

Thanh Hóa: Du lịch ở huyện Thạch Thành là điểm đến lý tưởng

Huyện Thạch Thành có tuyến đường Hồ Chí Minh đi qua vùng đệm của rừng quốc gia Cúc Phương và được Bộ Giao thông Vận tải xác định là "điểm dừng chân" đã tạo cho Thạch Thành lợi thế phát triển thương mại- dịch vụ và du lịch. Vị trí địa lý này đem lại những
Công viên nước Sầm Sơn đồng giá vé tất cả các ngày trong tuần

Công viên nước Sầm Sơn đồng giá vé tất cả các ngày trong tuần

Công viên nước Sầm Sơn đang áp dụng ưu đãi đồng giá vè tất cả các ngày trong tuần, không phân biệt cuối tuần dành cho du khách đến vui chơi và trải nghiệm.
Những lễ hội siêu hấp dẫn không thể bỏ qua tại Đà Nẵng hè này

Những lễ hội siêu hấp dẫn không thể bỏ qua tại Đà Nẵng hè này

Cùng với Lễ hội pháo hoa quốc tế Đà Nẵng DIFF 2024, một chuỗi các lễ hội và show diễn đẳng cấp diễn ra tại mọi ngóc ngách thành phố đưa Đà Nẵng thành điểm đến hot nhất cả nước hè này.
Link xem trực tiếp Anh vs Tây Ban Nha, chung kết Euro 2024

Link xem trực tiếp Anh vs Tây Ban Nha, chung kết Euro 2024

Lần đầu tiên gặp nhau tại chung kết Euro, Tây Ban Nha cho thấy thành tích tốt hơn tuyển Anh thông qua lịch sử đối đầu của 2 đội. Trận chung kết diễn ra vào 02h00 rạng sáng ngày 15/7 trên SVĐ Olimpico (Berlin).
Chung kết Euro 2024: Anh đấu với Tây Ban Nha khi nào, ở đâu?

Chung kết Euro 2024: Anh đấu với Tây Ban Nha khi nào, ở đâu?

Vượt qua những đối thủ “đáng gờm”, trận chung kết Euro 2024 là cuộc chạm trán giữa Anh vs Tây Ban Nha.
Link xem trực tiếp Hà Lan vs Anh, bán kết Euro 2024

Link xem trực tiếp Hà Lan vs Anh, bán kết Euro 2024

Trận bán kết 2 được đánh giá “ngang tài, ngang sức” giữa đội tuyển Hà Lan vs đội tuyển Anh sẽ diễn ra vào lúc 2 giờ sáng ngày 11/7, trên SVĐ Signal Iduna Park (Dortmund).
Lịch phát sóng, link xem trực tiếp "Những nẻo đường gần xa" trên VTV

Lịch phát sóng, link xem trực tiếp "Những nẻo đường gần xa" trên VTV

Bộ phim “Những nẻo đường gần xa” do VFC sản xuất quy tụ dàn diễn viên gạo cội như NSUT Đỗ Kỷ, NSUT Nguyệt Hằng, nghệ sỹ Vĩnh Xương cùng các gương mặt diễn viên trẻ hứa hẹn sẽ mang đến nhiều cung bậc cảm xúc cho khán giả truyền hình.
Mời chuyên gia thẩm định huy hiệu “lạ” gây tranh cãi của Đàm Vĩnh Hưng

Mời chuyên gia thẩm định huy hiệu “lạ” gây tranh cãi của Đàm Vĩnh Hưng

Chiều 9/5, Phó trưởng Ban Tuyên giáo Thành ủy TP. Hồ Chí Minh Phạm Đức Hải cùng ông Nguyễn Ngọc Hồi, Phó Giám đốc Sở Thông tin và Truyền thông đồng chủ trì họp báo về tình hình kinh tế - xã hội của thành phố.
Bộ VH-TT&DL vào cuộc vụ Đàm Vĩnh Hưng cài huy hiệu "lạ" khi biểu diễn

Bộ VH-TT&DL vào cuộc vụ Đàm Vĩnh Hưng cài huy hiệu "lạ" khi biểu diễn

Theo Chánh Thanh tra Bộ VH-TT&DL Lê Thanh Liêm cho biết bộ đã nắm được thông tin liên quan đến trang phục biểu diễn của Đàm Vĩnh Hưng trong liveshow diễn ra ở TP.HCM vào tối hôm 5/5 vừa qua.
Phiên bản di động