Nỗi nhớ ông tôi
Tâm sự 05/03/2024 11:15
Để cháu kể ông nghe, từ ngày ông đi, cuộc sống xung quanh thay đổi nhiều lắm. Bà ít cười hơn, mọi người thì cố gắng vùi mình vào công việc để quên đi nỗi nhớ ông; và cháu cũng cố quên nỗi nhớ bằng cách đến trường, gặp gỡ bạn bè, nghe những bản nhạc. Nhưng thú thực, điều đó càng khiến cháu da diết nhớ ông hơn.
Ở trường, cháu cũng đạt được một số thành tích nho nhỏ, nhưng chẳng thể chạy về và khoe với ông, giờ đây cháu chỉ có thể ngồi bên bàn thờ và kể ông nghe thôi. Đau không? Tủi thân không? Có chứ, rất đau, rất tủi thân.
Chưa bao giờ cháu ghét thời gian đến thế. Mới ngày nào còn cùng ông làm diều; cùng ông đan rổ, làm tủ, làm vườn; cùng ông đi học trên con xe “tám mốt”. Mới ngày nào ông còn chạy theo khắp các ngõ để tập xe đạp cho cháu,…
Ông có biết không, đã bao nhiêu lần cháu trốn ông để đi hái xoài non, hái khế, hái cóc… Thuở thơ ấu đấy đến bao giờ mới được quay lại? Giờ đây, cháu thật sự mới nếm trải những khoảnh khắc cô đơn, thương nhớ, hiểu rõ nó là cảm giác như thế nào.
Nhớ hồi bé, cháu từng nói, đợi 30 năm nữa cháu sẽ mua ô tô và chở ông đi vòng quanh thành phố. Khi ấy, ông cười và nói với con rằng: “30 năm nữa, khi ấy ông xuống huyệt rồi”.
Cháu không hiểu bèn hỏi lại:
- Xuống huyệt là gì thế ạ?
- Là chết - Ông trả lời.
- Chết là như thế nào ạ? Tại sao ông phải chết? - Cháu hỏi tiếp.
- Là không còn sống nữa - Ông bình thản trả lời.
- Ơ thế nếu ông chết đi thì sẽ ở đâu? Cháu có được gặp ông nữa không?
- Cháu sẽ chẳng được nhìn thấy ông nữa, bởi ông sẽ đến một nơi xa, ai mà biết được nó sẽ ở đâu, chỉ biết nó rất xa thôi.
Lúc đó, dù đã hiểu từ “chết” nhưng cháu vẫn vờ như không biết và vẫn thản nhiên nghĩ nó sẽ chẳng bao giờ xảy ra với ông. Nếu được hỏi, mùi vị khiến cháu lưu luyến mãi là gì thì chắc chắn câu trả lời sẽ là mùi vị thân thương của ông bà ngoại.
Mùi của đất ải, mùi của hương bạc hà còn vương chút trên tóc của ông - người nông dân miền quê, sau những lần ra khu vườn xanh hoa trái. Được hít mùi hương da diết đó là điều khiến cháu dễ đi vào giấc ngủ nhất. Cháu quen mùi ông bà đến mức, nếu thiếu thì rất khó ngủ.
Ông ơi, cháu nhớ! Tuổi thơ của ông là những bom đạn chiến tranh, những năm tháng loạn lạc nghèo khổ, kiếp nạn đói năm 1945, còn tuổi thơ của cháu được gói gọn trong ngôi nhà bé nhỏ của ông bà. Là những tháng ngày long nhong ngoài đồng chờ bà gặt lúa, những ngày lẽo đẽo theo ông ra vườn để rồi bị chó hàng xóm đuổi chạy khắp làng, là những bữa ăn cá cơm muối vừng, xơ mít cùng vài con mắm.
Ông thường kể về nạn nói 1945, những vất vả khó khăn lúc ông đi chiến trường, hành quân trên đường mòn Hồ Chí Minh, ngồi hát bài ca du dương cùng những đồng đội, đặt tay cháu lên vết sẹo vẫn còn viên đạn,… Lúc cảm nhận được viên đạn trong đùi của ông cháu như muốn khóc, khi ấy cháu mới thấm được nỗi đau đớn của những chiến sĩ thời ấy và cũng cảm ơn, vì ông đã cố gắng sống đến tận bây giờ để lấp đầy tuổi thơ cháu.
Khi lần đầu đón nhận nỗi buồn, cháu biết rằng tuổi thơ mình đã hết. Những ngày tháng ông bệnh nặng nằm trong viện, cháu đã tưởng tượng đến cảnh một ngày ông sẽ đi xa. Đã khóc và đã chuẩn bị sẵn tinh thần, cháu còn nghĩ mình sẽ khóc nhiều lắm.
Những giây phút cuối đời của ông, cháu chẳng dám rời xa ông, cũng chẳng còn sức để ăn cơm nữa. Cháu đã nói rất nhiều điều, ngắm ông rất lâu, hôn lên vầng trán cao đó và ôm ông ngủ thật chặt. Đến cả giây phút cuối đời đó ông vẫn rất ấm áp. Lúc đó, cháu ước thời gian ngưng đọng lại, ước ông có thể ôm cháu một lần nữa nhưng thời gian chưa bao giờ là bạn tốt của con người, ngay khoảnh khắc nghe bác báo tin ông mất, cháu đã chết lặng nhìn ông đi như thế.
Cháu vẫn chưa thể tin được ông đã thật sự ra đi, càng không đủ dũng cảm để nhìn ông đi như thế nhưng sự thật là đã kết thúc rồi. Chưa bao giờ cháu cảm thấy cuộc đời vô thường đến thế, người mà hằng ngày mình nhìn thấy bỗng chốc có thể biến tan khỏi cuộc đời này nhanh và đột ngột đến như vậy. Cháu tự hỏi, liệu mọi điều xảy ra trong cuộc đời đều đột ngột như thế phải không? Những người mà ta gặp hôm nay biết đâu ngày mai không còn gặp nữa. Giá như cháu biết đó là lần cuối…
Lúc ông đi trời mưa to lắm, có lẽ ông trời cũng thương xót cho chúng cháu, nhưng ngày tiễn ông, trời lại nắng ấm, nhìn rất đẹp. Có lẽ, ông trời cũng muốn xoa dịu tâm hồn vỡ nát lúc đó của cháu. Từng có người nói rằng “muốn biết người đó khi sống đã tốt như thế nào thì hãy nhìn lúc người ta chết đi”.
Lúc ông đi, tất cả mọi người và cả làng cùng tiễn ông khắp cả con đường dài, đông đến mức tắc đường. Có những người không là ruột thịt máu mủ nhưng khi ông đi họ đã khóc rất nhiều, họ nói ông hồi trẻ là một thanh niên tích cực nhất, khi về già ông cũng là người luôn tham gia đầy đủ mọi hoạt động làng xóm, người luôn nở nụ cười với mọi người.
Họ quý ông, quý con người đầy chịu khó của ông. Thì ra, không chỉ cháu mà tất cả mọi người ai cũng yêu quý ông. Ai cũng đau xót khi ông ra đi như thế, nhưng đó cũng là cái chết mĩ mãn. Ông không phải chịu căn bệnh đáng ghét đó hành hạ nữa, không còn mất ngủ hay khó ăn nữa.
Ông ra đi trong nụ cười thanh thản, trên người khoác bộ đồ, đôi giày và cả chiếc mũ chiến sĩ. Các ông, các bà từng là đồng đội nghiêm trang tiễn ông ra đi. Hình ảnh đó mãi khắc sâu trong trái tim của cháu.