Đạo Phật có trong mỗi con người
Nghiên cứu - Trao đổi 24/05/2024 09:56
Tôi không phải là người theo đạo Phật và ít khi tới chùa. Như bao nhiêu người khác, tôi chỉ đến thắp hương lễ Phật vào dịp đầu Xuân, để cầu cho mình và gia đình một năm an vui, hạnh phúc. Mỗi lần ngước lên nhìn mắt Phật, lòng tôi lại thấy thanh thản. Tôi nhận thấy ở nơi Phật là cả một miền từ bi, nhân ái khiến cho tâm mình hướng tới những điều trong sáng, thiện lương. Trong làn khói hương thơm ngát thoảng vào hồn tôi một miền bao dung mênh mông, chắp tay cúi lạy bậc tôn kính, chợt thấy mình nhỏ nhoi và mờ nhạt quá trong cõi nhân sinh này. Giữa chốn linh thiêng tôi như thấy ánh sáng của đạo Phật soi tới giúp chúng sinh nhận ra rằng, mình cần phải tu tập và sống tốt đẹp hơn.
Rồi tôi cũng năng lên chùa. Đó là quãng thời gian tôi thấy lòng trĩu nặng ưu phiền bởi cảm thấy luôn bức bí, cuộc sống có nhiều điều chưa được như ý muốn. Lên chùa, tôi thắp nén hương lễ Phật rồi ngồi riêng một góc, im lặng để suy xét lại mình. Tôi dần dần tĩnh tâm, gạt bỏ mọi buồn phiền, âu lo và toan tính để tìm đến những sự thanh thản. Và từ ấy tôi bắt đầu tìm hiểu về đạo Phật. Từ ấy tôi được khai sáng, thấy bao điều vi diệu nhưng cũng lại thật sự ngỡ ngàng bởi ngộ ra rằng, những điều có trong đạo Phật sao mà gần gũi đến vậy. Những điều ấy tưởng chừng khó lòng thực hiện, ấy vậy mà lại dễ vô cùng. Đạo Phật có ngay ở những việc làm bình thường, nhỏ bé nhất nhưng dễ mấy ai đã nhận ra được?
Đạo phật luôn hướng con người tới những việc thiện. |
Đạo Phật thật sự gần gũi với tôi. Hãy khoan nói đến những điều cao siêu, bởi đã có biết bao bài viết, những công trình nghiên cứu, những thuyết giảng của các nhà sư. Tôi đã hiểu đạo Phật bằng những điều bình thường, những việc có ngay trong đời sống hằng ngày của mỗi chúng ta. Trước hết, tôi thấy được đạo Phật luôn hướng con người tới những việc thiện, lòng yêu thương đồng loại và tất cả chúng sinh. Và mỗi chúng ta có thể thực hành đạo Phật mỗi ngày, với cái tâm trong sáng của mình.
Tôi thấy đạo Phật có trong tôi. Đó là khi tôi chỉ cho một người đi xe máy quên gạt chân chống xe, ngăn ngừa nguy cơ tai nạn cho người ấy. Tôi đã nhận lại một lời cảm ơn và một nụ cười. Tôi vui, niềm vui nho nhỏ ấy lan ra khắp thân thể làm cho lòng tôi thấy lòng mình nhẹ nhàng, khoan khoái. Đó là việc mua rau cho một cụ già, trong khi mấy mớ rau ấy không xanh non bằng rau của những người bán rau bên cạnh, bởi tôi biết được cụ già ấy nghèo, khó khăn, già yếu hơn những người kia. Tôi đọc được điều ấy qua vẻ mặt khắc khổ khi cụ rụt rè mời tôi mua rau. Điều ấy đã chạm vào lòng trắc ẩn của tôi. Thế là tôi nhận lại một sự thanh thản trong tâm hồn bởi chợt thấy ánh mắt cụ già một niềm sung sướng, niềm sung sướng của cụ chỉ là bán hết mấy mớ rau. Đạo Phật có ngay trong sự thành thật của tôi, lúc tôi trả lại một trăm nghìn đồng mà người chủ cửa hàng quần áo trả nhầm cho mình.
Thế đấy, đạo Phật với tôi chỉ là những điều tương tự như tôi đã kể ở trên. Làm được những điều như thế là ta đã tìm cho mình được niềm vui, sự thanh thản để tâm luôn trong sáng không bị những tà niệm, u mê tăm tối xâm lấn. Từ đó ta sẽ biết yêu quý chính bản thân mình, để rồi yêu thương, bao dung với người khác.
Tôi vẫn còn nhớ hồi nhỏ từng nghe ông nội nói: “Thứ nhất là tu tại gia, thứ hai tu chợ, thứ ba tu chùa”. Cứ ngỡ cái câu nói ấy khiến cho người nghe hình dung ra sự tu thật gian nan, trắc trở, bởi phải qua ba cửa ải mới tới được cửa chùa và đạo Phật. Nhưng bây giờ tôi mới thấy được cái sâu sắc, thấm thía và cũng thấy việc hướng tới đạo Phật, hay tu chùa nếu không trải qua những điều ấy thì không thể chạm được tới những điều trong triết lí nhà Phật. Thật vậy, “tu tại gia” chính là việc mình hoàn thiện bản thân, làm tròn hiếu đạo với ông bà, cha mẹ. Chính là việc tu tâm, dưỡng tính, biết bao dung, nhân ái ngay chính trong gia đình để đến khi “tu chợ” (đối đãi với mọi người ngoài xã hội) không vướng vào những sân hận, ganh ghét đố kị để cuộc sống tràn đầy ánh sáng của nhân tâm, những điều thánh thiện. Và khi có được những điều ấy, trước cửa Phật lòng người mới an nhiên, tự tại để tiếp thu và đi tới những điều căn cốt của đạo Phật với bao điều kì diệu, nhiệm màu.
Tôi chợt nhớ tới hình ảnh của một số người rất siêng năng lên chùa, và tôi có quen vài người trong số ấy, có kẻ buôn gian bán lận, đặt điều, tham lam và lòng đầy đố kị; có người dùng mọi thủ đoạn để tranh đoạt chức tước, bòn rút của công... lòng họ đầy những ham muốn vật chất. Tôi hiểu rằng, những người ấy cho dù có đều đặn lên chùa, cầu xin bao nhiêu thì Phật cũng chẳng bao giờ độ trì cho họ. Họ không hiểu gì về đạo Phật mà chỉ có lòng tham và sự ích kỉ. Vậy thì họ lên chùa lễ Phật nào có ích gì?
Tiền nhân có câu: “Nhân chi sơ tính bản thiện”. Như vậy từ khi được sinh ra trên cõi đời này mỗi chúng ta đã có sự lương thiện và đạo Phật dường như vốn đã có ở mỗi con người. Với tôi, điều đó hoàn toàn đúng, chỉ là chúng ta có giác ngộ để tu dưỡng và thực hành đạo Phật hay không mà thôi. Nhìn ra nhân loại thấy chiến tranh, chết chóc đau thương vẫn không ngừng diễn ra, xét lại cũng bởi lòng tham của con người. Tôi ao ước giá như chữ Thiện, tình yêu thương con người trên khắp địa cầu này lớn hơn lòng tham thì cái ác sẽ không có cớ hoành hành và chiến tranh sẽ không xảy ra. Ôi, giá như ánh sáng của đạo Phật soi sáng khắp nhân loại thì cuộc sống sẽ chỉ có yên vui, hạnh phúc và buồn đau, hận thù sẽ dần tiêu tan. Tôi mãi ước mong như thế.
Và với tôi, đạo Phật luôn có ở trong mỗi người.