Nhớ bà nội tôi

Bà nội tôi về với tiên tổ đã 51 năm nhưng vào sáng mùng Một Tết Nguyên đán hằng năm khi mừng tuổi cho các con, các cháu là tôi lại nhớ bà nội.

Bà nội tôi tên là Trần Thị Sen, quê ở xã Yên Mỹ, huyện Thanh Trì, TP Hà Nội. Quê vùng đất ngoài bãi sông Hồng mỗi năm đều có nước lũ nên không cấy được lúa mà chỉ trồng ngô 1 vụ thu hoạch vào mùa Hè làm lương thực ăn quanh năm. Các bữa chính là cơm quấy bột ngô ngâm mà muốn có bột ngô ngâm thì mấy anh em phải thay nhau giã trong cối đá rồi giần lấy bột, giã đi giã lại rồi tiếp tục giần bột cho đến khi chỉ còn cái “mày ngô” thì thôi để nấu cám cho lợn ăn. Đến đầu những năm 60 của thế kỉ trước, mấy nhà góp tiền chung nhau đóng cối đá để xay ngô thì mấy anh em không phải giã mà thay vào đó là kéo cối xay có nhẹ nhàng hơn, nhưng với mấy anh em mới 8-10 tuổi thì cũng “bở hơi tai” mới xay xong rổ ngô ngâm rồi giần lấy bột nấu cơm. Thương cháu nên hôm nào từ ruộng đồng về sớm hơn bố mẹ, bà lại vào kéo cối xay mấy lượt giần bột giúp cháu.

Năm 6 tuổi, tôi đi học vỡ lòng, mẹ bận bịu việc đồng nên bà khâu ghép mấy miếng vải nâu sồng cắt từ cái áo cũ rồi cặm cụi ngồi khâu cho tôi cái túi đi học. Chỉ có quyển vở ô-li, cái bảng, viên phấn với mảnh vải nhỏ làm khăn lau bảng bỏ tất cả vào túi rất gọn, không sợ rơi vãi dọc đường. Tôi còn nhớ mỗi khi đi học về, bà lại bảo học được chữ gì về kể cho bà biết, mặc dù bà không biết đọc, không biết viết chữ quốc ngữ. Bà luôn nhắc anh em chúng tôi: Phải cố mà học cho bằng bạn bằng bè.

Nhớ lời bà dặn nên đi học về, sau bữa cơm tối, mấy anh em lại nằm trên phản chụm đầu chung quanh ngọn đèn dầu hỏa mà đọc, mà viết... Mỗi khi tôi được điểm 9, điểm 10, bà rất vui, thi thoảng lại dúi cho mớ tóc rối của bà chải đầu bị rụng để mang ra đổi kẹo của anh hàng kẹo kéo bán rong trên đường làng, khi hết tóc rối thì bà lại cho mấy xu mua viên kẹo bột ở quán cụ Chè gần nhà. Những hôm đi học cả ngày ở trường được mẹ nắm cho nắm cơm bằng mảnh lá chuối tiêu khô thoang thoảng hương vườn, còn bà lo cháu đói lại cho mấy xu mua cái bánh đa khoai ăn thêm.

Vào sáng mùng Một Tết Nguyên đán, bà lại gọi các cháu nội, ngoại dắt tay nhau đứng một hàng để bà “mừng tuổi” và tôi là cháu trưởng đích tôn nên được nhận tiền “mừng tuổi” đầu tiên. Không biết bà tích trữ tiền lẻ từ khi nào mà trong cái túi khâu từ mảnh vải vỏ áo bông cũ của bà có đủ tiền xu, tiền giấy có mệnh giá 1 xu, 2 xu, 5 xu, 1 hào, 2 hào. Trước khi “mừng tuổi”, bà xoa đầu mỗi cháu và hỏi lấy tiền xu hay tiền giấy rồi bà vừa đưa vừa chúc sức khỏe, chăm học, ngoan ngoãn quét nhà, trông em... giúp bố mẹ. Tôi để ý thấy các em trai thường xin bà tiền xu và các em gái thì xin bà tiền giấy. Sau này, mẹ tôi cũng chuẩn bị tiền lẻ và mừng tuổi các cháu nội ngoại giống như bà nội.

Năm 1970, tôi thi đỗ vào đại học nên bà mừng lắm. Khi đó bà đã hơn 70 tuổi, lại có bệnh hen suyễn nên sức khỏe không được tốt nhưng thỉnh thoảng bà lại gọi vào bên giường rồi hỏi: Đại học thì học những gì hở cháu? Học đại học có khó lắm không?... Sáng 20/10/1970, bố đèo tôi bằng xe đạp lên tựu Trường Đại học Tổng hợp Hà Nội ở số 19 phố Lê Thánh Tông theo giấy gọi do thầy Phó Hiệu trưởng Dương Hữu Thời kí. Trước khi đi, bà chống gậy ra mở nắp chum ngô, lục lọi một hồi rồi lấy ra một gói nhỏ bọc giấy vỏ bao xi-măng, bà gỡ mấy lớp giấy bọc mới lấy ra được túi giấy đựng mấy cái bánh vừng vòng đưa cho tôi bảo đến trường ăn cho đỡ đói. Tôi cảm ơn bà, cầm gói bánh rồi đưa cho bà và bảo: Bà cho các em ăn. Cháu lớn rồi ạ! Học hết năm thứ nhất, tôi có giấy gọi nhập ngũ vào ngày 6/9/1971. Do năm ấy có trận lũ lịch sử, bà và mấy đứa em nhỏ phải sơ tán đến nhà người quen ở xã khác trong huyện nên tôi không thể gặp để chào bà, đành viết mấy dòng vào tờ giấy gửi lại cho bố, khi nào bà về nhà thì bố đọc cho bà nghe. Sau mấy tháng huấn luyện ở Bắc Giang, tôi cùng đơn vị vào chiến đấu 81 ngày đêm bảo vệ Thành Cổ Quảng Trị từ ngày 28/6 đến 16/9/1972.

Thời gian đó, đường thư ra Bắc, thư vào Quảng Trị bị ảnh hưởng chiến tranh nên đi khá chậm, sau khi Hiệp định Pa-ri (27/1/1973), tôi mới nhận được mấy lá thư của gia đình báo tin bà nội đã mất. Nhớ bà, thương bà, tôi viết một lá thư dài gửi về gia đình. Tham gia chiến dịch Hồ Chí Minh giải phóng miền Nam giành chiến thắng 30/4/1975, tôi cùng một số lính sinh viên được ra quân chuyển ngành về học tiếp đại học. Cuối năm 1975, bố tôi và các chú, các cô tổ chức lễ “Thay áo-sang cát” cho bà. Còn nhớ hôm đó trời mưa phùn gió bấc, các con, các cháu nội, ngoại của bà mặc áo mưa sùm sụp mà vẫn rét cóng. Tôi và đứa em con ông chú ruột chân trần bấm bùn khiêng tiểu sành ra nghĩa trang rồi cùng đại gia đình đưa bà về “nhà mới”.

Nhớ lời bà căn dặn, mấy anh em tôi và các em con chú ruột tôi đều bảo ban, nhắc nhở nhau chăm chỉ học hành, giúp bố mẹ việc nhà, lớn lên một chút thì chăm bẵm mảnh đất 5% trồng rau màu cho bữa ăn hằng ngày. Có lẽ thế mà mấy anh em đều thi đỗ đại học, cao đẳng, trung cấp... làm cán bộ công chức cơ quan, doanh nghiệp, làm thầy, cô giáo dạy học. Khi có con rồi có cháu, vợ chồng tôi nhớ lời bà dạy luôn nhắc nhở chúng chăm học, ngoan ngoãn, thảo hiền làm việc nhà giúp bố mẹ. Chiều 30 Tết hằng năm, hai vợ chồng lại ra mộ ông, mộ bà làm sạch cỏ, trồng cây hoa, thắp hương mời ông, mời bà về vui tết với các con, các cháu.

Sáng mùng Một Tết, hai vợ chồng mừng tuổi các cháu lại nhớ về những em trai, em gái dắt tay nhau xếp hàng chờ bà nội xoa đầu chúc học giỏi, ngoan hơn năm ngoái rồi “mở hàng” những đồng tiền xu, tiền giấy năm nào...

Khúc Văn Quý

Tin liên quan

Cùng chuyên mục

Xấu hổ khi nhắc đến tình dục, “vết thương vô hình” của NCT

Xấu hổ khi nhắc đến tình dục, “vết thương vô hình” của NCT

Tuổi già thường bị gán với suy giảm ham muốn và cơ thể đã quên rung động. Nhưng thực tế, “nỗi xấu hổ” khi nhắc đến tình dục mới là thứ khiến người già thật sự “già đi” chứ không phải tuổi tác. Tình dục ở NCT không phải là điều đáng xấu hổ, mà là phần tiếp nối tự nhiên của tình yêu và sự sống. Khi cơ thể yếu đi, trái tim vẫn có quyền được rung động, được chạm, được sẻ chia, yêu thương và chữa lành...
Làm thế nào để ông bà yêu thương, chăm sóc nhau hơn?

Làm thế nào để ông bà yêu thương, chăm sóc nhau hơn?

Ở tuổi xế chiều, yêu không còn là những lời hứa nồng nàn, mà là sự hiện diện, là cái nắm tay ấm, là ánh mắt biết dừng lại để lắng nghe nhau. Giống như với sức khỏe, tình yêu tuổi già cần được chăm sóc, nuôi dưỡng sự dịu dàng của trái tim...
Tình dục - không phải để giải tỏa, mà là để kết nối

Tình dục - không phải để giải tỏa, mà là để kết nối

Tình dục không chỉ là nhu cầu sinh học, mà còn là một phần thiết yếu của sức khỏe và cảm xúc con người kể cả ở tuổi già. Khi hiểu và thực hành đúng, ở tuổi xế chiều, tình dục không chỉ để “giải tỏa”, mà để thấu hiểu, gắn bó và sống trọn vẹn cùng nhau...
Minh triết yêu thương ở tuổi xế chiều

Minh triết yêu thương ở tuổi xế chiều

Tuổi già không khép lại cánh cửa của yêu thương, mà chỉ thay đổi cách yêu thương. Khi bản năng dần lắng lại, ý nghĩa thật sự của tình dục không còn là chiếm hữu hay ham muốn, mà là năng lượng giúp hàn gắn, nuôi dưỡng và khai sáng tâm hồn. Ở độ tuổi xế chiều, yêu không còn là bản năng mà trở thành minh triết sống...
Khi một người muốn và một người né tránh

Khi một người muốn và một người né tránh

Tình dục tuổi già là một phần tự nhiên của sức khỏe và hạnh phúc, nhưng thường bị bỏ quên hoặc né tránh. Thực tế, nhiều nghiên cứu cho thấy duy trì đời sống tình dục ở tuổi xế chiều không chỉ giúp gắn kết tình cảm, mà còn mang lại lợi ích về tim mạch, thần kinh và tâm lí. Điều quan trọng là phải tiếp cận bằng sự hiểu biết, khoa học và yêu thương để “chuyện yêu” trở thành dưỡng sinh cho cả thân và tâm...

Tin khác

Nghệ thuật yêu tuổi già: Khi tình thân, sức khỏe và cảm xúc hòa quyện

Nghệ thuật yêu tuổi già: Khi tình thân, sức khỏe và cảm xúc hòa quyện
Tình yêu và tình dục ở tuổi già vốn là đề tài thường bị né tránh trong văn hóa Á Đông. Thế nhưng, nhiều nghiên cứu khẳng định: duy trì đời sống tình dục lành mạnh ở tuổi xế chiều không chỉ giúp gắn kết tình cảm vợ chồng, mà còn mang lại lợi ích cho tim mạch, thần kinh, tinh thần. Yêu ở tuổi già, được thực hành văn minh, khoa học là liệu pháp dưỡng sinh quý giá, giúp con người sống vui - sống khỏe - sống hạnh phúc đến cuối đời...

Khi yêu chỉ cần một bàn tay

Khi yêu chỉ cần một bàn tay
“Khi bàn tay biết chạm đúng cách, còn mạnh hơn trăm nghìn viên thuốc bổ” - lời của một cụ bà 86 tuổi, sau 20 phút được xoa bóp thắt lưng bởi người bạn đời đã già yếu của mình...

Giấc mơ tình dục - khi tiềm thức còn yêu thì ta còn sống

Giấc mơ tình dục - khi tiềm thức còn yêu thì ta còn sống
Giấc mơ tình dục ở NCT là hiện tượng sinh lí, tâm lí tự nhiên, phản ánh khí huyết còn vận hành và nhu cầu gắn kết tình cảm vẫn hiện hữu. Theo khoa học, đây là sự tái kích hoạt kí ức xúc cảm qua vùng não limbic, giúp duy trì cảm giác yêu thương và ý nghĩa sống. Từ góc nhìn y học cổ truyền, mộng dục còn là dấu hiệu thận tinh chưa suy, có thể góp phần dưỡng sinh và cải thiện sức khỏe tinh thần...

Quan niệm tình dục trong các nền văn minh cổ

Quan niệm tình dục trong các nền văn minh cổ
Trong các nền văn minh trước đây, tình dục không bị cấm kị, mà còn là một nghệ thuật dưỡng sinh, nuôi dưỡng tinh - khí - thần, đặc biệt ở NCT. Dù ở Ấn Độ, Trung Quốc hay Việt Nam, triết lý chung vẫn là: yêu chậm, yêu nhẹ nhàng, yêu bằng tình thương và sự điều hòa để sống khỏe, sống vui và sống thọ một cách tự nhiên...

Phòng sự dưỡng sinh trong y học cổ truyền Việt Nam và đông Phương

Phòng sự dưỡng sinh trong y học cổ truyền Việt Nam và đông Phương
Phòng sự dưỡng sinh trong y học cổ truyền không đơn thuần là “chuyện gối chăn”, mà là một nghệ thuật giữ gìn khí huyết, điều hòa tạng phủ và kéo dài tuổi thọ. Ở NCT, nếu biết yêu đúng cách, thuận thời tiết, tiết chế tinh khí, dưỡng tâm hòa khí, thì tình yêu sẽ trở thành phương thuốc dưỡng sinh quý giá, giúp ngủ ngon, tinh thần sảng khoái, thân tâm an hòa...

10 điều cấm kị trong tình dục của người cao tuổi

10 điều cấm kị trong tình dục của người cao tuổi
Tình dục ở NCT không chỉ là chuyện thể xác, mà là nghệ thuật thấu hiểu thân - tâm - khí. Nếu không cẩn trọng, chỉ một sai lầm nhỏ cũng có thể gây tổn hao sinh lực, ảnh hưởng đến sức khỏe và tinh thần. Bài viết này nêu rõ 10 điều cấm kị trong phòng sự, giúp NCT yêu an toàn - sống vui - dưỡng sinh trọn vẹn...

Tình dục và quyền lực

Tình dục và quyền lực
Tuổi già không phải là dấu chấm hết của yêu thương mà là thời điểm để tình yêu được chưng cất từ trải nghiệm, thấu hiểu và bao dung. Khi trái tim còn biết rung động, còn giữ được lửa yêu thương, đó chính là quyền lực đẹp đẽ và cao quý nhất của con người.

Tình dục - Ngọn lửa của trường thọ

Tình dục -  Ngọn lửa của trường thọ
Trong y học cổ truyền, tình dục là một phần không thể tách rời của “Tinh - Khí - Thần” - tam bảo duy trì sự sống.

Chuyện yêu có cần thiết khi tuổi đã xế chiều

Chuyện yêu có cần thiết khi tuổi đã xế chiều
Nhiều NCT thường e ngại hoặc cho rằng “chuyện ấy” không còn cần thiết khi tuổi đã xế chiều. Tuy nhiên, các nghiên cứu y học hiện đại đã khẳng định rằng: Duy trì hoạt động tình dục điều độ và phù hợp với thể trạng mang lại nhiều lợi ích cho sức khỏe…

Ông Tò khuất núi

Ông Tò khuất núi
Một buổi chiều, Linh thong thả điều khiển chiếc xe máy điện từ cơ quan về nhà. Đầu hạ nên trời vừa có nắng vàng, vừa có chút gió mát, làm Linh thấy lòng thư thái ! Bất chợt, một chiếc xe tang chạy qua, Linh giật thót khi nhìn thấy di ảnh của người đã khuất: “Ông Tò !” - Linh thốt lên thành tiếng - Chắc chắn là ông Tò đồng hương rồi ! Ông Tò mất rồi sao?...

Nhớ hoa hành

Nhớ hoa hành
“Đố em biết hoa gì ?” - Người đồng nghiệp nơi xa gửi vào Zalo cho tôi hình ảnh một bông hoa trong vườn nhà và nhắn hỏi với vẻ đắc ý, ngờ rằng một đứa sống ở phố xá như tôi sẽ chẳng bao giờ trả lời đúng. “Ơ ! Hoa hành” - câu trả lời của tôi đã làm bạn ấy… thất vọng. Vì bạn không biết rằng đây chính là loài hoa đã gắn bó với tuổi thơ tôi, với những năm tháng tôi theo chân bố ra đồng, trồng, chăm sóc và thu hoạch những củ hành tây tròn trịa, nhẵn bóng mà mùi hăng của nó thì không thể nhầm lẫn với bất kỳ thứ mùi nào khác.

Dư âm từ buổi gặp mặt nhân kỉ niệm 40 năm ngày ra trường (1984-2024)

Dư âm từ buổi gặp mặt nhân kỉ niệm 40 năm ngày ra trường (1984-2024)
"K.XI ơi, mình yêu các bạn, tôi yêu các ông bà!" Đó lời nói từ gan, ruột, không riêng gì của Phó giáo sư,Tiến sỹ Dương Hồng Thái, giảng viên cao cấp, nguyên Phó Giám đốc Bệnh viện Đa khoa Trung ương Thái Nguyên, Trưởng ban Liên lạc Khóa XI (1978-1984) Trường Đại học Y Bắc Thái (nay là Trường Đại học Y Dược Thái Nguyên) mà của tất cả 66 cựu sinh viên (SV) khóa K.XI có mặt trong cuộc gặp mặt nhân kỷ niệm 40 năm ngày ra trường (1984-2024) tại cao nguyên Mộc Châu, tỉnh Sơn La, trong những ngày trung tuần tháng 11/2024

Bà nội của các con tôi

Bà nội của các con tôi
Những câu thơ trong bài thơ “Mẹ của anh” của thi sĩ Xuân Quỳnh viết tặng mẹ chồng, mà đến nay tôi vẫn còn yêu thích.

Đôi dép cao su huyền thoại của ông tôi

Đôi dép cao su huyền thoại của ông tôi
Ông tôi là người đã trực tiếp tham gia Chiến dịch Điện Biên Phủ cho đến kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Bởi vậy, kí ức đậm sâu nhất trong ông là những năm tháng kháng chiến gian khổ mà hào hùng, và những kỉ vật vô giá với ông vẫn là những kỉ vật thời chiến. Trong đó, ấn tượng nhất là đôi dép cao su cùng ông đi qua hai cuộc kháng chiến trường kì của dân tộc!

Niềm vui của ông tôi

Niềm vui của ông tôi
Bà mất, con cháu ở xa về đầy đủ lo việc hiếu cho bà xong thì lại “mỗi người mỗi ngả”, còn nhà cửa, công việc, bỏ sao được. Vườn, nhà chỉ còn ông, một mình lủi thủi vào ra.
Xem thêm
Lãng mạn tuổi già: Làm thơ tặng bà, pha trà cho ông, tặng hoa cho nhau

Lãng mạn tuổi già: Làm thơ tặng bà, pha trà cho ông, tặng hoa cho nhau

Tuổi già không phải là đoạn cuối của tình yêu, mà là khoảnh khắc dịu dàng nhất, khi người ta học cách yêu bằng những điều thật nhỏ: Một tách trà, một bài thơ, một bông hoa. Ở tuổi này, lãng mạn không còn là những lời hứa, mà là hơi ấm còn lưu lại trong tay, là ánh mắt vẫn biết mỉm cười giữa những nếp nhăn....
Khó nói chuyện tuổi già

Khó nói chuyện tuổi già

LTS: “Bảy mươi vẫn thương nhau như thuở mới cưới, mà ngọn lửa yêu đương cứ lụi dần…” Chuyện nghe quen mà vẫn cứ… ngại nói! Thực ra, sinh lí tuổi già suy giảm không phải “trời bắt”, cũng không phải “hết thời” mà là quy luật tự nhiên. Tuy nhiên, nếu hiểu đúng và biết cách chăm sóc, NCT hoàn toàn có thể giữ lửa yêu thương, thậm chí còn ấm áp hơn cả thời son trẻ.
Thảnh thơi tuổi xế chiều

Thảnh thơi tuổi xế chiều

Nhắc đến tuổi già, có thể nhiều người sẽ nghĩ đến hình ảnh một người thiếu sức sống, sức khỏe tinh thần, thể chất suy giảm, cơ hội nghề nghiệp và xã hội hạn chế, cô đơn, mất phương hướng. Song, rất nhiều NCT đã đem đến cái nhìn tích cực về tuổi già. Họ sống một cuộc sống khỏe mạnh, vui vẻ, ý nghĩa và vẫn giữ vai trò tích cực trong xã hội, bởi họ đã chuẩn bị tâm thế để có một “tuổi già chủ động”.
Chùa Kim Bửu, tỉnh Đồng Tháp nơi cưu mang NCT cô đơn, trẻ em mồ côi

Chùa Kim Bửu, tỉnh Đồng Tháp nơi cưu mang NCT cô đơn, trẻ em mồ côi

Chúng tôi cùng đoàn từ thiện (gồm 80 người) do Sư cô Thích nữ Hoàn Thiện ở TP Hồ Chí Minh, đến thăm và tặng quà những NCT cô đơn và trẻ em mồ côi đang được chùa Kim Bửu, huyện Lấp Vò (cũ), tỉnh Đồng Tháp nuôi dưỡng.
Cụ ông neo đơn, bệnh tật cần sự giúp đỡ của cộng đồng

Cụ ông neo đơn, bệnh tật cần sự giúp đỡ của cộng đồng

Mặc dù đã hơn 80 tuổi lại mắc bệnh viêm phế quản mãn tính, nhưng mỗi ngày cụ Nguyễn Văn Thành đi bộ khoảng 20km để bán vé số, tối về sống một mình trong căn phòng trọ rộng vỏn vẹn 10m²...
Quán cơm chay 1.000 đồng ấm lòng người nghèo

Quán cơm chay 1.000 đồng ấm lòng người nghèo

Suốt hơn 7 năm qua, giữa lòng TP Cần Thơ, có một địa chỉ nhỏ bé nhưng chan chứa yêu thương - Quán cơm chay thiện nguyện 1.000 đồng, tại số 100 Trần Việt Châu, phường Cái Khế (trước đây thuộc phường An Hòa, quận Ninh Kiều)...
Trường thọ là sống lâu, sống khoẻ, sống có ý nghĩa

Trường thọ là sống lâu, sống khoẻ, sống có ý nghĩa

Càng ngày con người càng sống lâu hơn, nhưng sống lâu không đồng nghĩa với sống thọ. Y học cho thấy tuổi thọ thật sự không chỉ nằm ở số năm, mà ở chất lượng từng ngày: một cơ thể khỏe mạnh, tinh thần an hòa và trí tuệ sáng suốt. Khi hiểu đúng về cách vận hành của cơ thể và học cách thuận theo tự nhiên, mỗi người hoàn toàn có thể mở ra hành trình sống thọ một cách chủ động, bền vững...
Chuyện những giám sát thi công là NCT

Chuyện những giám sát thi công là NCT

7 giờ sáng, giữa khu đô thị mới phía Tây Hà Nội, ông Nguyễn Văn Tùng, 67 tuổi, ở phường Đại Mỗ đã có mặt tại công trường, tay cầm sổ ghi chép và thước laser. Dáng người nhỏ, da sạm nắng, ông Tùng vẫn bước nhanh, ánh mắt quét qua từng mảng tường, từng mối hàn. “Về hưu được 5 năm rồi, nhưng nghe mùi vôi vữa vẫn thấy thân quen lắm. Làm giám sát giờ đỡ nặng hơn, nhưng trách nhiệm thì chẳng nhẹ chút nào”, ông cười nói...
Ký ức ba lần gặp Bác trong tiếng hát NSƯT Song Thao

Ký ức ba lần gặp Bác trong tiếng hát NSƯT Song Thao

NSƯT Song Thao, người con của quê lúa Yên Thành (Nghệ An), đã có ba lần được gặp Bác Hồ và một lần cất tiếng hát về Người trong nước mắt của cả dân tộc. Hơn nửa thế kỷ trôi qua, giọng hát ấy vẫn vang vọng, như một nén hương lòng của người nghệ sĩ dành cho vị Cha già kính yêu...
Phiên bản di động