Đại tá, Anh hùng Nguyễn Thành Trung – người ném bom Dinh Độc Lập làm rúng động Sài Gòn

Từ sau ngày miền Nam được hoàn toàn giải phóng, nhất là vào dịp kỉ niệm ngày 30/4, tôi lại nhớ đến người phi công huyền thoại của quân đội Sài Gòn, Trung úy Nguyễn Thành Trung, tôi thích tìm đọc những bài báo viết về ông, theo như lời kể thì ông phải "lao tâm khổ tứ" để ném bom Dinh Độc Lập ngày 8/4/1975 sao cho hiệu quả nhất, điều đó đã làm tôi rất ngưỡng mộ.

Khi biết tin ông đã về ở tại quận Gò Vấp, tôi tìm cách liên hệ với Hội Người cao tuổi quận và phường có cả khu phố dẫn đến nhà thăm ông. Tiếp khách đến thăm nhà, dù gần 80 tuổi nhưng trông ông vẫn khỏe mạnh, tuy thính giác có phần giảm, phải nói lớn ông mới nghe được, ông kể lại chuyện về hoạt động trong hàng ngũ lính Việt Nam Cộng hòa (VNCH) cách nay đã hơn 50 năm.

Nguyễn Thành Trung tên thật là Đinh Khắc Chung, sinh ngày 9/10/1947, tại xã An Khánh, huyện Châu Thành, tỉnh Bến Tre; Là con một gia đình giàu truyền thống cách mạng; Cha của ông là Đinh Văn Dậu (còn gọi là Tư Dậu) từng là Bí thư huyện ủy Châu Thành, hoạt động cách mạng cùng thời với bà Nguyễn Thị Định; Năm 1963, ông Tư Dậu hy sinh trong trong trận phục kích của địch. Tổ chức cách mạng đã chỉ đạo cho mẹ ông phải làm lại giấy khai sinh đổi lại họ và tên cho ông, lý lịch họ Nguyễn là theo họ của mẹ, tên Nguyễn Thành Trung (không còn họ Đinh theo cha) để chuẩn bị cài vào hoạt động trong quân đội VNCH. Năm 1965, ông tốt nghiệp Tú tài đôi và thi đậu vào Trường Đại hoc Khoa học Sài Gòn; Năm 1968, ông nộp đơn thi tuyển vào không quân của quân lực VNCH và trúng tuyển; Năm 1969, Nguyễn Thành Trung được đưa đi đào tạo phi công ở Hoa Kỳ. Năm 1972 về nước, đóng quân tại căn cứ không quân Biên Hòa, biên chế trực thuộc sư đoàn 3 không quân, phi đoàn 540 Thần Hổ.

Đại tá, Anh hùng Nguyễn Thành Trung – người ném bom Dinh Độc Lập làm rúng động Sài Gòn
Ảnh Tư liệu

Ngày 8/4/1975, khi nhận lệnh đi ném bom vùng giải phóng ở Phan Thiết, Trung úy Nguyễn Thành Trung đã đánh lạc hướng đài chỉ huy, tách đội hình để quay lại ném bom vào Dinh Độc Lập – cơ quan đầu não của chính quyền Sài Gòn. Ông kể: “Mặc dù kế hoạch và phương án đã được tính toán kỹ lưỡng, nhưng thời điểm hành động đến rất bất ngờ đối với cả bản thân tôi. Hôm đó, một phi đội được lệnh ném bom ở Phan Thiết, vị trí số 2 vắng mặt. Tôi đang trực nên được lệnh bổ sung. Phi đội tôi cất cánh cuối cùng. Và tôi quyết định hành động. Điều tôi lo lắng nhất là làm sao tách ra khỏi đội hình mà không bị nghi ngờ, trong khi nguyên tắc bay là vô cùng nghiêm ngặt. Nhưng tôi đã tìm thấy kẽ hở. Trong đội hình bay, chỉ có số 1 được quyền đàm thoại, còn các vị trí khác ra hiệu bằng ngón tay để thông báo cho nhau những điều cần thiết. Khi số 1 và số 3 đã nổ máy, tôi ra hiệu bằng ngón tay máy bay bị hỏng điện, chưa thể bay được. Số 1 ra hiệu cho tôi nằm lại, rồi số 1 cất cánh, 5 giây sau số 3 cất cánh. Đài quan sát chỉ huy thấy tôi nằm lại thì tưởng là có trục trặc nhỏ gì đó, có thể xuất phát muộn hơn một chút. Đúng 10 giây sau, tôi cất cánh. Đó là 10 giây quyết định. Tôi bay dọc theo thành phố Biên Hòa, qua Chợ Lớn rồi đột ngột bay thẳng về phía Dinh Độc Lập. Điều tôi lo lắng lúc này không phải là bị chúng săn đuổi trên không, hay bắn từ dưới mặt đất lên mà lo bom lạc rơi vào các phố đông dân cư ở Sài Gòn; Theo dự định, tôi sẽ ném hai quả bom xuống Dinh Độc Lập, hai quả còn lại tặng cho sứ quán Mỹ. Tôi cho máy bay đổ nhào xuống và từ độ cao 1000m thì cắt bom. Khi kéo cần lái lên, tôi thấy hai đụn khói bốc lên ở ngoài sân. Trượt rồi. Tôi quyết định quay lại. Lần này bom rơi trúng vào chữ T trên nóc dinh, đúng vào bãi đổ máy bay trực thăng. Kéo cần lái lên, tôi thấy khói đen đùn qua các ô cửa sổ. Tôi quay vòng lại lần thứ 3 để nhìn cho chắc chắn, chỉ tiếc là không còn bom để giáng cho tòa đại sứ Mỹ. Ném bom xong, tôi bay về hướng kho xăng Nhà bè dùng đạn 20 li bắn xuống kho xăng, nhưng có thể địch dùng các biện pháp đặc biệt bảo vệ nên không có bồn xăng nào bị bốc cháy”. Nguyễn Thành Trung lái máy bay ra vùng giải phóng, hạ cánh an toàn xuống sân bay dã chiến ở Bà Rá – Phước Long có đồng đội đón chờ sẳn, gặp Trung tá Đỗ Thôn là chính ủy Ban Căn cứ C50.

Đại tá, Anh hùng Nguyễn Thành Trung – người ném bom Dinh Độc Lập làm rúng động Sài Gòn

Ông nói: “Khi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi hạ cánh xuống sân bay dã chiến Phước Long, tôi như trút được gánh nặng mà Đảng và nhân dân đã giao phó. Khi bay về vùng giải phóng, trong tôi trào dâng sự xúc động. Bởi qua cả ngàn giờ bay nhưng cảm nhận đó mới là giờ bay của đời tôi. Hạ cánh xuống sân bay Phước Long rất khó khăn, bởi chiếc máy bay F5E thuộc loại siêu thanh tối tân của Mỹ trang bị cho không lực Việt Nam Cộng hòa; Nó đòi hỏi đường bay cất và hạ cánh tối thiểu 3.000m, nhưng sân bay dã chiến Phước Long lúc này chỉ có đường băng 1.000m và rất gồ ghề. Mặc dù, để chuẩn bị cho giờ phút lịch sử này, theo đề xuất của tôi, quân giải phóng đã sửa lại sân bay Phước Long 2 tháng trước đó. Tôi cũng phải tập hạ cánh giả định ở đường băng 1.000m tại sân bay Biên Hòa nhiều lần trước đây, có lúc bị nổ lốp”.

Ông đã trả lời với một nhà báo đã hỏi ông về chuyến ném bom lần 2 vào sân bay Tân Sơn Nhất: “Khi rời sân bay Thành Sơn (Phan Rang) chuẩn bị bay vào Sài Gòn để đánh Tân Sơn Nhất, tôi nghĩ bụng chắc 9 phần chết, 1 phần sống; vì hỏa lực, máy bay đầy trời. Tôi xin cấp trên chọn thời điểm sau 16 giờ là lúc giao ca để cất cánh. Lúc đó, tôi dẫn đường cho 4 phi công, những người do tôi huấn luyện cấp tốc trong 3 ngày tại sân bay Đà Nẵng để sử dụng máy bay A-37 của Mỹ vì không có ai rành đường bay này bằng tôi cả. Thật may mắn vì đánh bom xong chúng tôi quay trở về an toàn. Người đầu tiên tôi gặp là tướng Lê Văn Tri, ông ôm tôi không nói tiếng nào và bật khóc”.

Thực ra, ông là người “cứu Sài Gòn không đổ máu, cứu được hàng ngàn sinh mệnh”, như lời của nhà báo Mỹ sang Việt Nam gặp lại ông sau giải phóng.

- “Tôi biết ngày 28/4 là ngày Tổng thống Dương Văn Minh lên nhậm chức. Ngày đó, Mỹ đang tổ chức di tản. Trong sân bay, hàng ngàn người đang chuẩn bị lên những chiếc máy bay đợi sẵn, sẵn sàng cất cánh.

Nói thật, các bác khi giao nhiệm vụ cho tôi, không cho đánh vào đường băng, tức không được ném bom vào chỗ máy bay cất cánh. Các bác bảo, để cho Mỹ họ đi. Chúng tôi chỉ đánh vào bãi đỗ máy bay. Lúc đó, bãi đỗ có nhiều máy bay, gây nên đám cháy lớn. Khi bắn vào Tân Sơn Nhất, tôi biết nhiều người phải khổ. Chiến tranh mà, biết làm sao. Mình bắn thì họ không chạy đi được. May là không ai chết.

- Năm 1994, tôi bay chuyến đầu tiên chở Chủ tịch nước Lê Đức Anh qua Mỹ. Sau 19 năm giải phóng, tôi mới có dịp quay lại. Lúc đó rất may, tôi gặp được ông thầy dạy bay. Gặp nhau cũng tay bắt mặt mừng, rồi ông quay sang tôi: “Em đã thành người rồi, nhưng thôi, thầy không nói về chính trị. Mỗi người có một quan điểm riêng, mỗi đất nước có một hoàn cảnh riêng. Thầy không chê, không khen. Nhưng em có tiến bộ, có trưởng thành trong nghề, em không nói ra nhưng đã nhìn thấy nhiều thứ. Điều đó làm thầy rất mừng”. Thầy không trách móc, cũng không truy xét. Nếu đúng như thầy nói thì tôi thật hạnh phúc”

Đại tá, Anh hùng Nguyễn Thành Trung – người ném bom Dinh Độc Lập làm rúng động Sài Gòn
Anh hùng Nguyễn Thành Trung (người ngồi bên phải) cùng tác giả (ngồi bên trái) và đại diện Hội NCT quận Gò Vấp

Nguyễn Thành Trung cũng nhắc đến cuộc chiến ở Hoàng Sa năm 1974. “Chúng tôi đã chuẩn bị để dành lại Hoàng Sa, nhưng phút cuối, Mỹ không cho đánh vì đã “đi đêm” với Trung Quốc. Hồi đó, vào ngày 19/1/1974, chúng tôi kéo máy bay từ Biên Hòa ra Đà Nẵng, với quyết tâm đánh một trận sống mái để lấy lại Hoàng Sa cho Tổ quốc. Nhưng rồi do áp lực của Mỹ, Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu lúc đó không cho chúng tôi ra trận. Chính vì thế, nỗi hối tiếc lớn nhất của đời tôi là không đánh được Hoàng Sa để dành lại.”

Cuộc đời tình báo của ông cũng có những nét tương đồng với nhà tình báo Phạm Xuân Ẩn. Cả hai đều được đi học ở Mỹ, đều hiểu và yêu người dân Mỹ, chính vì thế, khi chọn con đường thống nhất đất nước, hai ông đều biết mình sẽ bị bạn bè một thuở quay lưng…

- “ Nói về anh Ẩn, ảnh là người hết sức vĩ đại. Tôi rất thân với ảnh. Có những tư tưởng của ảnh tôi cũng chia sẻ, đồng hành. Chúng tôi đều đi học mấy năm ở Mỹ, biết thế nào là văn minh, biết rõ người dân Mỹ, biết thế nào là Cách mạng.”

Một nhà báo đã hỏi ông: Một người tình báo không sợ chết, vậy ông sợ nhất là gì?

- “Chết thì không sợ, nhưng sợ nhất là không thật lòng với nhau, không tin nhau, nghi ngờ nhau. Trong những lúc bị nghi ngờ, tôi cũng hiểu hết tình thế.

Thực ra, tôi biết vị trí của tôi, nên để người ta tin mình 100% thì không có đâu. Tin có mức độ thôi. Mình có sở trường gì, người ta tận dụng để sử dụng mình. Có những năm tôi bị nghi ngờ này nọ, buồn lắm. Tôi cũng phải cố gắng để vượt qua, vì có quá nhiều việc phải làm. Những năm đó họ rất cần tôi để làm sống lại những chiếc máy bay Mỹ bỏ lại hàng tháng trời. Tôi đã bay thử tổng cộng 47 chiếc. Biết là nguy hiểm, mỗi lần bay là dự tính có thể phải nhảy dù nếu máy móc hỏng hóc, nhưng là nhiệm vụ cũng phải bay. Rồi đào tạo rất nhiều thế hệ phi công tiếp nối. Mình cứ làm việc mình. Ai hiểu thì mình cảm ơn, còn không hiểu cũng chẳng sao. Máy bay tôi bay thử, người ta đổ cho tôi rất ít xăng, đủ để bay lên rồi hạ cánh, vì sợ vượt biên như một số cấp tá của VNCH trá hàng từng làm. Tâm trạng tôi thế nào chắc ai cũng rõ. Tôi không theo nước ngoài, mình còn lạ gì tư tưởng của họ. Mình ở lại với đất nước mình, với dân mình. Nước mình nghèo, mình vẫn chấp nhận, tôi thấy đó là lựa chọn đúng”.

Anh hùng phi công, đại tá Nguyễn Thành Trung đã được phong danh hiệu Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân vào tháng 12/1994, từng là Phó Tổng giám đốc Hãng Hàng không quốc gia Việt Nam, giáo viên bay Boeing 777, kiểm tra viên Cục Hàng không dân dụng Việt Nam và đã nhiều lần được giao lái chuyên cơ phục vụ các nhà lãnh đạo cao cấp nước ta đi công tác nước ngoài.

Nguyễn Thành Trung còn tiếp tục được giao nhiệm vụ huấn luyện lái máy bay quân sự A37, F5, rồi AH26. Mãi đến năm 1990, khi nền kinh tế nước ta chuyển mình, ông mới được điều sang lái máy bay vận tải hành khách. Mấy năm đầu ông lái máy bay TU 134 của Liên Xô (trước đây) và từ năm 1993 Cục Hàng không Việt Nam thuê máy bay Boeing 767, đã giao cho ông lái máy bay đó trên các tuyến bay Hà Nội - Moskva - TP Hồ Chí Minh, và đi một số nước khác trong khu vực như Đài Loan, Australia, Singapore, Thái Lan... Ước mơ của ông giờ đây là cố gắng học hỏi để có thể làm chủ kỹ thuật các loại máy bay hiện đại nhất của các hãng hàng không thế giới, góp phần vào công cuộc xây dựng và phát triển đất nước.

Tính đến thời điểm 2007, ông đã có gần 24.000 giờ bay, trong đó có 6.000 giờ lái máy bay quân sự. Mặc dù trước đây ông đã được bổ nhiệm làm Phó Tổng giám đốc Hãng Hàng không quốc gia Việt Nam (Vietnam Airlines), song ông vẫn tiếp tục được giao lái máy bay chuyên cơ phục vụ các nhà lãnh đạo cấp cao nước ta đi thăm nước ngoài.

Theo lời ông kể, ông đã có vinh dự được lái chuyên cơ phục vụ tất cả các nhà lãnh đạo cao cấp nhất của Đảng, Chính phủ và Quốc hội nước ta, các Tổng Bí thư Đỗ Mười, Lê Khả Phiêu, Nông Đức Mạnh; Chủ tịch nước Lê Đức Anh; các Thủ tướng Võ Văn Kiệt và Phan Văn Khải, Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Văn An. Ông coi đó là sự tín nhiệm chính trị tuyệt đối của Đảng và Nhà nước đối với ông.

Hiện Vietnam Airlines có 5 tổ lái Boeing và 5 tổ lái Airbus có đủ tiêu chuẩn lái chuyên cơ. Tất cả những thành viên của các tổ lái này phải bảo đảm tuyệt đối trung thành với Tổ quốc và chế độ, phải nắm vững kỹ thuật bay và đã đủ một số giờ bay theo quy định, trong quá trình lái chưa hề mắc sai phạm nghề nghiệp.

Nguyễn Thành Trung không thể nhớ hết đã bao nhiêu lần ông được chọn làm cơ trưởng của những chuyến chuyên cơ như thế. Nhưng ông bảo có hai chuyến đã gây ấn tượng mạnh, suốt đời ông không thể nào quên. Đó là chuyến đưa đồng chí Lê Đức Anh, khi đó là Chủ tịch nước, đi dự Đại hội đồng Liên hợp quốc vào năm 1995.

Đây là lần đầu tiên sau hơn 20 năm ông rời khỏi nước Mỹ, khi ấy trở lại, ông lại là cơ trưởng lái chiếc máy bay Boeing lượn trên bầu trời nước Mỹ, nhưng không phải máy bay quân sự đem theo bom đạn, mà là chở một sứ giả hòa bình tới dự hội nghị của một tổ chức quốc tế lớn nhất thế giới. Ông bảo, khi ấy trong ông niềm vui sướng và kiêu hãnh dâng lên cao độ.

Chuyến chuyên cơ tiếp theo là chở Thủ tướng Phan Văn Khải và đoàn đại biểu Chính phủ nước ta thăm chính thức Hoa Kỳ và Canada. Trong chuyến thăm 12 ngày đêm, chuyên cơ đã bay 44 giờ, vượt qua quãng đường 36.000 km, đáp xuống và bay lên ở 5 sân bay nước Mỹ và 3 sân bay Canada. Lần này đội bay do Nguyễn Thành Trung làm cơ trưởng đã được vinh dự phục vụ Thủ tướng và hầu như một nửa số thành viên Chính phủ, hơn 100 quan chức của các bộ, ngành. Ngoài ra, còn có 80 đại diện của các doanh nghiệp lớn trong cả nước và hàng chục nhà báo.

Kể từ khi kết thúc cuộc chiến tranh Việt Nam và cả từ khi xuất hiện trên bản đồ thế giới Hợp chúng quốc Hoa Kỳ cách đây hơn 200 năm, thì đây là lần đầu tiên Thủ tướng và đoàn đại biểu Chính phủ nước ta mới tới thăm Hoa Kỳ.

Ông kể rằng trong suốt hành trình bay, Thủ tướng Phan Văn Khải khi đó cũng hết sức ân cần quan tâm tới công việc và trách nhiệm nặng nề của tổ bay, chốc chốc Thủ tướng lại vào khoang lái để trò chuyện động viên anh em đội bay. Và có lẽ chính vì mọi người đều ý thức tầm quan trọng của chuyến đi thăm đó, nên đã tuyển chọn đội bay gồm tất cả những người giàu kinh nghiệm nhất, nắm vững kỹ thuật bay và ứng xử chu đáo, kể cả 16 tiếp viên, tất cả đều là những tiếp viên trưởng.

Câu chuyện còn dài nhưng do biết ông sức khỏe giảm sút, bị vài bệnh của người già như tăng huyết áp, tiểu đường, mở máu cao… cách nay 1 năm ông bị nhồi máu cơ tim phải cấp cứu ở bệnh viện Tâm Anh nên không thể tiếp chuyện lâu với chúng tôi. Ông có 4 người con, 2 người con trai là phi công, 2 người con gái cũng là tiếp viên hàng không của Vietnam Airlines. Vợ ông từng làm việc tại Ủy ban Mặt trận Tổ Quốc quận Tân Bình, mất năm 2021, hiện ông sống với 2 người cháu chăm lo cho ông hằng ngày. Chúc ông luôn mạnh khỏe để chứng kiến những đổi thay và phát triển của TP Hồ Chí Minh sau 50 năm thống nhất đất nước.

Bài và ảnh: Văn Phê - Kim Liên

Tin liên quan

Cùng chuyên mục

Một nghị quyết hợp lòng dân, ấm lòng người cao tuổi

Một nghị quyết hợp lòng dân, ấm lòng người cao tuổi

Ngày 14/11/2025, Hội đồng Nhân dân TP Hồ Chí Minh ban hành Nghị quyết 56/2025/NQ-HĐND về việc hỗ trợ 100% mức đóng Bảo hiểm y tế (BHYT) cho người từ đủ 65 đến dưới 75 tuổi, có hộ khẩu thường trú tại TP Hồ Chí Minh và chưa hưởng bất kì chính sách hỗ trợ BHYT nào khác. Đây là một chính sách có ý nghĩa nhân văn sâu sắc, góp phần nâng cao an sinh xã hội, giảm gánh nặng chi phí khám chữa bệnh cho NCT...
Khi nghỉ hưu “khởi nghiệp” nghề mới

Khi nghỉ hưu “khởi nghiệp” nghề mới

Chiều nào cũng vậy, tại nhà văn hóa phường Ô Chợ Dừa, TP Hà Nội, tiếng bóng bàn chạm mặt vợt lại vang lên đều đặn. Ông Nguyễn Trọng Luân, 68 tuổi, dáng người nhỏ, cẩn thận điều chỉnh tay cầm cho cậu học sinh lớp 6 trước khi làm mẫu cú giật bóng. Ông đã nghỉ hưu được 5 năm, nhưng “ngày nào không ra sân là thấy thiếu”...
Để không còn nỗi buồn khi... đô thị hóa

Để không còn nỗi buồn khi... đô thị hóa

Trong khoảng vài thập kỉ trở lại đây, đà đô thị hóa đã, đang diễn ra mạnh mẽ ở hầu hết các đô thị lớn nhỏ trên cả nước, với tốc độ xây dựng, quy mô mở rộng đến… chóng mặt. Chẳng riêng gì các thành phố như: Hà Nội, TP Hồ Chí Minh, Hải Phòng, Đà Nẵng,... tốc độ đô thị hóa cũng diễn ra rất nhanh ở hầu hết các địa phương khác, khiến bộ mặt làng quê cũng ngày một thay da đổi thịt và mang vóc dáng của nhịp sống đô thị hiện đại, cùng điều kiện sống đủ đầy, hiện đại...
Các nghệ nhân già làm rạng danh phường đúc đồng

Các nghệ nhân già làm rạng danh phường đúc đồng

Đời nối đời, tiền nhân truyền lại cho hậu thế hơn 400 năm những giọt đồng đỏ au trong lửa rực, để rồi lớp hậu nhân không chỉ giữ được cơ nghiệp trăm năm, mà còn làm rạng danh cho xứ sở...
Chuyện tình và sự vươn lên của vợ chồng thương binh nặng thời hậu chiến

Chuyện tình và sự vươn lên của vợ chồng thương binh nặng thời hậu chiến

Chiến tranh đã lùi xa, nhưng hình ảnh đẹp của những cựu chiến binh, thương binh vẫn làm thổn thức bao người. Chuyện tình yêu, hạnh phúc của ông Phan Nhân Toàn và vợ là bà Nguyễn Thị Hồng là một minh chứng điển hình…

Tin khác

Người cao tuổi tìm lại nhịp sống khỏe

Người cao tuổi tìm lại nhịp sống khỏe
Buổi sáng cuối tuần ở Hồ Tây, Hà Nội, thường thấy hình ảnh một nhóm NCT đạp xe đạp thể thao trị giá từ vài triệu đến vài chục triệu đồng. Họ đạp xe đều đặn, vừa trò chuyện vừa rèn luyện sức khỏe. Không còn là thú chơi của giới trẻ, xe đạp thể thao đang trở thành một kênh đầu tư mới cả về sức khỏe lẫn tinh thần của nhiều NCT trong những năm gần đây...

Chùa Kim Bửu, tỉnh Đồng Tháp nơi cưu mang NCT cô đơn, trẻ em mồ côi

Chùa Kim Bửu, tỉnh Đồng Tháp nơi cưu mang NCT cô đơn, trẻ em mồ côi
Chúng tôi cùng đoàn từ thiện (gồm 80 người) do Sư cô Thích nữ Hoàn Thiện ở TP Hồ Chí Minh, đến thăm và tặng quà những NCT cô đơn và trẻ em mồ côi đang được chùa Kim Bửu, huyện Lấp Vò (cũ), tỉnh Đồng Tháp nuôi dưỡng.

Cụ ông neo đơn, bệnh tật cần sự giúp đỡ của cộng đồng

Cụ ông neo đơn, bệnh tật cần sự giúp đỡ của cộng đồng
Mặc dù đã hơn 80 tuổi lại mắc bệnh viêm phế quản mãn tính, nhưng mỗi ngày cụ Nguyễn Văn Thành đi bộ khoảng 20km để bán vé số, tối về sống một mình trong căn phòng trọ rộng vỏn vẹn 10m²...

Trường thọ là sống lâu, sống khoẻ, sống có ý nghĩa

Trường thọ là sống lâu, sống khoẻ, sống có ý nghĩa
Càng ngày con người càng sống lâu hơn, nhưng sống lâu không đồng nghĩa với sống thọ. Y học cho thấy tuổi thọ thật sự không chỉ nằm ở số năm, mà ở chất lượng từng ngày: một cơ thể khỏe mạnh, tinh thần an hòa và trí tuệ sáng suốt. Khi hiểu đúng về cách vận hành của cơ thể và học cách thuận theo tự nhiên, mỗi người hoàn toàn có thể mở ra hành trình sống thọ một cách chủ động, bền vững...

Nghề dược tuổi già: Khi kinh nghiệm trở thành liều thuốc quý

Nghề dược tuổi già: Khi kinh nghiệm trở thành liều thuốc quý
Trong con ngõ nhỏ trên đường Khuất Duy Tiến, TP Hà Nội, mỗi sáng, nhà thuốc của bà Nguyễn Thị Công, 68 tuổi, luôn là nơi người dân ghé vào không chỉ để mua thuốc, mà còn để hỏi chuyện, xin tư vấn sức khỏe như thể ghé thăm một người quen lâu năm. Tấm biển “Nhà thuốc Thành Công” đã treo hơn 10 năm qua, cũng chính là quãng thời gian bà Công bước sang một cuộc sống khác sau khi nghỉ hưu.…

Khi tuổi già “lên đời” công nghệ

Khi tuổi già “lên đời” công nghệ
Những năm gần đây, hình ảnh NCT loay hoay với chiếc điện thoại cục gạch đã dần lùi vào dĩ vãng. Trên phố phường, trong công viên hay ngay tại các phòng sinh hoạt cộng đồng, không khó để bắt gặp ông bà U60 - U80 sử dụng smartphone, loa bluetooth hay đồng hồ thông minh một cách tự tin và hứng thú...

Giữ bình yên để mùa cà phê bội thu

Giữ bình yên để mùa cà phê bội thu
Vào tháng 11 hằng năm, các tỉnh Tây Nguyên vào mùa thu hoạch cà phê cũng là lúc những kẻ xấu “hành nghề”, gây thiệt hại kinh tế và làm mất an ninh trật tự xã hội. Xuyên đêm xuyên ngày, những lực lượng chức năng bằng nhiều biện pháp đang giữ bình yên cho mùa cà phê...

Chung sức, đồng lòng cùng tỉnh Lâm Đồng khắc phục thiên tai

Chung sức, đồng lòng cùng tỉnh Lâm Đồng khắc phục thiên tai
Sau khi được Bộ Chính trị tin tưởng giao nhiệm vụ trực tiếp hỗ trợ tỉnh Lâm Đồng, khắc phục hậu quả do mưa lũ. Những ngày qua, Đảng bộ, chính quyền, nhân dân các dân tộc tỉnh Quảng Ninh với tinh thần nhanh nhất, khẩn trương nhất và trong điều kiện cao nhất, đã tích cực triển khai vận động, quyên góp hỗ trợ tiền, vật chất, nhu yếu phẩm cho nhân dân, đồng bào các dân tộc tỉnh Lâm Đồng.

Quán cơm chay 1.000 đồng ấm lòng người nghèo

Quán cơm chay 1.000 đồng ấm lòng người nghèo
Suốt hơn 7 năm qua, giữa lòng TP Cần Thơ, có một địa chỉ nhỏ bé nhưng chan chứa yêu thương - Quán cơm chay thiện nguyện 1.000 đồng, tại số 100 Trần Việt Châu, phường Cái Khế (trước đây thuộc phường An Hòa, quận Ninh Kiều)...

Xấu hổ khi nhắc đến tình dục, “vết thương vô hình” của NCT

Xấu hổ khi nhắc đến tình dục, “vết thương vô hình” của NCT
Tuổi già thường bị gán với suy giảm ham muốn và cơ thể đã quên rung động. Nhưng thực tế, “nỗi xấu hổ” khi nhắc đến tình dục mới là thứ khiến người già thật sự “già đi” chứ không phải tuổi tác. Tình dục ở NCT không phải là điều đáng xấu hổ, mà là phần tiếp nối tự nhiên của tình yêu và sự sống. Khi cơ thể yếu đi, trái tim vẫn có quyền được rung động, được chạm, được sẻ chia, yêu thương và chữa lành...

Môi giới bất động sản: Nghề “vàng” cho người cao tuổi

Môi giới bất động sản: Nghề “vàng” cho người cao tuổi
Ở tuổi 67, ông Nguyễn Văn Tùng ở Mễ Trì, TP Hà Nội vẫn đều đặn mỗi sáng mang theo điện thoại, sổ ghi chép, chiếc mũ bảo hiểm cũ và lên đường gặp khách xem nhà. Ông cho biết, ngày trước làm kĩ sư xây dựng, quen bản vẽ, giờ ra làm môi giới bất động sản thấy cũng hợp. Cũng là chuyện nhà cửa, đất đai thôi mà!...

Hội Chữ thập đỏ Quảng Ninh ghi nhận Tấm Lòng Vàng, trao thẻ BHYT cho học sinh khó khăn

Hội Chữ thập đỏ Quảng Ninh ghi nhận Tấm Lòng Vàng, trao thẻ BHYT cho học sinh khó khăn
Chiều 19/11, Hội Chữ thập đỏ tỉnh Quảng Ninh đã tổ chức hội nghị đánh giá kết quả đợt vận động ủng hộ đồng bào bị thiệt hại do bão lũ năm 2025, đồng thời phát động Chương trình “Tết Nhân Ái - Xuân Bính Ngọ 2026”; trao tặng thẻ bảo hiểm y tế cho học sinh có hoàn cảnh khó khăn trên địa bàn.

Cần quan tâm, hỗ trợ gia đình NCT có vợ, chồng và con bị bệnh tật

Cần quan tâm, hỗ trợ gia đình NCT có vợ, chồng và con bị bệnh tật
Ở tuổi 67, người vợ mù lòa bất đắc dĩ phải trở thành “chỗ dựa” cho cả chồng và con trai. Mọi chi tiêu, thuốc thang của cả nhà đều trông chờ vào số tiền trợ cấp xã hội hằng tháng...

Chung tay bảo vệ môi trường xanh, sạch, đẹp

Chung tay bảo vệ môi trường xanh, sạch, đẹp
Về xã Long Mỹ trong những ngày cuối tháng 10/2025, chúng tôi cảm nhận diện mạo nông thôn xã thêm khởi sắc. Đó chính là nhờ công lao của NCT nhằm chung tay nâng tiêu chí môi trường cho xã nông thôn mới (NTM)...

Người cao tuổi giữ màu xanh cho khu du lịch Trà Lộc

Người cao tuổi giữ màu xanh cho khu du lịch Trà Lộc
Nhiều NCT ở xã Vĩnh Định, tỉnh Quảng Trị cho biết, trải qua nhiều đời, kể cả trong các cuộc chiến tranh, người dân ở các làng xung quanh trằm Trà Lộc đã cùng nhau bảo vệ, tôn tạo và thực hiện quy ước được ban hành từ nhiều đời trước. Nên khu vực trằm Trà Lộc trở thành một hệ sinh thái rừng đa dạng, phong phú như hiện nay...
Xem thêm
Xấu hổ khi nhắc đến tình dục, “vết thương vô hình” của NCT

Xấu hổ khi nhắc đến tình dục, “vết thương vô hình” của NCT

Tuổi già thường bị gán với suy giảm ham muốn và cơ thể đã quên rung động. Nhưng thực tế, “nỗi xấu hổ” khi nhắc đến tình dục mới là thứ khiến người già thật sự “già đi” chứ không phải tuổi tác. Tình dục ở NCT không phải là điều đáng xấu hổ, mà là phần tiếp nối tự nhiên của tình yêu và sự sống. Khi cơ thể yếu đi, trái tim vẫn có quyền được rung động, được chạm, được sẻ chia, yêu thương và chữa lành...
Làm thế nào để ông bà yêu thương, chăm sóc nhau hơn?

Làm thế nào để ông bà yêu thương, chăm sóc nhau hơn?

Ở tuổi xế chiều, yêu không còn là những lời hứa nồng nàn, mà là sự hiện diện, là cái nắm tay ấm, là ánh mắt biết dừng lại để lắng nghe nhau. Giống như với sức khỏe, tình yêu tuổi già cần được chăm sóc, nuôi dưỡng sự dịu dàng của trái tim...
Tình dục - không phải để giải tỏa, mà là để kết nối

Tình dục - không phải để giải tỏa, mà là để kết nối

Tình dục không chỉ là nhu cầu sinh học, mà còn là một phần thiết yếu của sức khỏe và cảm xúc con người kể cả ở tuổi già. Khi hiểu và thực hành đúng, ở tuổi xế chiều, tình dục không chỉ để “giải tỏa”, mà để thấu hiểu, gắn bó và sống trọn vẹn cùng nhau...
Lãng mạn tuổi già: Làm thơ tặng bà, pha trà cho ông, tặng hoa cho nhau

Lãng mạn tuổi già: Làm thơ tặng bà, pha trà cho ông, tặng hoa cho nhau

Tuổi già không phải là đoạn cuối của tình yêu, mà là khoảnh khắc dịu dàng nhất, khi người ta học cách yêu bằng những điều thật nhỏ: Một tách trà, một bài thơ, một bông hoa. Ở tuổi này, lãng mạn không còn là những lời hứa, mà là hơi ấm còn lưu lại trong tay, là ánh mắt vẫn biết mỉm cười giữa những nếp nhăn....
Khó nói chuyện tuổi già

Khó nói chuyện tuổi già

LTS: “Bảy mươi vẫn thương nhau như thuở mới cưới, mà ngọn lửa yêu đương cứ lụi dần…” Chuyện nghe quen mà vẫn cứ… ngại nói! Thực ra, sinh lí tuổi già suy giảm không phải “trời bắt”, cũng không phải “hết thời” mà là quy luật tự nhiên. Tuy nhiên, nếu hiểu đúng và biết cách chăm sóc, NCT hoàn toàn có thể giữ lửa yêu thương, thậm chí còn ấm áp hơn cả thời son trẻ.
Thảnh thơi tuổi xế chiều

Thảnh thơi tuổi xế chiều

Nhắc đến tuổi già, có thể nhiều người sẽ nghĩ đến hình ảnh một người thiếu sức sống, sức khỏe tinh thần, thể chất suy giảm, cơ hội nghề nghiệp và xã hội hạn chế, cô đơn, mất phương hướng. Song, rất nhiều NCT đã đem đến cái nhìn tích cực về tuổi già. Họ sống một cuộc sống khỏe mạnh, vui vẻ, ý nghĩa và vẫn giữ vai trò tích cực trong xã hội, bởi họ đã chuẩn bị tâm thế để có một “tuổi già chủ động”.
Chùa Kim Bửu, tỉnh Đồng Tháp nơi cưu mang NCT cô đơn, trẻ em mồ côi

Chùa Kim Bửu, tỉnh Đồng Tháp nơi cưu mang NCT cô đơn, trẻ em mồ côi

Chúng tôi cùng đoàn từ thiện (gồm 80 người) do Sư cô Thích nữ Hoàn Thiện ở TP Hồ Chí Minh, đến thăm và tặng quà những NCT cô đơn và trẻ em mồ côi đang được chùa Kim Bửu, huyện Lấp Vò (cũ), tỉnh Đồng Tháp nuôi dưỡng.
Cụ ông neo đơn, bệnh tật cần sự giúp đỡ của cộng đồng

Cụ ông neo đơn, bệnh tật cần sự giúp đỡ của cộng đồng

Mặc dù đã hơn 80 tuổi lại mắc bệnh viêm phế quản mãn tính, nhưng mỗi ngày cụ Nguyễn Văn Thành đi bộ khoảng 20km để bán vé số, tối về sống một mình trong căn phòng trọ rộng vỏn vẹn 10m²...
Quán cơm chay 1.000 đồng ấm lòng người nghèo

Quán cơm chay 1.000 đồng ấm lòng người nghèo

Suốt hơn 7 năm qua, giữa lòng TP Cần Thơ, có một địa chỉ nhỏ bé nhưng chan chứa yêu thương - Quán cơm chay thiện nguyện 1.000 đồng, tại số 100 Trần Việt Châu, phường Cái Khế (trước đây thuộc phường An Hòa, quận Ninh Kiều)...
Trường thọ là sống lâu, sống khoẻ, sống có ý nghĩa

Trường thọ là sống lâu, sống khoẻ, sống có ý nghĩa

Càng ngày con người càng sống lâu hơn, nhưng sống lâu không đồng nghĩa với sống thọ. Y học cho thấy tuổi thọ thật sự không chỉ nằm ở số năm, mà ở chất lượng từng ngày: một cơ thể khỏe mạnh, tinh thần an hòa và trí tuệ sáng suốt. Khi hiểu đúng về cách vận hành của cơ thể và học cách thuận theo tự nhiên, mỗi người hoàn toàn có thể mở ra hành trình sống thọ một cách chủ động, bền vững...
Chuyện những giám sát thi công là NCT

Chuyện những giám sát thi công là NCT

7 giờ sáng, giữa khu đô thị mới phía Tây Hà Nội, ông Nguyễn Văn Tùng, 67 tuổi, ở phường Đại Mỗ đã có mặt tại công trường, tay cầm sổ ghi chép và thước laser. Dáng người nhỏ, da sạm nắng, ông Tùng vẫn bước nhanh, ánh mắt quét qua từng mảng tường, từng mối hàn. “Về hưu được 5 năm rồi, nhưng nghe mùi vôi vữa vẫn thấy thân quen lắm. Làm giám sát giờ đỡ nặng hơn, nhưng trách nhiệm thì chẳng nhẹ chút nào”, ông cười nói...
Ký ức ba lần gặp Bác trong tiếng hát NSƯT Song Thao

Ký ức ba lần gặp Bác trong tiếng hát NSƯT Song Thao

NSƯT Song Thao, người con của quê lúa Yên Thành (Nghệ An), đã có ba lần được gặp Bác Hồ và một lần cất tiếng hát về Người trong nước mắt của cả dân tộc. Hơn nửa thế kỷ trôi qua, giọng hát ấy vẫn vang vọng, như một nén hương lòng của người nghệ sĩ dành cho vị Cha già kính yêu...
Phiên bản di động