Bình thơ - Bài thơ "Ta về" của Nguyễn Bích Ngọc
Thơ người cao tuổi 21/10/2025 18:12
![]() |
| Tác giả Lê Thanh Hùng |
Lần theo cỏ rối tơ hoang lối cũ
Chợt đổ chiều nắng quái ngợp triền sông
Làn gió bấc ngang trời như ngưng tụ
Trong một nỗi buồn lưu cữu rêu phong.
Đời đã đổi, sao mà chưa thành mới
Quẩn quanh rồi vẫn túi rỗng lòng không
Cháy bỏng niềm tin, tràn đầy khơi gợi
Một ngày mai người cũng sẽ mở lòng.
Im ắng quá, mùa Thu vàng quyến rũ
Khẩn khoản chiều vin đỡ bước liêu xiêu
Mây tứ xứ, một hôm nào quần tụ
Gió bấc lao xao, rộn cả màu chiều.
Góc nắng lệch đường quen, ngày đã mỏi
Chiều chưa tàn, đêm chưa phải là đêm
Ai lặng lẽ bước một mình trơ trọi
Đưa ngày đi trên ngọn cỏ ngọt mềm.
Tiếng con bìm bịp gọi triều nước lớn
Khắc khoải chiều trên bến nước mênh mông
Lấp lóa dòng trôi, rác rều lởn vởn
Gió lộng bến sông, nghe trĩu nặng lòng...
Hôm nào em mặc áo vàng
Để cho cúc nhà anh nở
Hay là tại em mắc cỡ
Nên mùa Thu lặng lẽ sang.
Mây xám, giăng ngang lưng trời
Bất chợt bừng lên, nắng mới
Không biết, có ai mong đợi
Mà Thu đứng lại, chơi vơi.
Nắng đổ hiên thưa, ngượng ngùng
Đôi bím tóc vàng má đỏ
Bâng quơ trong chiều quẩn gió
Mắt nhìn, đằm thắm bao dung.
Tiếng gì rơi trong thinh không
Lấp láy bờ môi, nắng đậu
Lời nào như còn ẩn giấu
Treo chiều nắng trải mênh mông.
Thôi em đừng mặc áo vàng
Xóm em nhiều hoa cúc lắm
Không chừng, tiếng chim thấm đẫm
Đầy trời cúc nở mênh mang …