Những ngày giãn cách
Văn hóa - Thể thao 27/07/2021 17:30
Giữ “sạch lưới” qua ba đợt bùng phát dịch đầu tiên; vậy nhưng tới đợt thứ tư này (với cái biến chủng Ấn Độ B.1.617.2 - lây lan cực kì nhanh) thì quê tôi chính thức có tên trên “bản đồ covid”. Một; rồi mười; rồi năm mươi; một trăm…. Và gần đến con số hai trăm ca F0 chỉ sau một tuần công bố dịch! Đương nhiên là giãn cách xã hội toàn tỉnh; là hệ thống các ban ngành, cơ quan chức năng lập tức đồng loạt ra quân chống dịch. Cứu chữa người bệnh. Xét nghiệm người trong khu cách li. Truy vết, phong tỏa, cách li và hướng dẫn cách li người có nguy cơ mắc bệnh. Lập chốt chặn trên các tuyến đường xung yếu. Truyền thông trấn an người dân không hoang mang, hướng dẫn chấp hành các quy định của thời kì giãn cách v.v….
Đêm đầu tiên thực hiện giãn cách, mới 10 giờ đêm phố xá đã im phắc vắng hoe. Thành phố “đi ngủ” sớm như trong thời chiến có lệnh giới nghiêm. Thi thoảng vút trên đường là những chiếc xe cứu thương đưa người vào viện hoặc đưa các F1 đến khu cách li. Dễ hiểu thôi, danh sách truy vết chắc chắn đang trong giai đoạn ngày càng dài ra khi dịch vẫn chưa đạt đỉnh! Nhà tôi nằm đối diện với ngôi trường Trung học cơ sở đang được mượn tạm làm khu cách li. Xe ra vào thường xuyên. Đêm đầu chính thức hoạt động, để ý chỉ 3 phòng học cửa sổ có sáng đèn; nhưng tới đêm thứ 5 thì nguyên cả mấy dãy phòng đều sáng trưng đèn đuốc! Khu cách li đèn sáng, ngược với khu quảng trường kề bên, nhà nhà cửa đóng then cài im ỉm, tối um.
Vừa có lệnh thông báo chợ lớn trung tâm dừng họp do có F0 là tiểu thương. Nơi tôi ở, chợ khu vực chưa cấm họp nhưng ra chợ thấy người mua kẻ bán lèo tèo, quân số mười phần giảm bảy còn ba, ai cũng mặt mày che phủ tựa… Ninja, kín mít! Hàng ít, đội lên tới vài giá cũng chẳng dám đứng trả treo lâu, chỉ mong kết thúc giao dịch mau mau để rời chợ cho nhanh.
Nhớ ngày mới có tin phát dịch, các gian hàng nhu yếu phẩm bị người mua đè lớp trong lớp ngoài. Tâm lí “trữ hàng chống dịch” vẫn chi phối một bộ phận không nhỏ người dân. Cũng phải cảm thông một phần: Ngoài chuyện sợ hết hàng thì không ít người lo mua trữ đồ do quá sợ cảnh phải ra đường, vào chợ khi vùng mình đang có dịch! Sợ ra ngoài.
Người đi dặm lúa, nhổ cỏ ngoài đồng cũng khẩu trang bao kín mũi miệng. Bước chân vào bưu điện, cô nhân viên ngoài khẩu trang vải còn đeo thêm… tấm kính bảo hộ to đùng che kín mặt. Giấy tờ giao dịch với khách hàng cô chỉ cầm nhón góc; và sau khi đặt xuống bàn lập tức rửa tay bằng chai dung dịch sát khuẩn kề bên! Khách hàng tự giác đứng xa ngồi xa…
Bạn tôi gọi qua zalo: Khu tôi bị phong tỏa rồi. Trời, phong tỏa lúc nào? Vì sao phong tỏa?? Mới lúc chiều. Tôi đi làm về, đang hậm hụi dắt xe vô nhà thì nghe loa phường thông báo. Ai ở yên nhà nấy. Dân quân đang dựng rào cản, chăng dây. Nghe nói phát hiện F0 đầu hẻm…. Giọng bạn như muốn khóc!
Rõ rồi. Gay go chưa? Mới bị giãn cách còn mệt đủ chuyện thì khi bị phong tỏa cái mệt ấy phải… nhân tư! Ngoài nỗi lo nơm nớp thường trực đã đến ngay bên còn thêm trăm thứ bà rằn gây đảo lộn cuộc sống thường nhật: Không đi học, đi làm hay đi chợ được (bạn tôi ngày làm cơ quan, tối đi ôn ở Trung tâm Anh ngữ chuẩn bị thi lấy bằng cử nhân tiếng Anh cuối khóa). Đi học đi làm thôi đành bỏ, hết dịch tính sau; riêng khoản chợ búa thì đúng gay go: Đồ mua trữ tủ lạnh bình thường chỉ đủ ăn vài ba bữa. Nhà gần chợ bước qua là tới, đâu ai mua đồ tươi sống trữ lâu làm gì? Phong tỏa kéo dài ít nhất phải hai tới ba tuần, không đi chợ được biết lấy gì ăn?? “Kệ đi, “ông chính quyền” đã lệnh phong tỏa thì nguồn sống của Nhân dân ổng phải có trách nhiệm lo…”. – nói cứng cho bạn yên tâm nhưng thực sự tôi cũng rất lo.
Hai ngày sau gọi điện lại hỏi thăm tình hình, bạn hồ hởi báo tin: Mới nhận được tiếp tế. Của ai? Của các Đoàn thiện nguyện. Bao gạo hai mươi cân, mì gói, rau củ kèm thêm một số nhu yếu phẩm. Sống rồi, hoan hô! Tốt quá; tôi nhẹ gánh thở phào. Mừng cho gia đình bạn, mừng cho những bà con bị kẹt trong khu phong tỏa. Chợt thấy buồn khi nhớ tới câu chuyện được nghe về thái độ kì thị xa lánh – thậm chí thù hằn – của một bộ phận cộng đồng đối với những người lỡ mắc hoặc có liên quan với các bệnh nhân covid…
Những ngày này, “cố thủ” trong nhà đương nhiên là yên tâm nhất. Chỉ tội cho mấy đứa nhỏ hiếu động: Nghỉ hè, đáng lí được thả sức rong chơi. Giờ bị “nhốt” lâu chắc là rất bứt rứt, cuồng chân. Biết làm sao được; chúng cũng phải bắt đầu bài học đối mặt, thích nghi với những bất trắc tất yếu của cuộc đời như dịch bệnh, thiên tai. Không ra ngoài được thì ráng tìm niềm vui trong bốn bức tường như đọc sách, chơi cờ, xem phim….
Ăn uống đương nhiên cũng kham khổ hơn lúc bình yên. Tôi và vợ đã thống nhất: Dè sẻn số thực phẩm có sẵn trong nhà để hạn chế việc phải ra đường loay hoay chợ búa do hết thức ăn. Giãn cách, không làm gì nặng nhọc thì ăn uống tiết kiệm chút cũng không sao. Điều tôi ưng bụng nhất là có thời gian nghỉ ngơi, tranh thủ làm những điều mình thích. Yên tĩnh và rảnh rỗi, trạng thái đó hình như đã lâu, rất lâu tôi chưa được hưởng. Cuộc đời luôn mang tính hai mặt: Cái mất nào cũng tiềm ẩn bên trong những cái được nếu thiện chí và nhiệt tâm khám phá. Giãn cách rồi sẽ phải chấm dứt; dịch giã rồi cũng sẽ qua đi, trả lại cho con người cuộc sống bình yên. Vậy nhưng, ngay lúc này, sao không thử tận dụng thời cơ cho một khoảng lặng bình yên giữa mùa giãn cách!.