Sóc Trăng: Cho cán bộ huyện mượn đất thật khó đòi
Pháp luật - Bạn đọc 19/06/2019 16:15
Cho mượn đất vì chỗ thân tình
Năm 1989, ông Khương sang gặp vợ chồng bà Én đặt vấn đề lấy lại đất cho con làm nhà, thì vợ chồng bà Én không chịu trả, với lí do ông Khương đã bán cho vợ chồng bà vào năm 1981 với giá 1 triệu đồng. Bà Én không có cơ sở chứng minh việc mua bán, nên ông Khương khiếu nại đến chính quyền. Năm 2003, UBND huyện Long Phú ban hành các quyết định: số 78, số 378, số 2238 với nội dung: thừa nhận phần đất mà bà Én đang ở là của ông Khương, buộc bà Én phải dỡ nhà, trả lại đất cho ông Khương.
Thế nhưng, bà Én “khiếu nại ngược” lên UBND tỉnh. Ngày 7/3/2005, Chủ tịch UBND tỉnh Sóc Trăng ban hành Quyết định số 31/QĐ.GQKT với nội dung: Hủy các quyết định: số 78, số 378, số 2.238 của UBND huyện Long Phú, công nhận phần đất mà ông Khương đòi lại là của bà Én (!?).
Trong quyết định này, UBND tỉnh Sóc Trăng cho rằng: Theo hồ sơ lưu trữ tại Sở Tài nguyên và Môi trường, thì phần đất của ông Khương không nằm tại nơi đang tranh chấp với bà Én và chưa thể khẳng định nó nằm tại vị trí nào!? Thậm chí, UBND tỉnh còn cho rằng, ông Khương đang chiếm đất trái phép của Nhà nước. Thế là, từ chỗ làm ơn, ông Khương không chỉ bị mất đất, mà còn bị quy là chiếm đất của Nhà nước!? Hài hước hơn, phần đất ấy lại đang do bà Én chiếm giữ và được cấp Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất (sổ đỏ).
Các nhân chứng ở địa phương như các ông: Đỗ Văn Ba, Nguyễn Văn Quới, Tiêu Hồng Vinh, Lâm Kên, Lâm Khách… đều khẳng định, phần đất mà bà Én đang sử dụng là đất của ông Khương cho vợ chồng bà Én mượn, chứ không hề có chuyện mua bán. Ngay cha ruột bà Én là ông Chương cũng thừa nhận điều đó và ông Chương từng cho biết: “rất khổ tâm khi con gái và con rể lại làm như vậy”. Gia đình ông Khương còn lưu giữ đầy đủ giấy tờ chứng minh phần đất đó là của gia đình ông.
Vụ kiện hơn một phần tư thế kỷ
Sau nhiều năm “kiên quyết bảo vệ” bà Én, ngày 20/2/2009, UBND tỉnh Sóc Trăng ban hành Quyết định số 10/QĐKN-CTUBND với nội dung: “Thu hồi Quyết định số 31/QĐ.GQKT ngày 7/3/2005 của UBND tỉnh Sóc Trăng; công nhận Quyết định số 378/QĐ.HC ngày 8/4/2003 của UBND huyện Long Phú, về việc giải quyết tranh chấp thổ cư giữa ông Trần Văn Khương với bà Trần Thị Én”. Tuy nhiên, với Quyết định số 10/QĐKH-CTUBND, ông Khương không đồng ý một phần, vì Quyết định số 378/QĐ.HC của UBND huyện Long Phú trước đó, đã cố tình “bớt xén” một phần đất của ông cho bà Én mượn.
Cụ thể, Quyết định của UBND huyện Long Phú cho rằng: “Diện tích đất ông Khương cho bà Én mượn, phía trước giáp lộ có chiều ngang 4,78m, chiều dài 14,5m tính từ tim lộ trở vào; còn phần phía sau ngang 5m, dài 10m là của bà Én mua của bà Mã Thị Bê (cùng ấp 5 thị trấn Long Phú) ngày 3/3/1992 và được UBND thị trấn Long Phú xác nhận ngày 4/5/1996”.
Theo ông Khương, quyết định của tỉnh đã làm ông mất toàn bộ 50m2 phần đất phía sau, một phần do chính quyền tính đất của ông bắt đầu từ giữa đường đi về xã Lịch Hội Thượng, một phần cho rằng đất bà Én mua của bà Bê; trong khi ông Khương còn đủ giấy tờ chứng minh toàn bộ diện tích đất là của gia đình ông.
Địa phương cho rằng, bà Én mua đất của bà Bê, làm giấy mua bán năm 1992 và được chính quyền xác nhận năm 1996, nhưng từ năm 1989 ông Khương đã khiếu nại ra chính quyền, yêu cầu bà Én trả lại đất cho ông và sau 4 năm mới xác nhận! Hơn nữa, thời điểm nói trên Luật Đất đai năm 1988 còn hiệu lực, việc mua bán đất đai bị cấm. Như vậy, việc xác nhận của địa phương cho bà Én mua đất bà Bê ngay trên phần đất ông Khương đang đòi lại, là hoàn toàn vô lí. Chính ông Trần Văn Chương, cha ruột bà Én, cũng thừa nhận phần đất đó ông đã trực tiếp gặp ông Khương để mượn cho vợ chồng bà Én ở tạm.
Ông Khương bức xúc: “Chính quyền cho rằng bà Mã Thị Bê bán đất cho bà Én, nhưng không thể chứng minh đất của bà Bê chỗ nào. Trong khi đó, phía sau nhà tôi có một khu đất công, hiện các con của bà Bê đang chiếm dụng, xây nhà ở. Họ đã cho xây hàng rào kiên cố bao quanh phía sau đất của tôi, bít đường thoát nước công cộng. Tôi đã phản ánh, nhưng chính quyền không giải quyết. Điều đáng lo, trong số người này có ông Tiêu Thái Quốc, Phó ban Nhân dân ấp 5, thị trấn Long Phú”.
Nhiều lần trao đổi với chúng tôi, chính quyền địa phương cho rằng, diện tích đất 50m2 đó của bà Én đã được cấp sổ đỏ, nhưng khi chúng tôi đề nghị được cung cấp hồ sơ chứng minh, thì bị từ chối… Hơn nữa, việc cấp sổ đỏ cho bà Én sử dụng 50m2 đất đó nằm trọn trong phần đất ông Khương đang khiếu nại đòi lại từ năm 1989. Hiện ông Khương vẫn tiếp tục khiếu nại, yêu cầu trả lại phần đất 50m2 phía sau nhà ông, mà chính quyền cho rằng là đất của bà Én. Còn chính quyền địa phương và cơ quan chức năng liên tục gây sức ép với ông Khương, như mời ông làm việc nhiều lần, yêu cầu ông cung cấp hồ sơ chứng minh đất, mặc dù ông Khương đã cung cấp đầy đủ từ trước.
Ông Nguyễn Thanh Lâm, cán bộ Ban Tiếp công dân tỉnh Sóc Trăng cho biết: “Mặc dù UBND tỉnh Sóc Trăng đã ban hành quyết định giải quyết khiếu nại của bà Én và có kết luận, tỉnh đã giải quyết vụ việc đúng quy định và phù hợp với tình hình thực tế của địa phương trong giải quyết tranh chấp đất đai; đề nghị bà Trần Thị Én chấp hành và chấm dứt khiếu nại, nhưng bà Én không chấp hành”.
Ngày 15/12/2016, ông Lê Văn Hiểu, Phó Chủ tịch UBND tỉnh Sóc Trăng, cùng lãnh đạo các sở, ngành chuyên môn đã có buổi tiếp bà Trần Thị Én, nghe bà trình bày các nội dung liên quan đến khiếu nại. Tuy nhiên, các cán bộ khẳng định, nội dung bà Én trình bày hầu hết đều đã được gỉai quyết theo thẩm quyền và trình tự thủ tục.
Ông Trần Văn Khương cho biết thêm: Vừa qua, Thanh tra tỉnh Sóc Trăng đã mời gia đình ông lên làm việc về vụ khiếu nại của ông, nhưng kết quả không có biên bản, cũng không có hướng giải quyết như thế nào, dù cán bộ tiếp gia đình ông thừa nhận, bà Mã Thị Bê không có đất như bà Én trình bày. Số phận 50m2 đất hiện chưa biết như thế nào?
Vậy là, sau gần 30 năm “cõng” đơn đi khiếu nại, đòi lại phần đất mà mình cho mượn, chẳng những không được nhận lại đất, gia đình ông Khương còn rơi vào trạng thái mất phương hướng. Cầm những văn bản tréo ngoe này, ông Khương lắc đầu ngao ngán: “Thật tình tôi không biết khiếu nại ở cấp nào bây giờ. Chuyện rành rành ra đó, ai cũng biết, nhưng không hiểu sao người ta khó giải quyết cho tôi đến vậy? Tôi năm nay đã 82 tuổi rồi, lại thêm bệnh tật, sức khỏe ngày càng yếu đi, không biết với cách giải quyết chồng chéo, đùn đẩy như kiểu này, tôi có còn sống để tận mắt thấy công bằng của luật pháp?”.
Thiết nghĩ, vụ cho cán bộ mượn đất đã có chứng lí rõ ràng từ phía ông Khương, đề nghị các cơ quan chức năng tỉnh Sóc Trăng làm sáng tỏ vấn đề, để có căn cứ trả lại phần đất 50m2 nói trên cho ông Khương, với tư cách là chủ sở hữu.