Chuyện tình không biên giới
Tin tức 02/01/2019 10:48
Bọn người xấu như con rắn xanh, luồn lách hết làng này đến làng khác, kích động người Jrai, Bahnar rời bỏ ruộng vườn, vượt suối, băng rừng sang Vương quốc Campuchia để được máy bay đưa đến đất nước của "Nữ thần Tự do" có nhiều đô la nhưng chẳng phải làm gì(!). Nhẹ dạ, cả tin, Rơ Chăm Tih cùng một số người Jrai lén qua đường biên giới (tiểu ngạch) vượt dòng suối Ia Drăng để đi tìm "thiên đường". Sung sướng, giàu sang chưa lộ diện, chỉ thấy cái cực, cái khổ cứ bám thắt lưng mọi người, đói, khát hành hạ, chốn trần ai, trời cao có thấu. Đoàn người già, người trẻ lầm lũi vượt suối đúng lúc mưa giăng, lũ quét. Năm người già và trẻ em đã bị lũ cuốn trôi. Tih cũng bị trật chân trong khi giành giật cuộc sống với tử thần nên không thể lết chân được. Đoàn người cùng đi do lo sợ bị bộ đội biên phòng truy bắt nên đã bỏ rơi Tih trong rừng sâu. Rất may, H’Lim đi vào rừng tìm lá thuốc về chữa bệnh cho Mí(*) nên đã dìu Tih về nhà mình chăm sóc. Mỗi lần bóp thuốc cho Tih, H’Lim lại được tận mắt chiêm ngưỡng thân hình lực lưỡng như cây gỗ hương và nước da bánh mật của Tih. Tim H’Lim đập liên hồi như muốn vỡ tung khỏi lồng ngực mới nhú như quả cây mì(*). Đôi má H’Lim ửng hồng như hoa dưa gang. Bờ môi H’Lim thắm đỏ hệt bông hoa Pơ Lang. Chiếc xà rông của H’Lim thi thoảng để lộ ra cặp đùi trắng tựa bột củ mì. Dáng H’Lim đi lả lướt như chim phí bay lượn. Đôi mắt H’Lim long lanh tựa sao mai. Tóc H’Lim mềm mượt như sợi mây rừng. Bước chân của thần tình ái đã ghé qua nhà H’Lim. Từ đó, Tih và H’Lim quyến luyến nhau như đôi sóc trong rừng. Do giỏi chữa bệnh bằng lá rừng, vì vậy chỉ một lần ông trăng tròn dưới bàn tay khéo léo của H’Lim, Tih đã đi lại bình thường. Chính trong thời gian Tih nằm chữa bệnh tại nhà H’Lim, H’Lim đã tỉ tê giải thích cho Tih những điều hay, lẽ phải. H’Lim tâm sự:
- Tih ạ, mấy mùa rẫy trước, đã có lần H’Lim tới trại tập trung của người Jrai, Bahnar ở ngay trên quê hương H’Lim. Họ dùng cây rừng làm hàng rào bao quanh và nhốt người Việt Nam vượt biên như nhốt con thú trong chuồng. Ăn không đủ no, nước không đủ uống, bẩn như con trâu, con bò, đau không có thuốc điều trị. Lúc chết cũng bị người quê mình đưa lên dàn hỏa thiêu rồi cho tro vào một chiếc lọ và gửi về quê với ông bà tổ tiên ở thế giới bên kia. Sống cảnh cá chậu, chim lồng khổ lắm. Thôi Tih đừng đi nữa H’Lim không chịu đâu.
Minh họa Trần Nhương |
Nghe lời khuyên răn của H’Lim, Tih nhận ra bộ mặt thật của bọn người xấu, đây là những kẻ hươu, vượn, “trăm voi không được bát nước xáo”. Lúc khỏi bệnh, Tih đã tìm đường trở về quê mẹ trong con mắt bịn rịn của H’Lim. Từ đó tuần nào, Tih không đạp thung lũng đến làng Móp, bụng H’Lim buồn như người ốm, cơm ăn không ngon, miệng không muốn cười. Thế rồi, một ngày nọ khi ông mặt trời còn khuất dưới rặng núi Chư Ty, H’Lim rút chiếc còng trên cổ tay tròn lẳn nhờ ông mối đến trao tận tay Tih. Tih mừng hơn nhặt được trầm, trắng đêm thao thức, mơ màng hình bóng H’Lim. Theo lời hẹn của H’Lim, sáng hôm sau lúc ông mặt trời chưa thức giấc, Tih đã băng qua rừng cao su bạt ngàn đến làng Tà Móp trao còng cho H’Lim dưới sự chứng giám của ông mối. Rồi tin trên cũng lọt đến tai Ma(**), Mí H’Lim. Ma, Mí H’Lim như ngồi trên đống lửa. Ma H’Lim dằn giọng:
- Bếp nhà mình có chiêng, có chóe treo quanh nhà sàn không hết, trâu, bò đứng đầy chuồng; thóc chất đầy kho cớ sao lại cho mày bắt thằng Tih nhà nghèo phải ăn củ mài, củ mì trong những ngày giáp hạt. H’Lim ơi? Cái đầu của mày nghĩ khác cái đầu của Ma, Mí mày rồi. Chỉ bao giờ dòng sông Mê Kông hết nước, Ma, Mí mới cho H’Lim "bắt" thằng Tih làm chồng.
Mí H’Lim tiếp lời Ma:
- Cái bụng mày tối như bóng đêm, không phân biệt được trắng, đen rồi. Con trai Khơ Me nhiều như cây rừng sao mày không "bắt". Mày nghe lời Ma, Mí thì cái bụng no từ mùa khô đến mùa mưa. Ma, Mí sẽ sắm cho mày nhiều chiếc áo thổ cẩm và bộ xà rông đẹp tựa lông con công.
Nghe Ma, Mí can ngăn, H’Lim chỉ biết khóc, nước mắt ướt đầm chiếc áo thổ cẩm. Nhiều tuần trăng sau, H’Lim nằm bất động như cái cây đang khô héo dưới cái nắng như đổ lửa của mùa khô. Ma, Mí lo H’Lim bị "Yàng bắt" nên mời thầy mo đến đuổi con ma đi. Thầy mo ăn cả hàng chục con gà, uống chục chóe rượu cần, quỳ mòn đầu gối, cúng khan cả cổ mà bệnh của H’Lim cũng không thuyên giảm. Bỗng một đêm, đang nằm mê man trên sàn nhà, H’Lim nghe thấy tiếng gọi khe khẽ dưới bếp nhà sàn:
- H’Lim ơi?, Ma Mí H’Lim không cho chúng mình đổi còng rồi, bây giờ H’Lim nghe lời Tih cùng Tih trốn sang làng Ia Hom thì mới có cơ may nấu chung một bếp, ngủ chung một sàn nhà.
H’Lim bừng tỉnh, bước chân rón rén như con mèo lách qua liếp nhà sàn và ngồi trên lưng Tih cõng sang nhà sàn của Tih ở làng Ia Hom.
Được tin trên, ông Rơ Chăm Thép, Chủ tịch Hội Người cao tuổi xã Ia Nhon đến tận "bếp" của Tih để xem xét sự việc. Nghe lại câu chuyện tình gắn bó như răng với môi giữa Tih và H’Lim, ông Thép cảm động rơi nước mắt. Thấy vậy, Tih năn nỉ:
- Anh Thép ơi? Anh đưa đường, chỉ lối cho bọn em thành vợ, thành chồng, được ngủ chung một mái nhà sàn, được đắp chung một chiếc chăn thổ cẩm chứ bụng em đang rối lên như mạng nhện gặp gió.
Ông Thép giảng giải ngay:
- Tih à, ở xã mình có hàng chục cặp vợ, chồng kết hôn với người Campuchia tuy đúng "luật làng" nhưng sai luật nước. Cán bộ xã đang cùng với cán bộ ngành Tư pháp làm sáng tỏ việc làm sai trái này và tìm cách tháo gỡ. Theo Luật Hôn nhân và Gia đình ở nước ta, H’Lim muốn "bắt" Tih làm chồng phải lên Sở Tư pháp và UBND tỉnh làm thủ tục kết hôn với người nước ngoài.
Mấy hôm nay bụng chàng Tih vui như ngày hội mừng lúa mới. Tih làm đúng như lời ông Thép căn dặn và lễ cưới diễn ra ngay tại làng Ia Hom, nơi Tih làm lễ thổi tai. Dân làng tất bật với đám cưới của Tih - H’Lim nhưng ai nấy đều vui như ngày lễ đâm trâu mừng chiến thắng. Người làm thịt heo (lợn), kẻ mổ thịt bò, người nướng cơm lam. Điệu múa áp-xa-ra uốn lượn bên vòng xoang. Trong men rượu cần vàng như mật ong rừng, dân làng Ia Hom đã chia niềm vui, nhân hạnh phúc mối tình không biên giới. Ông Thép còn xin cho vợ chồng Tih-H’Lim được làm công nhân cao su ở Binh đoàn 15. Thế là từ nay, vợ chồng Tih - H’Lim được ngủ một giường, sáng sớm cùng ra rừng cao su, buổi chiều về tắm chung một giọt nước, niềm vui lúc nào cũng hiện lên trên bờ môi. Cuộc sống gia đình từ lúc ông mặt trời mọc cho tới khi ông mặt trời đi ngủ đều rộn rã tiếng cười, nó bền chặt, vững chãi như như cây Kơ Nia đứng giữa làng trước gió lốc, mưa sa.
Dân làng Ia Hom nghe lời ông Thép, thấy "thiên đường đen" qua cuộc vượt biên của Tih và lũ làng nên không nghe theo miệng kẻ xấu nữa, lo xây dựng cuộc sống ngay tại quê nhà.
Rừng cao su xanh ngắt xa ngút tầm mắt. Ánh nắng lung linh dát bạc trên dòng suối Ia Krel. Dưới tán rừng cao su, vợ chồng Tih - H’Lim cần mẫn như con ong thợ đang chắt chiu từng giọt "vàng trắng" làm giàu cho Tổ quốc và xây đắp ngôi nhà hạnh phúc cho chính bản thân mình.
Truyện ngắn của Văn Thư