13:32 | 30/11/2018 In bài biết
Đọc báo tin tức 24h cập nhật đầy đủ và mới nhất trên Báo Ngày mới Onlinenhanh nhất, mới nhất 24h
Lão Mùi cố mở đôi mắt để nhìn, nhưng con người ấy đã vụt biến đi, để lại cho lão một liên tưởng hão huyền. Không thể như thế được, không thể đấy lại là người con gái cách đây hơn 40 năm thề non hẹn biển với mình. Cái nắng chói chang gần trưa của một ngày chớm vào hạ, cứ bắt đôi mắt của lão phải chớp chớp, nheo lại, muốn mở to, thật to ra để nhìn, nhìn cho thật rõ, nhưng cái tuổi già không làm sao cưỡng lại được. Một tiếng thở dài hắt ra từ trong cổ họng khô đắng mà suốt từ sáng đến giờ lão chưa uống một ngụm nước nào, chỉ rít có mấy điếu thuốc lào. Ánh nắng dọi vào khuôn mặt lão, làm cho khuôn mặt đã hốc hác, khắc khổ, lại hốc hác, gồ ghề thêm. Đôi gò má cao nhô ra bao nhiêu thì đôi mắt của lão lõm xuống bấy nhiêu. Hôm nay phiên chợ huyện cuối năm, người đông như nêm cối. Ngồi bên đống thớt nghiến, lão Mùi từ từ nhắm mắt lại để cố quên đi hình ảnh ban nãy của một người đàn bà quý phái bước lên chiếc xe ô tô sang trọng, bóng loáng bốn chỗ ngồi. Trước mặt lão, xung quanh lão buổi chợ vẫn họp ồn ào như đàn ong vỡ tổ, mà nào lão có hay.
- Ông ơi! Trưa rồi, dọn hàng về thôi.
Tiếng khàn khàn của một người đàn bà lọt vào tai lão, làm lão tỉnh lại không còn hồi tưởng về hình ảnh đã ăn sâu vào tâm trí lão từ ngày xa xôi ấy nữa.
Ăn cơm trưa xong, lão Mùi quen thói nằm khểnh xuống chiếc phản cũ kĩ, đặc quánh mùi mồ hôi dầu của lão, kê cạnh cửa sổ gian bên trái. Tay lão phe phẩy cái quạt cọ còn thơm mùi lá. Mặc dù ở quê lão đã có điện, nhưng đối với lão cái quạt cọ nó có hồn hơn. Phe phẩy cái quạt, cái gió của tự nhiên nhè nhẹ, mơn man trên người làm cho tâm hồn lão sảng khoái ngủ lúc nào không biết. Một tay lão vắt lên trán, chân bắt chữ ngũ, đôi mắt nhắm nghiền, nếu nhìn từ ngoài cửa vào, hình hài lão nằm như một pho tượng gỗ, khắc hoạ theo hình thể một người nhịn ăn lâu ngày.
Hình ảnh người phụ nữ quý phái, bước từ trong xe ô tô ra đi vào chợ, rồi lại bước lên xe diễn ra cách lão chừng ba chục mét, ngay trên đường phố huyện, cứ hiện ra trong đầu lão. Chẳng lẽ đấy là cái cô Chợ ngày xưa? Không thể thế được, nhưng nếu cô ấy có được thế lẽ nào lão không mừng cho cô ta và tủi phận cho mình. Cái cô mà có tóc đen láy, dài đến quá thắt lưng, mỗi khi cười, trên khuôn mặt trái xoan lại hiện lên hai lúm đồng tiền xinh xắn, rất duyên. Đôi môi hài hoà với sống mũi hơi cao, đôi mắt sáng, thông minh và dễ để đọng lại trong trái tim bất kì người đàn ông nào khi tiếp xúc với cô. Trong lớp, mỗi lần cậu học sinh Mùi ngồi bàn sau được chiêm ngưỡng cái gáy để lộ của nàng trắng nõn nà, lòng cậu lại ngất ngây như ăn phải bùa mê thuốc lú, như điên, như dại. Năm học qua nhanh, hôm bế giảng, cả lớp tổ chức buổi liên hoan ngọt, đưa hấu, kẹo và chuối. Sợ như ngày mai mất nàng, hôm đó cậu học trò Mùi ranh mãnh đánh liều viết vào một tờ giấy, đặt vào quyển lưu bút mà cậu cố chọn mua ở phố huyện để tặng nàng.
Đêm ấy, bên bờ hồ nằm sau làng, chàng thấp thỏm chờ đợi, chẳng hiểu chờ gì, nhưng dù vô vọng chàng vẫn cứ đến và cứ chờ. Cái nắng buổi chiều oi ả đã vợi dần, gió đã thổi lên những luồng hơi mát tỉnh người, hàng tre bên bờ hồ rung lên kẽo kẹt, kẽo kẹt. Dưới hồ có tiếng cá đớp tóp tép, mặt trăng bắt đầu nhô lên qua dãy núi Tam Đảo. Chờ mãi không thấy nàng đến, trăng đã lên quá đỉnh đầu, gần mười giờ đêm rồi, có tiếng chó sủa từ đầu xóm Chùa vọng lại nghe não lòng, chàng đang định đứng dậy ra về. Chàng liệng hòn sỏi ở trong tay xuống mặt hồ, tiếng rơi nghe “bõm” một cái thật gọn lỏn, chìm vào không gian yên ắng. Chàng vừa quay lưng, bước đi thì bỗng phía sau cất lên một giọng con gái trong trẻo:
- Ấy đến lâu chưa?
Chàng đứng ngây ra như Từ Hải chết đứng. Trước mặt chàng là Chợ học cùng lớp, ngồi cách một bàn phía trước bằng da, bằng thịt hẳn hoi. Chàng đứng ngây người ra, miệng chưa thoát ra được lời nào, đến khi tóc sau lưng nàng bị gió lùa chạm nhẹ vào tay chàng, chàng mới rụt tay lại. Không thể vội vàng hưởng những hương vị thơm từ mùi bồ kết của tóc nàng vừa gội toả ra. Đừng vội chạm vào nàng, dù chỉ chút ít, sợ nó tan đi, bay lên không trung như một cánh tiên giáng trần. Chàng tự nhủ: “Hãy bình tĩnh ngốc ạ”. Đầu óc chàng đã trở lại bình tĩnh, minh mẫn:
- Mình chờ đã lâu, tưởng ấy không đến.
- Tớ muốn đến sớm, nhưng sợ mọi người nhìn thấy…
Sau mấy lời hỏi han, sự dè dặt trong chàng tan biến, họ cùng ngồi xuống vệ hồ. Câu chuyện của hai đứa lần đầu chẳng có đầu có cuối, nhưng sao nó có thể kéo dài như không muốn ngừng. Họ vẫn ngồi bên nhau, hai bóng in lên mặt hồ lung linh. Đêm trăng sáng, tĩnh mịch. Phía trời xa thỉnh thoảng có ngôi sao đổi ngôi vụt sáng lao đi xé toạc bầu trời, rồi vụt tắt. Trăng đã lên cao, đêm về khuya, đèn nhà ai bên hồ đã tắt, mặt hồ chỉ còn tiếng cá quẫy và gió lay khẽ, kẽo kẹt cành tre. Nàng bảo chàng đứng dậy ra về. Chàng muốn ngồi ở đây mãi mãi với đêm hè mênh mông vô tận. Nghe lời nàng chàng đứng lên ngoan ngoãn “phải làm gì đây?”, ít phút giây nữa thôi là chia tay nàng, mất nàng suốt ba tháng hè, chàng sợ lắm. Như một sự thúc bách bất khả kháng, chàng đưa tay ra nắm lấy tay nàng, tưởng nàng sẽ phản ứng. Nhưng không, nàng vẫn để nguyên cho chàng nắm lấy tay và hình như lúc đó chàng thấy tay nàng ấm lên và run run. Hai đứa cứ đi như vậy, im lặng, sóng đôi, về đến tận ngã tư phố huyện. Dùng dằng chẳng muốn chia tay, chàng vẫn đi tiếp đến tận cổng nhà nàng. Giờ phút chia tay không thể nào trì hoãn. Ngay dưới gốc bưởi, hương hoa bưởi muộn vẫn còn vương đâu đây thơm thoảng. Chàng hỏi nàng gấp gáp trong hơi thở:
Minh họa Trần Nhương |
Truyện ngắn của Minh Nguyệt
TẠP CHÍ NGÀY MỚI ONLINE
Hội Người cao tuổi Việt Nam
Tổng biên tập: Lê Quang
Giấy phép hoạt động báo chí số 47/GP-BTTTT do Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 5/2/2020.
Liên hệ: Tòa soạn
Đường dẫn bài viết: https://ngaymoionline.com.vn/lao-mui-12657.html