11:07 | 09/11/2018 In bài biết
Cái tin chị đi tu làm ai cũng ngỡ ngàng. Bọn thanh niên trong khu phố tiếc hùi hụi vì từ nay không còn ai để theo đuổi, trêu ghẹo. Người già, nhất là những người chuộng trang phục áo dài, áo bà ba lấy làm buồn lắm, bởi chị là một cô thợ may may đồ kiểu xưa rất đẹp. Trong khi đó, một số người xấu mồm lại cho rằng chị lừa tình, lừa tiền bọn đàn ông trong khu phố nên đã trốn đi xa. Duy chỉ có mình tôi hiểu về bản thân chị rất rõ. Chị đi tu là để giải thoát cho bản thân mình.
Trước đây, khu phố tôi rất im ắng, tẻ nhạt đến phát chán. Nhưng từ khi chị dọn về đây sinh sống, thuê một căn nhà nhỏ để mở tiệm may đồ, thì cuộc sống của khu phố trở nên náo nhiệt hơn. Chị đẹp người, khéo tay, lại có duyên ăn nói nên được lòng mọi người. Chị tuy còn trẻ nhưng lại không thích phát triển nghề nghiệp của mình theo trào lưu hiện đại, mà muốn tìm về cội nguồn bằng những kiểu trang phục thuở xưa. Đây là sở thích của những ông bà lão khó tính trong cách ăn mặc ở khu phố này nên họ tìm đến chị rất đông và chị đã làm cho họ ưng bụng bằng những bộ quần áo sắc sảo, tỉ mỉ, mang đậm bản sắc văn hóa. Bọn thanh niên trong khu phố trở nên ngoan lạ thường, không còn bỏ đi chơi đêm hay kiếm chuyện sinh sự nữa. Bọn chúng hay tìm đến chị để may đồ, nhưng ý đồ chính là nhắm vào chị. Rất nhiều người ra sức theo đuổi, cưa cẩm để chiếm lấy trái tim chị. Có kẻ còn nắm lấy tay chị định dùng cách “áp chế” nhưng kết quả họ chỉ nhận được sự thất bại thảm hại vì chị chẳng bao giờ quan tâm.
Tôi cũng là những kẻ “phàm phu tục tử” trong số đó. Thú thật, với vẻ đẹp dịu dàng như chị thì chàng trai nào mà không loạn nhịp con tim. Nhưng tôi khác ở họ là biết điểm dừng và luôn lắng nghe người khác đóng góp ý kiến. Tôi nhận ra chị không phải là một bông hoa cát đằng để mình bỡn cợt mà chị là đóa sen hồng để mình trân trọng, nâng niu. Dần dần chị nhận ra tôi là chàng trai khá ngoan, đáng tin cậy để chị trò chuyện, tâm sự. Tôi tôn trọng chị, luôn lắng nghe những gì chị nói, xem chị như người chị ruột của mình, dù chị hơn tôi chỉ 1 tuổi. Cả hai chúng tôi thân nhau từ đó.
Chị có một tính cách khiến tôi phải khâm phục đó là sự kiên định. Chị không bao giờ kể cho tôi nghe về đời tư của chị nếu như chị không có cảm xúc, dù tôi có nài nỉ cách mấy cũng bằng không. Một lần, chị đang may dở chiếc áo bà ba bỗng dưng chị khóc. Tôi lo lắng hỏi:
- Chị có sao không? Chuyện gì thế?
Chị đưa tay lau nước mắt và thở dài thườn thượt:
- Chị nhớ nhà quá!
Rồi như cánh đồng khô hạn lâu ngày được cơn mưa tắm mát, chị huyên thuyên về đời tư của mình. Chị sinh ra trong một gia đình khó khăn, nhà có bốn người, gồm ba mẹ và hai chị em. Thấy những hộ gia đình trong xóm phất lên nhờ có con gái lấy chồng ngoại, cha mẹ đã ép duyên chị. Có nhiều gã đàn ông Hàn Quốc, Trung Quốc, Đài Loan… được bà mối đưa đến nhà chị “xem mặt” và lấy làm hài lòng về nhan sắc của chị lắm. Tuy nhiên, chị không thiết tha về chuyện tình cảm trai gái nên đã thẳng thừng mời những vị khách lạ mặt rời khỏi nhà ngay. Cha mẹ tức giận, đánh đập chị, sau đó thì quăng tất cả quần áo của chị ra sân và quát to: “Mày đi khỏi nhà tao ngay! Thứ con ăn hại!”. Chị khóc sưng mắt, lặng lẽ khăn gói ra đi mà không một lời phàn nàn. Sáu năm ở thị thành, trải qua nhiều nhà trọ, nhiều công ty, giờ chị mới quay về nghề cũ là thợ may.
Minh họa Lão Trần
Truyện ngắn của Đặng Trung Thành
TẠP CHÍ NGÀY MỚI ONLINE
Hội Người cao tuổi Việt Nam
Tổng biên tập: Lê Quang
Giấy phép hoạt động báo chí số 47/GP-BTTTT do Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 5/2/2020.
Liên hệ: Tòa soạn
Đường dẫn bài viết: https://ngaymoionline.com.vn/quy-y-12489.html