Cái lý cái tình
Tin tức 16/05/2019 16:27
- Cậu gọi tôi?
- Chú Tùng! Chú không nhận ra cháu sao?
Người đàn ông tên Tùng lắc đầu. Cậu thanh niên nhường ghế, đứng cạnh Tùng.
- Chú không nhận ra cháu cũng phải thôi.
- Bao nhiêu công việc bề bộn ở Toà án, bao nhiêu phiên toà xét xử, chú làm sao nhớ nổi từng bị cáo. Rồi cậu thanh niên kể lại câu chuyện cách đây 6 năm:
- Vào buổi trưa thằng bạn thân đến nhà rủ đi chơi, cháu hỏi đi đâu bây giờ, nó bảo đi kiếm tiền. Kiếm tiền? Kiếm tiền vào giờ này? Đi với tao sẽ biết. Thằng bạn lấy cuốc ngoài nương, cháu rủ thêm mấy bạn nữa cùng lên khu vực cột ăng ten phát sóng điện thoại. Thấy không người trông coi, bọn cháu cuốc lấy dây đồng tiếp đất và cắt dây điện trong phòng máy đốt vỏ bán đồng nát. Có tiền bọn cháu ăn chơi hết. Tuần sau, các chú công an tỉnh về điều tra, thằng bạn bỏ trốn, chú xét xử vụ án đó. Bây giờ Tùng mới nhớ ra hình ảnh 6 bị cáo bé nhỏ đứng lọt trong vành móng ngựa vụ án hình sự mấy năm trước.
- Ôi thằng Vương! Cháu bây giờ thay đổi nhiều quá.
- Chú ạ, hồi đó cháu nghe thằng bạn rủ rê, cũng vì ham mê chơi trò điện tử nên phạm tội. Phải mất một thời gian dài cháu mới trở lại chính mình, sửa lỗi lầm quyết chăm học. Mặc dù dư luận xôn xao nghề luật ra trường khó xin việc, nhưng cháu quyết tâm thi vào trường Luật. Bố mẹ, anh em bảo học Luật để hiểu biết pháp luật, biết luật để làm người. Ngày cháu có giấy gọi nhập học, thầy cô, bạn bè đến chúc mừng đông lắm. Một thằng học trò có tiền án tưởng cuộc đời bỏ đi nhưng nó biết nhận lỗi, biết sửa đổi làm lại cuộc đời. Ngày cháu bị khởi tố về tội phá huỷ công trình, phương tiện quan trọng về an ninh quốc gia thì mọi người nghĩ cháu sẽ bị tù mọt gông. Bố mẹ cháu khóc hết nước mắt, gia cảnh nhà cháu nghèo nhất xóm, hai em bại liệt. Cuộc sống cả nhà chỉ dựa vào 3 sào ruộng khoán thì lấy gì đền cho người ta. Khi nhận quyết định xét xử, cháu về lo sợ không ngủ được. Tại phiên toà cháu nhớ mãi hình ảnh chú uy nghiêm phân tích có tình có lý, rất khoan dung với mức án 15 tháng tù cho hưởng án treo. Câu chuyện của hai chú cháu bị cắt ngang bởi tiếng anh phụ xe hỏi tiền. Tùng lấy ví nhưng Vương giành trả. Vương nói:
- Cuộc đời cháu có được như hôm nay rất biết ơn sự cảm thông giúp đỡ của chú. Bố mẹ luôn nhắc khi gặp phải biết cảm ơn sự giúp đỡ chí tình của chú, chú giúp mà chưa nhận được một lời cảm ơn. Hôm nay cháu vào trường nộp tiểu luận đề tài “Án treo và thực tiễn áp dụng”, cháu phân tích rất nhiều về tính nhân đạo trong án treo của pháp luật xã hội chủ nghĩa và Thẩm phán Toà án các cấp áp dụng cho hưởng án treo cải tạo tại địa phương đã mang lại niềm vui cho nhiều gia đình. Hồi đó khi nghe đại diện cơ quan kiểm sát đề nghị xử tù giam, tinh thần cháu hoản loạn. Nghe tuyên án không bắt đi tù cháu tưởng ngủ mơ. Nay cháu biết nếu xử đi tù chắc chắn chú và ngành Toà án đỡ bị áp lực dư luận. Tùng phân tích làm nghề gì thì bên cạnh trách nhiệm phải luôn có tình thương, đặt mình vào hoàn cảnh của họ để đánh giá cho có tình có lý, để số đông tâm phục khẩu phục và quan trọng hơn là phải giúp cho người ta thấy được lỗi lầm, tạo cơ hội cho họ làm lại cuộc đời.
- “Ngày đó cũng có ý kiến sao không bắt chúng đi tù? Chú chỉ nói các cháu tuy đủ tuổi chịu trách nhiệm hình sự nhưng thể trạng quá nhỏ bé so với tuổi, đang tuổi ăn học nếu cách ly khỏi xã hội liệu ra tù tương lai các cháu có tốt hơn không? Niềm tin nội tâm chú lúc đó tin tưởng tuyệt đối các cháu sẽ quyết tâm trở thành người tốt. Nay gặp lại biết các cháu có tương lai tươi sáng chú mừng.
Hai người nói cười râm ran như đôi bạn tri ân lâu ngày gặp lại. Xe dừng, Tùng bước nhanh về nhà, lòng đầy niềm vui tâm hồn thanh thản, nghề ta vẫn giúp ích cho đời.
Hoàng Thắng